Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 846: Muốn qua so Lưu Phân hạnh phúc! (length: 7860)

Người một nhà không cần quá để ý tiền!
Hạ Đại Quân chính mình là có ý nghĩ này.
Nhưng nghe Hạ lão thái nói hắn kiếm được nhiều tiền thì nên trả nợ cờ bạc thay cho em trai, Hạ Đại Quân vẫn có chút không thoải mái.
Đánh bạc không phải là thứ bọn họ nên chơi, nếu không có vận may gặp được Đại thiếu gia thì sao có thể kiếm được hơn 3000 một tháng, Hồng Binh thua mấy ngàn tệ, cả nhà phải làm bao nhiêu năm mới trả hết?
"Mẹ, lúc Hồng Binh đi đánh bài, dám thua mấy ngàn, mẹ cũng mặc kệ hắn! Bây giờ con kiếm được tiền thì được, chứ không kiếm được tiền thì sao?"
Hạ lão thái ngượng ngùng nói:
"Đừng có nói linh tinh, sao con lại không thể kiếm tiền, chẳng qua là Hồng Binh ở trong thôn bị người ta làm hư, đợi nó ra ngoài rồi, người một nhà ở cùng nhau, ngày nào con cũng nhìn xem, nó sẽ không đi đánh bạc nữa."
Lời này của Hạ lão thái cũng có vài phần đạo lý.
Cho dù không có đạo lý, Hạ Đại Quân cũng không muốn cãi nhau, dù sao từ trước đến nay anh chưa từng cãi thắng mẹ ruột.
Mẹ là người thân, anh chắc chắn phải hiếu thuận.
Em trai cũng là người thân, miệng thì nói vài câu nhưng cuối cùng vẫn muốn quản.
Còn lại mấy ngàn nợ bên ngoài, anh tích cóp hai tháng lương là được.
Năm ngoái, Hạ Đại Quân cứu Đỗ Triệu Huy vào ngày quốc khánh, chớp mắt đã hơn nửa năm trôi qua mà không tích cóp được chút gì, trong lòng anh cũng đang suy nghĩ chuyện này. Lần này đi trại tạm giam Dương Thành, thư giới thiệu có đóng dấu của cục c·ô·n·g an huyện An Khánh cuối cùng cũng có hiệu quả, cả nhà ba người Hạ Hồng Binh đã ra khỏi trại tạm giam, trông cả ba người còn có da có thịt hơn lúc mới vào, đồ ăn trong trại tạm giam tuy tệ nhưng còn hơn lò gạch đen!
Cả nhà ba người Hạ Hồng Binh số phận lận đận, vừa mới được cứu thì lại bị nhốt trong trại tạm giam nửa tháng.
Họ bị hành hạ đến nỗi chẳng còn chút tính tình nào.
Hạ Đại Quân nhìn ba người họ đều cúi đầu ủ rũ, vốn muốn dạy dỗ Hạ Hồng Binh không nên đánh bạc nhưng cũng không nói ra miệng được.
Hạ Hồng Binh gọi một tiếng "Nhị ca" rồi lau nước mắt.
Vương Kim Quế như có ai đó bật công tắc: "Nhị ca, sao giờ anh mới cứu chúng tôi ra!"
Bầu không khí thật sự khiến người nghe phải xót xa, Hạ Hồng Hà cũng nước mắt rơi lã chã.
Hạ Đại Quân rất đau lòng: "Lần này các người chịu khổ rồi, anh lo xong hết thư giới thiệu rồi, cả giấy thông hành biên phòng nữa, về sau các người có thể đường đường chính chính ra vào đặc khu."
Đặc khu cơ hội thực sự rất nhiều.
Cho dù chỉ là làm công, tiền lương cũng cao hơn so với ở Dự Nam quê nhà, Hạ Đại Quân nghĩ là nhất định phải tìm công việc cho anh em một nhà, không ngờ cả nhà ba người Hạ Hồng Binh lại tới hưởng phúc.
Vừa ra khỏi trại tạm giam, ba người còn ngoan ngoãn.
Vừa đi xa Vương Kim Quế đã lẩm bẩm: "Chị dâu hai giờ lợi hại thật, sai người tống chúng ta vào đồn c·ô·n·g an, Nhị ca, chuyện này cứ cho qua như vậy sao?"
Hạ Đại Quân hỏi ngược lại: "Vậy cô muốn sao?"
Vương Kim Quế lắp bắp: "Nhị ca anh theo ông chủ Hồng Kông rồi còn sợ gì cái hộ kinh doanh cá thể, nhất định là cái thằng đàn ông đứng cùng Nhị tẩu phá rối!"
Có phải là do hộ kinh doanh cá thể giở trò không?
Hộ kinh doanh cá thể thu 2000 tệ giải hòa, Hạ Đại Quân thấy hộ kinh doanh cá thể không có bản lĩnh lớn vậy. Để trả thù và gây rắc rối, Hạ Đại Quân cũng không dám, mặt anh nghẹn đỏ lên:
"Khi các người ở trong trại tạm giam thì anh cả và chị dâu cả bị c·ô·n·g an bắt rồi, giờ phải ngồi tù mấy năm đấy. C·ô·n·g an còn định bắt cả t·ử Dục, t·ử Dục trốn từ trường học ra đến tận kinh thành đại học để rồi bị đuổi học đấy!"
Cả nhà ba người Hạ Hồng Binh đều sợ hãi.
Vương Kim Quế chẳng còn hơi sức đâu mà châm ngòi ly gián nữa, cả ba xúm lại hỏi Hạ Đại Quân, Hạ Đại Quân kể lại theo những gì mình biết. Vương Kim Quế sợ đến nỗi co rúm người, trong đầu cố gắng nhớ lại xem có đắc tội Hạ Hiểu Lan chỗ nào không.
Ngoài việc chửi vài câu là đồ bỏ đi, thích đổ việc cho Lưu Phân làm thì hình như nàng cũng chưa làm chuyện gì quá đáng. Hạ Hồng Hà cũng sợ ngây người, hai mẹ con không hề có ý định dìm Hạ Hiểu Lan xuống, Hạ Hồng Hà còn đi huyện Nhất Trung làm loạn... Hạ Hồng Hà chưa kịp thở thì đã bắt đầu nấc cụt liên hồi.
Hạ Hồng Binh lại ích kỷ hơn, đối với việc Hạ lão thái lôi kéo cả nhà nuôi Hạ t·ử Dục thì lúc nào anh cũng che giấu. Nghe Hạ Hiểu Lan đưa cả nhà Lão đại vào tù thì Hạ Hồng Binh vô cùng hối hận, nếu biết cháu gái Hạ Hiểu Lan lợi hại như vậy thì anh nên nịnh nọt từ sớm mới phải.
Hạ Hồng Binh từng cãi nhau với Hạ Trường Chinh khi phân chia tài sản, lúc trước muốn chiếm cửa hàng ăn vặt nhưng không chiếm được nên thù ghét nhau, tình nghĩa anh em cũng chẳng còn gì đáng nhắc!
Nhà Hạ Trường Chinh, người thì vào tù, người thì bỏ trốn, hiện tại trong nhà chỉ còn mỗi một đứa trẻ con vô dụng, Hạ Hồng Binh thật ra còn âm thầm vui vẻ trong lòng, anh hai có tài kiếm tiền thì chỉ có một, nhưng khi tiêu tiền lại không ít người, bớt đi ba người cùng tranh giành thì Hạ Hồng Binh không chỉ không sợ mà còn rất vui.
Anh ta nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chẳng làm điều gì có lỗi với Hạ Hiểu Lan, anh ta sợ cái gì?
Nhà Lão đại đáng trách thôi, ép Hạ Hiểu Lan ra khỏi nhà lại còn không cho Hạ Hiểu Lan đi thi đại học, giờ Hạ Hiểu Lan có được thành công, chẳng lẽ lại không quay lại báo thù sao.
Trong lòng Hạ Hồng Binh nghĩ như vậy nhưng anh ta sẽ không ngu ngốc mà nói ra làm thay đổi ý định của Hạ Đại Quân.
Nếu Hạ Đại Quân không phải là người cô đơn thì anh ta sẽ không chiếm được sự ưu ái của Nhị ca, Hạ Hồng Binh không ngừng phụ họa lời của Hạ Đại Quân, anh cũng đồng ý dứt khoát bỏ bài bạc.
"Nhị ca, từ giờ trở đi, em sẽ nghe lời anh, ông chủ Hồng Kông coi trọng anh thì chỉ có thể do anh có bản lĩnh thôi, anh bảo em làm gì thì em làm đó!"
Hạ Hồng Binh thiếu điều thề trời.
Hạ Đại Quân nghe những lời này cũng thấy có lẽ Hồng Binh thực sự đã hối cải, nếu muốn giúp Hồng Binh trả mấy ngàn tiền nợ cờ bạc thì có vẻ không khó chấp nhận như vậy.
Sau khi đưa người nhà từ trại tạm giam ra, lại thu xếp cho ở Bằng Thành, người nhà họ Hạ cuối cùng cũng tụ tập đủ, những người không tụ tập được đều đang ở trong tù hoặc đang bỏ trốn - Hạ Đại Quân cuối cùng cũng đã làm tốt việc của gia đình, anh vẫn còn một mối tâm sự.
Đã mấy tháng không gặp, không biết Tiểu Vũ ra sao rồi; trước đây vì quá bận nên chẳng quan tâm đến Tiểu Vũ.
Hàng loạt sự việc xảy ra cuối cùng cũng khiến Hạ Đại Quân hiểu ra một điều, anh và Lưu Phân là không thể nào, Hạ Hiểu Lan cũng phải đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh.
Lưu Phân là một người phụ nữ đã ly hôn, chẳng có danh phận mà cứ lêu lổng với đám đàn ông kia, Hạ Đại Quân không tin rằng người đàn ông nào có chút bản lĩnh lại bỏ qua khuê nữ chưa chồng mà cưới Lưu Phân về nhà.
Nam nữ sau khi ly hôn có thể giống nhau sao?
Phụ nữ vốn không có giá trị trên thị trường bằng đàn ông; không có Lưu Phân thì anh tùy tiện tìm một cô gái trẻ hơn, giống như lời Đại thiếu gia nói rồi sinh con trai.
Hạ Đại Quân bây giờ muốn tranh giành, muốn sống hạnh phúc hơn Lưu Phân, đợi khi Lưu Phân hối hận thì anh đã có vợ đẹp con khôn rồi, sẽ chẳng thèm quay đầu lại!
"Anh Đại Quân?"
Hạ Đại Quân đang đứng ở cửa tự xây dựng tâm lý cho bản thân thì đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Tiểu Vũ vẻ mặt mừng rỡ.
"Anh Đại Quân, anh đi đâu vậy, em tìm anh lâu lắm rồi!"
Hạ Đại Quân cũng rất vui, anh chỉ là ôm thái độ thử một lần, không ngờ Tiểu Vũ vẫn còn ở chỗ cũ.
"Anh bị thương, đi Hồng Kông dưỡng thương."
Hạ Đại Quân còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Vũ đã bạo dạn nắm lấy tay anh, trong mắt có lệ: "Anh Đại Quân, lần sau đừng bỏ em lại một mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận