Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 755: Nhiệt tình đám bạn cùng phòng (length: 7696)

Hạ Hiểu Lan không cảm thấy mất mặt, có thể học được kiến thức, làm tiểu tùy tùng của học thần cũng không sao cả.
Mặt mũi không quan trọng bằng những thứ bên trong, không nói đến những lời nhã nhặn như "Ba người cùng đi, ắt có người là thầy ta", Hạ Hiểu Lan biết mỗi người đều có sở trường riêng. Nàng nếu không học kiến trúc thì cũng đã quyết tâm học cho tốt, có thêm chút cơ hội ưu đãi, Hạ Hiểu Lan sao có thể từ bỏ?
Ăn cơm xong, nàng dọn dẹp bát đũa, Vương đạo lại sáp đến.
Vương đạo sáp đến đưa cho nàng một phương thức liên lạc: "Nếu sau này cô cảm thấy hứng thú với quay phim thì nhất định phải liên lạc với ta nhé!"
Vương đạo cảm thấy Hạ Hiểu Lan hợp với vai Tình Văn, nhưng lại không hề có ý định cho Hạ Hiểu Lan đi đóng hai nữ chính trong «Hồng Lâu Mộng», dù là vai Đại Ngọc hay Bảo Thoa, đều đã có những diễn viên nữ thích hợp. Khuôn mặt xinh đẹp là một chuyện, khí chất lại là chuyện khác, Vương đạo rất hài lòng với Đại Ngọc và Bảo Thoa hiện tại, khí chất quá phù hợp.
Hạ Hiểu Lan nghĩ bụng sao mình lại cảm thấy hứng thú với quay phim được chứ, nhưng nàng cũng không từ chối nhiệt tình của Vương Lâm Thụ.
"Vương đạo, chúng ta nói không chừng thật sự có cơ hội hợp tác."
Việc nhãn hiệu Luna tìm người quay quảng cáo giúp Hạ Hiểu Lan giữ lại phương thức liên lạc của Vương đạo, còn trao đổi cả phương thức liên lạc của mình.
Ninh Tuyết vừa hay nhìn thấy cảnh này, Hạ Hiểu Lan lập tức cảm thấy như thể ngoại tình bị bắt tại trận:
"Ta muốn mời Vương đạo sau này quay quảng cáo cho ta, Ninh Tuyết bạn học, nhà ta mở cửa hàng quần áo, chuyên bán đồ nữ, mấy ngày nữa khai trương cửa hàng mới ở kinh thành, hoan nghênh cậu đến dạo chơi!"
Ninh Tuyết gật đầu, "Cậu tiếp tục đo đạc đi, đo xong sớm còn về sớm được."
Hai người đi ra một bên, Hạ Hiểu Lan mới nói, "Kỳ thực hôm đó tớ từ chối cậu là vì đã hẹn với bạn cùng phòng là cuối tuần mời các cậu ấy đến nhà chơi... Ninh Tuyết bạn học, cậu có muốn đến nhà tớ chơi không?"
Sáng thứ bảy, thời gian nghỉ ngơi của phòng 307 không thay đổi, đến giờ thì vẫn phải dậy học thuộc tiếng Anh như bình thường.
Đi thư viện tự học, giặt quần áo, làm bài tập cuối tuần, sinh hoạt ngay ngắn có thứ tự.
Chờ đến giờ cơm trưa, phòng 307 tụm lại mở một cuộc họp nhỏ.
"Hiểu Lan mời chúng ta đi ăn cơm tối, chúng ta không thể thật sự tối mới đến chứ?"
"Đúng thế!"
"Hay là, chúng ta đến nhà Hiểu Lan sớm một chút, giúp dì ấy nấu cơm?"
Cái này thì có thể được.
Chu Lệ Mẫn lại bổ sung thêm, "Chúng ta cũng không thể tay không đến nhà người ta được!"
Không nhà ai lại dạy con như thế, lần đầu tiên đến nhà người khác chơi, ít nhiều gì cũng phải mang chút quà.
Chỉ là mấy người phòng 307, điều kiện gia đình mỗi người một khác, mua đồ đắt hay rẻ cũng là một vấn đề. Thường thì không ai nói, nhưng Trần Y Nhất chủ động lên tiếng, giọng của nàng đặc biệt dịu dàng, là một cô gái rất hiểu chuyện:
"Để ai mua cũng không hợp, mọi người góp một ít tiền, chúng ta mua mấy cân táo đi, hoặc là mua thêm chút trứng gà, nhà Hiểu Lan cũng có thể dùng."
Táo quốc quang ngon nhất cũng không đắt mà.
Trứng gà thì tương đối đắt, bao nhiêu tiền một cân ấy nhỉ.
Nhưng phòng 307 trừ Hạ Hiểu Lan còn lại 7 người, mỗi người bỏ ra một đồng thì mua táo và trứng gà cũng không ít đâu.
Đề nghị của Trần Y Nhất khiến Dương Vĩnh Hồng cũng thấy nhẹ nhõm, "Tớ đồng ý với đề nghị của Y Nhất, các cậu có ý kiến gì không?"
Gia cảnh nhà Dương Vĩnh Hồng khó khăn nhất, một đồng cô cũng có thể lo được, những người khác thì lại càng không thể có ý kiến gì.
Mọi người gom tiền lại, Trần Y Nhất và Chu Lệ Mẫn đi mua đồ. Mua một ít táo xong, còn thừa hai đồng, muốn mua hai cân trứng gà cũng không đủ, Trần Y Nhất lấy ví tiền của mình ra: "Số tiền còn lại để tớ bù thêm, tiền sinh hoạt của tớ vẫn dư."
Chu Lệ Mẫn kéo tay áo nàng, "Để hai đứa mình cùng bù, tớ biết ngay cậu sẽ không rủ Lão đại đi mua đồ mà, chỉ sợ Lão đại phải bỏ nhiều tiền."
Dương Vĩnh Hồng thì về cơ bản không hề nhận tiền sinh hoạt từ nhà, mà chỉ sống nhờ vào trợ cấp của trường, với số tiền ít ỏi đó thì Dương Vĩnh Hồng đều phải dè sẻn từng đồng, Trần Y Nhất không muốn Dương Vĩnh Hồng khó xử, mới nghĩ ra chủ ý đó.
Trần Y Nhất cũng không tranh với Chu Lệ Mẫn, hai người cùng nhau bỏ tiền túi, mua đồ rồi xách về.
Không phải ai ở phòng 307 cũng mua xe đạp, người nào không mua thì đi nhờ xe của người khác, hiện tại yên sau xe đạp đều có cái giá để chở người, tùy tiện chở một bạn nữ sinh không có vấn đề gì. Tô Tĩnh là người kinh thành, Thập Sát Hải nàng vẫn biết chỗ nào, tìm được chỗ đó rồi lại đi nhà Hạ Hiểu Lan sau, dù sao người ta cũng đã cho địa chỉ rồi.
Một đám cô nương trẻ tuổi, vừa cười nói vừa đạp xe đến Thập Sát Hải, rất nhanh đã tới nơi.
"Ở đây đẹp quá!"
"Đương nhiên đẹp rồi, trước kia đều là nơi cho các quan to quý nhân du ngoạn."
Dù sao cũng đến đây rồi, tranh thủ đạp xe một vòng quanh Thập Sát Hải rồi mới tìm đến nhà Hạ Hiểu Lan.
"Là nhà này hả?"
"Chắc vậy, đi gõ cửa hỏi thử xem."
Những cô gái trẻ tuổi, dáng người không béo, tinh thần phấn chấn, đương nhiên là đẹp rồi. Một đám cô gái trẻ tụ lại một chỗ, líu ríu nói cười, ồn ào đến nỗi con chim trong nhà bác Triệu ở cạnh cũng bị náo động.
Lưu Phân đã sớm ở nhà chờ, bà Vu thì đi đến cửa hàng để hướng dẫn nhân viên.
Nghe thấy có người gõ cửa, nàng mở cửa ra liền nhận ra Dương Vĩnh Hồng.
"Dì ơi, dì Lưu đúng không ạ, đây là nhà của Hiểu Lan phải không, bọn cháu không tìm nhầm đâu!"
Lưu Phân nghe thấy Dương Vĩnh Hồng nói giọng miền Bắc thì thấy thân thiết: "Không nhầm đâu, là nhà Hiểu Lan, các cháu mau vào nhà đi."
Bảy tám giọng cùng nhau gọi dì, rồi đi vào phòng.
Tô Tĩnh còn tưởng nhà Hạ Hiểu Lan mua nhà, là mua một phòng ở trong tứ hợp viện nào đó, ai ngờ đâu nhà tiểu Lục lại sang trọng đến thế này, toàn bộ sân chỉ có một mình Lưu Phân, không cãi nhau, không tranh giành với hàng xóm, cả cái sân này đều là nhà Hiểu Lan sao?
Tô Tĩnh kín đáo tặc lưỡi.
Điều kiện ở đây còn tốt hơn đại đa số người kinh thành.
Bây giờ hộ cá thể kiếm tiền được như vậy sao?
Tô Tĩnh cảm thấy, nhà Hạ Hiểu Lan chắc chắn không chỉ là một hộ cá thể bình thường.
Các nàng đến trước, Lưu Phân đang nhặt rau, chuẩn bị đồ ăn tối. Bảy người này vừa tới, Lưu Phân liền bị ấn xuống ghế ngồi, "Dì ơi, dì xem TV đi, bọn cháu nấu cơm cho."
Không ai không biết làm việc nhà, Hạ Hiểu Lan không có nhà, cũng không chậm trễ các nàng trò chuyện cùng Lưu Phân, mỗi người đều tự tin, mang đồ từ bếp ra phòng khách, bàn ăn lớn biến thành thớt, vừa xem TV vừa nhào bột làm bánh, phân công nhau rõ ràng.
Căn bản là thay phiên nhau giới thiệu về mình, Lưu Phân nhận ra chỉ một lát sau đã nhớ rõ từng người trong bảy cô rồi.
Lưu Phân đương nhiên vui vẻ, mấy cô gái này tính tình tốt, thông minh lại còn nhanh nhẹn, Hiểu Lan kết giao được với bọn họ chứng tỏ Hiểu Lan bản thân cũng rất tốt.
Chờ Hạ Hiểu Lan về nhà thì phát hiện mẹ của mình gần như đã thành mẹ của mọi người… Vốn chỉ mỏi lưng đau eo, giờ trong lòng lại có chút chua xót, nàng có chút ghen tị, Tô Tĩnh mặt dày trêu được mẹ nàng cười ha hả, bản thân Hạ Hiểu Lan còn bị học thần Ninh lạnh lùng cự tuyệt.
Thế gian này thật không có đạo lý.
"Hiểu Lan về rồi!"
"Mau về rồi mau ngồi xuống đi."
Lưu Phân không ngớt lời khen các bạn cùng phòng của Hạ Hiểu Lan, đám cô gái này thật nhiệt tình.
Hạ Hiểu Lan đo đạc một ngày, ngày mai lại phải đi tiếp, mệt mỏi đến đầu óc choáng váng, nàng luôn có cảm giác mình đã quên một chuyện, chắc là một chuyện rất quan trọng, nhưng lại không nhớ ra được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận