Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 59: Hiến lương môn đạo (length: 10063)

Hạ Hiểu Lan còn không biết mình lại tránh được một lần người nhà họ Hạ làm ầm ĩ.
Hạ Đại Quân mà thật sự đến hỏi hai mẹ con cần lương thực, chắc chắn không lấy được lợi lộc gì. Đương nhiên, có thể bớt được một lần phiền toái thì luôn tốt, thời gian của Hạ Hiểu Lan quý giá biết bao, sao có thể lãng phí vào những người không liên quan.
Ít nhiều người nhà họ Hạ trong lòng đều tính toán, không thể dồn hết sức vào một chỗ, mới không thể thường xuyên đến quấy rầy cuộc sống của Hạ Hiểu Lan.
Giấy thông báo hiến lương được gửi đến từng nhà, Hạ Hiểu Lan muốn cùng mợ Lý Phượng Mai cùng đến trạm lương thực của thôn để hiến lương. Đối với Hạ Hiểu Lan đây là một trải nghiệm rất mới mẻ, kiếp trước nàng chưa từng trải qua.
Thóc lúa phải phơi khô đến mức tốt nhất, không được lẫn cát đá, cũng không thể có tạp chất khác, từng hạt một phải đầy đặn, vàng óng ánh, không có hạt lép thì mới xem như lương thực đủ tiêu chuẩn nộp thuế.
Một năm phải giao vài lần lương thực nộp thuế, lúa nước thu hoạch thì giao thóc lúa, còn có trước đó là tiểu mạch cùng hạt cải dầu, thu hoạch trên ruộng một phần, bắt buộc nộp lên cho nhà nước, để thay thế thuế nông nghiệp. Lương thực nộp thuế không nhất định có thể thay thế hoàn toàn thuế thu, phần không đủ thì phải nộp bằng tiền, trước đây là đội sản xuất thống nhất hiến lương và nộp lên trên thuế nông nghiệp, sau khi giao khoán đến hộ thì từng nhà tự nộp lương và thuế.
"Bây giờ không nộp thuế nữa, đổi thành trích nộp khoản."
Lưu Phân thu lươn về, Hạ Hiểu Lan liền cùng mợ cùng nhau xếp thóc. Những hạt thóc lúa này đều đã phơi lại sàng kỹ, đừng nói là thóc lép, ngay cả một chút cám nhỏ cũng không có.
Lý Phượng Mai nói năm nay phải nộp "Trích nộp khoản", Hạ Hiểu Lan ngơ ngác.
Nông thôn những năm 80, rất nhiều lĩnh vực nàng đều không hiểu. Nàng không hiểu làm ruộng, cũng không biết cuộc sống ở nông thôn những năm 80 vất vả đến mức nào. Không chỉ là việc nhà nông vất vả, nhìn số lương thực nộp thuế có vẻ không nhiều nhưng tính ra đối với nông dân mà nói thì đây là một áp lực rất lớn... Kỹ thuật lúa lai đã đột phá từ những năm 70, tỉnh Dự Nam bắt đầu làm mô hình trồng từ năm 1976, đến giờ vẫn chưa thấy mở rộng trên diện tích lớn.
Dù sao ở khu vực huyện An Khánh này, nông dân đều trồng loại lúa thông thường.
Lúa lai có thể đạt năng suất hơn nghìn cân/mẫu, còn lúa thông thường thì được mùa cũng chỉ đạt khoảng bảy tám trăm cân/mẫu.
Thóc lúa sau khi xay xát bỏ vỏ, 100 cân cũng chưa được 70 cân gạo. Một nhà ba miệng ăn đại khái có năm mẫu ruộng, mà không phải chỗ nào cũng có thể trồng lúa nước, những chỗ sườn dốc không tốt, đất cằn không có lương thực thì phải nộp lương thực bắt buộc, có dư thì có thể bán giá rẻ cho nhà nước. Không bán lương thì nông dân lấy đâu ra tiền? Tiền bán lương cũng không giữ được, phải chi vào thuốc trừ sâu, giống, phân hóa học, còn có cái "trích nộp khoản" mà Lý Phượng Mai nói.
Trích nộp khoản tên đầy đủ là khoản trù tính trích nộp, tam trích ngũ trù, đây là hai phần tiền.
Ngũ trù tính là năm hạng trù tính của hương trấn: phụ phí giáo dục, phí kế hoạch hóa gia đình, phí huấn luyện dân binh, phí ưu đãi và an ủi dân chính, phí giao thông tư nhân. Thôn trích ba khoản: quỹ công, quỹ phúc lợi, phí quản lý. Quỹ công không phải quỹ tích lũy mua nhà của đời sau do cá nhân và nơi làm việc hỗ trợ, mà dùng vào việc xây dựng thủy lợi nông nghiệp, trồng cây gây rừng, mua sắm tư liệu sản xuất cố định; quỹ phúc lợi là dùng để nuôi dưỡng những người thuộc diện ngũ bảo, trợ cấp cho hộ đặc biệt khó khăn, hợp tác chữa bệnh và các sự nghiệp phúc lợi khác; phí quản lý dùng cho thù lao cán bộ thôn và chi phí quản lý.
Lý Phượng Mai chắc chắn không biết những điều này, thôn trên kêu nộp khoản nào thì mọi người cứ theo yêu cầu mà làm.
Hạ Hiểu Lan lại càng không rõ, nàng chỉ là sau khi sống lại mấy ngày đầu lo lắng đói bụng, sau này làm ăn buôn bán cũng thành công, Hạ Hiểu Lan chưa từng cảm nhận cuộc sống nông thôn nghèo khó một cách chân thực.
Cẩn thận lựa thóc lúa vàng ươm, đóng vào vài bao, Hạ Hiểu Lan cự tuyệt ở nhà ôn tập, mấy ngày nay Lý Phượng Mai và Lưu Phân đều không muốn cho nàng ra ngoài, Hạ Hiểu Lan là người không chịu ngồi yên một chỗ, nên muốn cùng mợ đến thôn nộp lương thực.
Lý Phượng Mai cũng sợ nàng buồn bực, liền đồng ý cho Hạ Hiểu Lan đi cùng.
Có xe đạp quả thực rất thuận tiện, xe đạp 28 có thể chở được mấy trăm cân lương thực, không có xe đạp thì phải dùng xe đẩy tay kéo đến trạm lương thực. Giữa đường đụng phải đoàn người chở lương thực của nhà Trần Vượng Đạt, mẹ của Trần Khánh lên tiếng gọi Hạ Hiểu Lan và Lý Phượng Mai:
"Cùng đi đi, có người đi cùng trên đường cho vui."
Lý Phượng Mai rất cao hứng, gọi tẩu tử.
Hạ Hiểu Lan ngoan ngoãn gọi bá nương, người thôn Thất Tỉnh nàng đều rất thích, những người này tuy cũng buôn chuyện sau lưng người khác, nhưng không phải kiểu mang ác ý muốn dồn người vào chỗ chết, cùng là thôn dưới huyện An Khánh, bầu không khí giữa thôn Thất Tỉnh và thôn Sông Lớn khác nhau một trời một vực... Hạ Hiểu Lan cảm thấy điều này có liên quan đến việc Trần Vượng Đạt là thôn trưởng của Thất Tỉnh thôn.
Trần đại tẩu có vẻ rất quan tâm đến Hạ Hiểu Lan, dọc đường hỏi han những chuyện liên quan đến việc học hành.
Hạ Hiểu Lan hai lần thi tiếng Anh đều được điểm tuyệt đối, môn này là môn yếu của Trần Khánh, Trần Vượng Đạt ghi nhớ ơn hai mẹ con giúp Hạ Hiểu Lan, nên chủ động nói muốn giúp Trần Khánh học bù:
"Bá nương nếu yên tâm, lúc nào Khánh nghỉ, cháu liền cho nó học bổ tiếng Anh."
Tiếng Anh trong kỳ thi đại học hiện giờ cũng không khó, dù là kỳ thi đại học đời sau, chỉ cần nắm vững khoảng 3000 từ trở lên, thì cũng không khác gì mấy. Nhưng học sinh đời sau từ tiểu học, trung học cơ sở đến trung học phổ thông một mạch tích lũy đi lên, trước khi Hạ Hiểu Lan sống lại, còn có các app học từ vựng để lợi dụng thời gian rảnh, 3000 từ có là gì đâu?
Đối với thí sinh năm 83, đặc biệt là thí sinh ở khu vực xa xôi mà nói, thì điều này quá khó.
Thành tích môn ngữ văn dù có kém thế nào, thì đối mặt với tiếng mẹ đẻ quen thuộc, vẫn có thể lấy được một phần điểm. Tiếng Anh là không có kiến thức nền, kỳ thi đại học mới khôi phục mấy năm trước, nên nó không tính vào thành tích tốt nghiệp trung học, quá bất ngờ đối với các thí sinh, giáo viên cũng không biết nên dạy theo hệ thống như thế nào.
Học theo kiểu học thuộc lòng, hoàn toàn không có phương pháp ghi nhớ hiệu quả.
Nguyên âm và phụ âm là gì?
Nhìn thấy từ mới còn không biết đọc, sao mà phân biệt được nguyên âm phụ âm.
Tiếng Anh không chỉ là trở ngại trên con đường thi đại học của Trần Khánh, mà còn là của nhiều thí sinh khác… Có muốn tìm giáo viên dạy kèm thêm thì cũng phải tìm được người chứ! Trần Vượng Đạt có quen người ở huyện, cũng không tìm ra được phương pháp nào như vậy, ông chỉ là thôn trưởng, đâu phải huyện trưởng.
Hạ Hiểu Lan học tiếng Anh như thế nào không ai biết, nhưng nàng hai lần thi đều được điểm tuyệt đối, như vậy nghĩa là nàng học rất giỏi.
Mẹ của Trần Khánh vui mừng khôn xiết, kéo Hạ Hiểu Lan không muốn buông tay. Thành tích của Trần Khánh vốn không tệ, tiếng Anh mà có thể cải thiện thêm một chút thì sang năm thi đại học sẽ càng chắc chắn - “Hiểu Lan, lát nữa giao lương, con cứ xếp sau bá nương.”
Hạ Hiểu Lan không hiểu biểu cảm của mợ, Lý Phượng Mai lộ rõ vẻ vui mừng, chỉ là xếp hàng thôi mà, có gì quan trọng như vậy sao?
Đến lúc hiến lương, Hạ Hiểu Lan mới bừng tỉnh ngộ, hóa ra xếp hàng theo nhà Trần Vượng Đạt có lợi ích như thế.
Bên ngoài trạm lương thực có một hàng dài người đang chờ, người nhà họ Trần thì không nhập chung đoàn với đội sản xuất ở nông thôn, cứ đứng ngoài đường trạm lương vừa nói chuyện vừa đợi. Bên trong trạm lương thực ồn ào tiếng người, lãnh đạo hương và các thôn trưởng đang ở trong đó kiểm tra lương thực.
Theo như Hạ Hiểu Lan nghĩ, chẳng phải là chỉ cần cân theo đơn rồi kiểm nghiệm, xong xuôi là người ta cất lương thực, thế là hoàn thành cho một hộ hay sao?
Thật sự là nàng quá ngây thơ rồi!
Hiến lương vốn không hề thuận lợi như vậy.
Đến lượt nhà nào thì người ở trạm lương sẽ dùng một ống sắt dài không vát cắm vào bao, rút ra có thể mang lương thực đi kiểm nghiệm. Tiểu mạch ở tỉnh Dự Nam thu hoạch vào tháng sáu, cuối tháng sáu đã giao tiểu mạch cho trạm lương thực một lần rồi, lần này là giao thóc lúa.
Ống sắt mang ra một ít thóc lúa, người ở trạm lương đổ ra lòng bàn tay nhìn qua:
"Không đủ tiêu chuẩn."
Người giao lương cười nói tốt, nói mãi không xong, cuối cùng thì cũng thành lương hạng ba.
Lương hạng ba là đạt yêu cầu, có điều lương thực cấp thấp, số cân cần nộp cũng sẽ nhiều hơn một chút - Tiêu chuẩn đánh giá nằm trong tay nhân viên kiểm tra trạm lương, cứ thấp thì có, cơ hồ không có lương hạng nhất nào xuất hiện.
Đến gần giữa trưa mới tới lượt nhà Trần, người ở trạm lương thấy Trần đại tẩu, biểu tình vẫn rất nghiêm túc, nhưng lại xếp thóc nhà nàng vào loại "hạng nhất".
Hạ Hiểu Lan thì không nhận ra thóc lúa có gì khác nhau, những người xung quanh khẳng định cũng không phục, nhưng không ai cãi lý với người trạm lương, chỉ bàn tán xôn xao:
"Nhà họ Trần ở thôn Thất Tỉnh."
"Trần Vượng…"
"Suỵt, đừng nói."
Trần Vượng Đạt vốn không cần ra mặt, ông có quan hệ tốt với lãnh đạo trong hương rồi. Đến lượt nhà ông, người ở trạm lương tự động xếp thành “hạng nhất”, Hạ Hiểu Lan cũng đã nhìn ra mấu chốt, con người tạo nên danh tiếng, uy tín của ông ở đó, người của trạm lương cũng không dám giở trò.
Việc nghiệm thu lương thực của nhà họ Trần diễn ra rất nhanh, chốc lát đã đến nhà Lý Phượng Mai. Lý Phượng Mai và Hạ Hiểu Lan ở nhà tấm tắc khen thóc lúa, mỗi bao một trăm cân, đến trạm cân chỉ còn chưa được 80 cân – Sắc mặt Lý Phượng Mai khó coi, cũng không nói gì.
Hạ Hiểu Lan sớm đã hiểu ra những mờ ám trong đó, nàng có thể nhảy ra vạch trần hay sao? Chỗ công quyền chưa chắc đã toàn bộ là năng lượng tích cực, Hạ Hiểu Lan biết rõ tiểu quỷ khó đối phó.
"Đây cũng là nhà chúng tôi."
Trần đại tẩu tiện miệng nói thêm một câu.
Người của trạm lương xem xét giấy thu lương, chủ hộ là họ Lưu, không liên quan gì đến nhà họ Trần, sao có thể là một nhà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận