Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1172: Ven đường tú trận (length: 8213)

Năm 1985, Vương Phủ Tỉnh, ngã tư đường rộng lớn, mỗi ngày đều có người đi đường qua lại không ngớt.
Hai năm qua, xe hơi trên đường đã tăng nhiều so với mấy năm trước, nhưng so với 10 năm trước thì vẫn còn thua xa. Vương Phủ Tỉnh vẫn như cũ là công nhân, nông dân, người lao động mặc đồ vải xanh, thêm vào đó là xe đạp, không thể so với những ngã tư đường khác ở kinh thành mang vẻ gì đó cao cấp hơn!
Đến năm 1985, Vương Phủ Tỉnh đã là một khu phố thương mại vô cùng phát triển.
Nơi này có tòa nhà bách hóa lớn của kinh thành, có đủ loại cửa hiệu lâu đời, bán đồ ăn, quần áo, đồ da, cả mũ phớt, đồ cổ và tranh chữ, nhà nào cũng đều có lai lịch và danh tiếng. Hạ Hiểu Lan từng nghĩ đến việc mở cửa hàng ở Vương Phủ Tỉnh, nhưng tìm không thấy mặt bằng ưng ý, lúc đó còn hạn chế về tài chính, cho dù có tìm được thì cũng khó lòng chi trả nổi tiền thuê.
Quý Nhã thì không thiếu tiền, còn có thể tìm đến các mối quan hệ, mạnh tay "nặn ra" một chỗ ở Vương Phủ Tỉnh để mở phòng làm việc thủ công.
Đây là nơi nào chứ, Hạ Hiểu Lan bỏ ra 2000 đồng có thể thuê một tòa nhà tròn một năm ở quảng trường Nhị Thất Thương Đô, năm nay có chính sách mới, các cửa hàng quốc doanh ở kinh thành có thể cho thuê quầy, cho phép tư nhân thuê quầy trong cửa hàng, hoặc là lấy danh nghĩa xưởng sản xuất để đặt tủ trưng bày trong cửa hàng… Trần Tích Lương đến kinh thành, vui vẻ chạy đi hỏi thử, một quầy ở một cửa hàng quần áo quốc doanh nổi tiếng nọ có giá thuê 2500 nguyên/tháng!
Trần Tích Lương đều nói quá đắt.
Một năm tốn đến 3 vạn tệ, chỉ là một quầy trong cửa hàng!
Nhưng khi hắn còn đang do dự thì đã có người thuê mất.
"Mấy người Chiết Tỉnh đó giàu có thật đấy, ai chẳng biết bọn họ thuê ở bên Mộc Tê Viên kia, xưởng nhỏ gia đình cũng dám xưng là xưởng quần áo!"
Giọng Trần Tích Lương nghe như rất khinh thường, nhưng Hạ Hiểu Lan biết hắn đang lo lắng.
Việc kiếm chút đỉnh tiền nhờ vào mua đi bán lại trang phục thì dễ, nhưng khi thực sự dấn thân vào nghề mới biết sự cạnh tranh lợi hại như thế nào. Trần Tích Lương chê quầy 2500 tệ/tháng quá đắt, nhưng lại không biết nhóm hộ cá thể làm trang phục ở Chiết Tỉnh đã liên kết với nhau, tiến thẳng vào tòa nhà bách hóa ở Vương Phủ Tỉnh.
Nói tóm lại, một quầy đã có giá trị 3 vạn/năm, phòng làm việc cá nhân của Quý Nhã có mặt tiền, cả lầu trên lẫn lầu dưới thì chỉ riêng tiền thuê thôi cũng không hề nhỏ.
Lão Trần đồng chí sau khi len lén đi do thám tình hình địch rồi về báo cáo lại:
"Thưa thớt vài vị khách, nếu nàng mà làm một năm có thể kiếm lại tiền thuê nhà thì ta đây sẽ theo họ nàng!"
Thật sự có thể kiếm tiền sao?
Trần Tích Lương ngồi xổm trước cửa phòng làm việc của Quý Nhã thay đối phương tính toán, với lưu lượng khách kia, mỗi người vào tiệm tiêu 500 tệ trở lên, một ngày bảo đảm 3 khách trở lên, may ra mới đủ chi phí thuê nhà, đúng không?
Nhưng đã mở cửa làm ăn, thì đâu chỉ cần chi tiền thuê mặt bằng.
Trang hoàng cũng rất xa hoa, thuê không ít người, vậy muốn kiếm tiền, một tháng doanh thu phải được 10 vạn tệ trở lên mới được?
"Ngươi đúng là lo lắng cho Quý nữ sĩ đến mức nát cả tâm rồi, người ta đây là đầu tư giai đoạn trước, phòng làm việc của nàng nói là để kiếm tiền, không bằng nói là một nơi để giao tiếp."
Quý Nhã thông qua phòng làm việc này, đã quen biết được không ít phu nhân nhà giàu.
Người bình thường thực sự không thể tiêu dùng nổi các dịch vụ phục vụ cao cấp như vậy.
Nơi này vốn dĩ cũng không phải là địa điểm dành cho người bình thường, Hạ Hiểu Lan suy nghĩ mấy ngày, vẫn không thể coi thường Quý Nhã được.
Quý Nhã có thể không có tài kinh doanh, nhưng từ chỗ Kiều Trị, nàng có thể làm quen được với những người có bản lĩnh.
Quý Nhã lại không thiếu vốn, nàng cứ việc đốt tiền, Kiều Trị sẵn lòng chi tiền, người ngoài có cách nào được chứ?
Trần Tích Lương kỳ thực cũng đang nóng ruột, nếu không thì hắn đã không chạy đến đường Vương Phủ Tỉnh để do thám tình hình của đối thủ làm gì.
"Đường phố Vương Phủ Tỉnh rất rộng, Quý Nhã đã tìm người dựng một cái bục trên đường trước cửa phòng làm việc, kéo dài từ lầu một của phòng làm việc ra đến vỉa hè, bục có hình chữ thập, cao khoảng 20 cm so với mặt đất, đó chính là sàn chữ T của nàng? Không giống như show thời trang được viết trên tạp chí thời thượng, quá bị giới hạn về địa điểm. Ngươi nói nàng có nhiều tiền như vậy, sao không thuê chỗ nào rộng hơn?"
Trần Tích Lương tìm đến Hạ Hiểu Lan, Chu Thành cũng ở đó.
Luna thực tế là việc làm ăn của Chu Thành, Trần Tích Lương biết hắn chỉ là người ném tiền căn bản không quản đến việc làm ăn hàng ngày, cho nên sau khi chào hỏi Chu Thành xong, vẫn nói chuyện với Hạ Hiểu Lan.
Chu Thành cũng không chen vào hai người nói chuyện, cho đến khi Trần Tích Lương hỏi một vấn đề ngây thơ như vậy.
Chu Thành, một người ngoài ngành, nghe thấy mà cũng không chịu nổi:
"Ngươi bảo nàng thuê chỗ nào, thuê nhà khách hay sân vận động? Mấy chỗ đó làm sao tốt bằng Vương Phủ Tỉnh được; cái bục dù có sơ sài đến đâu cũng không quan trọng, cái này chỉ là thứ yếu thôi, quan trọng là việc tổ chức show thời trang ở đầu đường Vương Phủ Tỉnh sẽ tạo ra tiếng vang. Nếu như nàng có năng lực hơn nữa thì có thể chọn quảng trường Thiên An Môn."
Đáng tiếc, những nơi như quảng trường Thiên An Môn sẽ không mở cửa cho Quý Nhã tổ chức show thời trang.
Chu Thành hai ngày nay xem như là được học bổ túc về cái gọi là "Kiến thức thời trang", biết show thời trang là chuyện gì xảy ra.
Hạ Hiểu Lan chưa từng nói với hắn những điều này, đây là do Chu Thành tự mình nghĩ ra.
Hạ Hiểu Lan đã sớm biết Chu Thành rất thông minh, lúc này càng cảm thấy hắn là một nhân tài kinh doanh bị bỏ lỡ. Chu Thành quá nhạy bén, loại bỏ những thứ rào cản bên ngoài, thì sẽ thấy được bản chất của sự việc.
Việc show thời trang của Quý Nhã được tổ chức ngay trên đường phố ở Vương Phủ Tỉnh, quả thực là hiệu quả hơn so với việc tổ chức ở nhà hàng hoặc nhà khách nào đó trong kinh thành.
Mấy chỗ kia cố nhiên là cao cấp, truyền thông có thể đến đưa tin, nhưng người bình thường có thể tận mắt chứng kiến được không?
Chỉ khi người bình thường thấy được điều hiếm lạ, thì mới càng gây tiếng vang lớn hơn!
Trần Tích Lương và Chu Thành còn rất lạ mặt, ngại ngùng nhìn Hạ Hiểu Lan, Hạ Hiểu Lan đưa thiệp mời cho hắn xem: "Rốt cuộc là như thế nào, ngày mai chúng ta đi xem không phải tốt hơn sao? Có cái thiệp mời này, đến hiện trường biết đâu lại giành được mấy cái ghế, vì bị hạn chế về địa điểm, tôi thấy có nhiều người chỉ có thể đứng xem thôi!"
Trần Tích Lương không nói gì.
Ngày mai hắn muốn dẫn cả Trương Hiểu đi cùng, có ghế ngồi thì tự nhiên là tốt nhất.
Trần Tích Lương vừa đi, Hạ Hiểu Lan lại tiếp tục "hành hạ" quần áo của Chu Thành, "Tôi phát hiện chỉ cần ngươi muốn học thì học cái gì cũng nhanh, thiên phú của ngươi thật đáng ghen tị!"
Chu Thành khó hiểu nhìn nàng một cái, "Ngươi mới là người thực sự có thiên phú, bất kể ngươi làm việc gì đều có suy nghĩ riêng, sự thật chứng minh những suy nghĩ của ngươi luôn luôn đúng."
Nghe Chu Thành khen mình có thiên phú, Hạ Hiểu Lan chỉ cười mà không nói gì.
Thiên phú của nàng sao?
Đó là những bài học và kinh nghiệm sống đã trải qua cộng với sự gian xảo của người biết trước mà thôi, dù sao cũng đã kinh qua một đời kinh nghiệm rồi.
Chu Thành căn bản không trải qua những chuyện đó, gia đình họ Chu cũng không có không khí kinh doanh buôn bán, thuần túy dựa vào trí thông minh, cái gì cũng hiểu chỉ trong chốc lát, thậm chí không cần người chỉ điểm.
Chu Thành kiên nhẫn chờ Hạ Hiểu Lan chọn quần áo cho mình, bảo thử cái nào liền thử cái đó, những nam đồng chí khác có lẽ sẽ ngại phiền, còn Chu Thành thì lại cảm thấy đó là cơ hội được ở chung thân mật với vợ mình.
Đến bữa tối hắn còn muốn ăn cơm ở nhà Hạ Hiểu Lan, bị Hạ Hiểu Lan "cương quyết" đưa về nhà.
"Không phải sáng sớm ngày mai lại gặp nhau sao? Ngươi về kinh thành như vậy sao có thể không về nhà một chuyến được."
Hạ Hiểu Lan cảm giác mình như đang dỗ dành trẻ con.
Chu Thành quyến luyến nhìn theo nàng lái xe đi mới gọi cho Thiệu Quang Vinh:
"Chiếc xe của Khang Tử đâu, vứt ở đâu rồi, anh lái cho tôi đi ra tôi dùng chút."
Thiệu Quang Vinh rất kinh hỉ, "Thành ca, anh về kinh thành rồi à? Anh đang ở đâu, chờ tôi, tôi lập tức mang xe của nó đến cho anh."
Chu Thành nói ở nhà đợi anh, tự mình vào nhà, trong nhà chỉ có Tằng tẩu và Quan Tuệ Nga. Quan Tuệ Nga cũng hỏi những câu tương tự, còn muốn thu xếp nấu mì cho hắn, Chu Thành vội ngăn lại: "Tôi ăn ở nhà Hiểu Lan rồi, lát nữa Thiệu Quang Vinh đến tìm tôi, tôi cùng cậu ấy lái xe đi ra ngoài một chút, tối chắc chắn về nhà ngủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận