Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 752: Ninh học thần mời (length: 7899)

Tô Tĩnh ngắt lời, Ninh Tuyết căn bản không nghe nàng, chỉ nhìn ý kiến của Hạ Hiểu Lan.
Hạ Hiểu Lan có chút chần chờ, "Thứ bảy hay là chủ nhật?"
Ninh Tuyết liếc nhìn nàng một cái, "Là hai ngày cuối tuần."
"Vậy không được ——"
Hạ Hiểu Lan vừa cự tuyệt, Tô Tĩnh đánh nàng càng dùng lực.
Ninh Tuyết hiển nhiên cũng không nghĩ đến, nhớ tới nhiệm vụ gia gia giao phó, nàng kiên nhẫn giải thích cho Hạ Hiểu Lan: "Cuối tuần ta muốn đi hiện trường làm trợ lý, bọn họ cần hai trợ lý."
Bọn họ là ai?
Lại là hiện trường gì?
Nhất định là có liên quan đến chuyên ngành kiến trúc.
"Cần hai ngày thời gian?"
Thấy Ninh Tuyết gật đầu, Hạ Hiểu Lan cũng chỉ có thể nhịn đau cự tuyệt, nhịn đau là do Tô Tĩnh đánh nàng đau, bây giờ còn đang mặc đồ mùa đông đấy, con nhỏ Tô Tĩnh này cánh tay khỏe thật, cách lớp quần áo vẫn đánh nàng đau.
Ninh Tuyết nhíu mày, ánh mắt có vẻ không đúng lắm, Hạ Hiểu Lan cảm thấy học thần cho rằng nàng bùn nhão không trát nổi tường.
Bất quá Ninh Tuyết cũng không nói gì, nàng cũng không phải là kiểu người hay ép buộc người khác, Hạ Hiểu Lan nói không rảnh thì cũng thôi vậy.
Ninh Tuyết vừa đi, Tô Tĩnh liền lo lắng: "Hiểu Lan, có phải ngươi ngốc không hả, cơ hội tốt thế này! Nơi Ninh Tuyết đi làm trợ lý chắc chắn không phải cơ hội bình thường đâu, sao ngươi không nắm bắt?"
Tô Tĩnh hạ thấp giọng kéo Hạ Hiểu Lan qua một bên: "Vạn nhất có thể gặp Ninh lão thì sao!"
Hạ Hiểu Lan đã nhìn thấy Ninh lão rồi, cũng hai con mắt một cái miệng như ai thôi, nhờ có hào quang của Vu nãi nãi, nàng còn tham quan cả phòng làm việc của Ninh lão nữa.
Lúc này mà nói ra thì sợ bị Tô Tĩnh bóp chết mất, Hạ Hiểu Lan chọn cách im lặng như gà.
"Đừng đánh nữa, để ta hỏi xem Ninh Tuyết rốt cuộc là chuyện gì đã, chúng ta đã hẹn cuối tuần tới nhà ta rồi, sao có thể đổi ý được?"
Tô Tĩnh tiếc rèn sắt không thành thép: "Một bữa cơm không ăn thì có chạy được đâu, vả lại chúng ta tự đi tới nhà ngươi cũng được mà, ngươi nên đi với Ninh Tuyết đi làm đi, như vậy sẽ không lỡ bọn ta ở nhà tự chơi!"
Hạ Hiểu Lan không trêu vào nổi cô nàng hung dữ như Tô Tĩnh này, bị phê bình chạy trối chết, nhanh chóng muốn đi tìm học thần Ninh nhận lỗi.
Ai ngờ sang phòng ngủ bên cạnh hỏi, thì học thần Ninh không có ở.
"A Tuyết hôm nay về nhà ăn Tết rồi!"
Người phòng ngủ 305 nói đến đây mà rất ngưỡng mộ, Ninh Tuyết là người địa phương, chỉ cần không có tiết học là có thể về nhà, bình thường không ở lại qua đêm, cuối tuần lại có thể về nhà ngủ. Hạ Hiểu Lan cũng muốn về vào rằm tháng Giêng, nên cùng người trong nhà qua Tết.
Về nhà cũng chỉ là ăn một bữa cơm tối, Hạ Hiểu Lan chủ động mời mọi người trong phòng ngủ cuối tuần tới nhà làm khách, Lưu Phân một chút cũng không ngại phiền phức, ngược lại còn rất vui.
"Thứ bảy đến hả?"
Hạ Hiểu Lan gật đầu, "Vừa khai giảng, thứ bảy chắc mọi người đều có thời gian, nhưng mà bác muốn đi Dương Thành, kịp không ạ."
"Mùng 10 đi thì không quan trọng, mùng 15 bác nhất định có thể về."
Vốn là mùng 9 xuất phát, Lưu Phân vẫn chưa chiêu đãi bạn học của Hạ Hiểu Lan, bà nhớ năm ngoái đến huyện Nhất Trung họp phụ huynh, những học sinh cấp ba đó rất tốt với bà.
Trong phòng ngủ 307, Lưu Phân chỉ mới gặp qua Dương Vĩnh Hồng.
Bà là người nghiện con gái, bạn bè xung quanh của Hạ Hiểu Lan, bà đều muốn làm quen, như vậy có thể hiểu rõ hơn về con gái của mình. Làm mẹ thì không sợ phiền phức, không sợ con cái có chuyện gì cũng nói với bà, bà chỉ sợ con cái có chuyện gì đều không nói, khép kín cánh cửa lòng mình, dựng lên tường cao, khiến cho phụ huynh không có cách nào đến gần!
Hạ Hiểu Lan nghĩ ngợi, nói chuyện Ninh Tuyết kêu nàng đi làm "Trợ lý" vào cuối tuần cho Vu nãi nãi.
Nàng với Ninh Tuyết vốn không có gì giao tình, Ninh Tuyết phải gọi nàng, chắc chắn là do giao tình của Vu nãi nãi và Ninh Ngạn Phàm.
"Nó gọi con thì con cứ đi đi, bạn cùng phòng muốn đến nhà chơi, mẹ con và ta sẽ chiêu đãi tốt."
Vu nãi nãi không có ý muốn sang chỗ Ninh Ngạn Phàm cho thêm vui, người ta là đại sư kiến trúc, tuổi đã cao còn dẫn theo rất nhiều học sinh, làm việc ở một văn phòng riêng. Bà là một bà già không có việc gì làm, đến cửa không phải làm chậm trễ thời gian của Ninh Ngạn Phàm sao.
Vu nãi nãi cũng có việc của riêng mình muốn bận.
Ngoài việc thay Hạ Hiểu Lan huấn luyện nhân viên cửa hàng, lợi dụng thời gian rảnh rỗi, bà còn đang vụng trộm đổi đô la.
Trong ngân hàng có tám vạn tệ, Vu nãi nãi đều lấy ra hai vạn, mỗi lần bà cũng không tham lam, chỉ đổi chút ít ở chợ đen thôi. Đến Kinh Thành mấy ngày nay, bà mới đi có hai lần, đổi đô la cộng lại cũng chỉ mấy trăm tệ.
Vu nãi nãi sợ có nhiều tiền sẽ bị người chú ý, bà là một bà già lại đánh không lại, nên mỗi lần chỉ đổi một chút, còn mỗi lần một chỗ khác nhau.
Ba người nhà Hạ Hiểu Lan, không ai là không bận cả.
Phong tục Dự Nam là "Rằm bẹp, mười sáu tròn", ngày rằm tháng Giêng ăn tết thì phải ăn sủi cảo.
Hạ Hiểu Lan ở nhà ăn xong sủi cảo thì bắt xe về trường học, ở cổng trường gặp Ninh Tuyết và Quý Giang Nguyên đi cùng nhau. Ninh Tuyết đang nói gì đó, Quý Giang Nguyên có vẻ không đồng ý, Quý Giang Nguyên thật là có bản lĩnh, có thể khiến cho Ninh Tuyết tức đến mặt trắng bệch.
Thằng tiểu bạch kiểm, sao có thể bắt nạt học thần Ninh!
"Bạn học Ninh Tuyết, tớ hỏi cậu chút chuyện được không?"
Hạ Hiểu Lan đã cứu Ninh Tuyết một phen bởi vì chuyện Quý Nhã gây ồn, Quý Giang Nguyên ở trước mặt Hạ Hiểu Lan không dám ngẩng đầu lên được, đối mặt Hạ Hiểu Lan vẫn luôn nhường nhịn, thấy Hạ Hiểu Lan xuất hiện thì Quý Giang Nguyên như tránh né ba thước.
Đuổi đi Tiểu Quý, Hạ Hiểu Lan bỗng nhớ lại, Thang Hoành Ân đang theo đuổi mẹ cô, đây thật là mối quan hệ rối rắm.
"Chuyện gì?"
Ninh Tuyết vẫn nhớ chuyện Hạ Hiểu Lan đã cự tuyệt mình, thái độ không mặn không nhạt.
Hạ Hiểu Lan mặt dày kiểm điểm sai lầm với Ninh Tuyết, bày tỏ ý nguyện muốn nhận lời mời của Ninh Tuyết —— Ninh Tuyết nào gặp qua người mặt dày vô sỉ như vậy, Hạ Hiểu Lan còn kéo tay nàng, nàng không quen tiếp xúc thân mật với người khác, muốn rút cánh tay từ trong tay Hạ Hiểu Lan ra, sức của Hạ Hiểu Lan đặc biệt lớn!
Ninh Tuyết thử vài lần không thành công, dứt khoát từ bỏ, chỉ muốn mau chóng nói rõ tình hình cho xong chuyện.
Chuyện này thật ra là vì Ninh Ngạn Phàm, bảo Ninh Tuyết tìm Hạ Hiểu Lan đến là để hoàn thành nhiệm vụ thôi:
"8 giờ sáng thứ bảy, chúng ta gặp nhau ở phố Thái Viên."
Ninh Tuyết cúi đầu nhìn đôi giày da trên chân Hạ Hiểu Lan, dặn thêm một câu: "Cậu mang đôi giày nào đi thoải mái một chút, mấy giờ tối mới về được cũng chưa biết."
Phố Thái Viên?
Hạ Hiểu Lan nghe có chút quen tai, nhưng cô không nghĩ nhiều, Ninh Tuyết chắc sẽ không lừa cô đi bán:
"Vậy được, thứ bảy tớ sẽ chờ cậu ở trạm xe buýt phố Thái Viên."
Ninh Tuyết cũng không hỏi Hạ Hiểu Lan vì sao lại đổi ý, Ninh Tuyết coi trọng kết quả chứ không phải quá trình và nguyên nhân. Hiện tại Hạ Hiểu Lan cho nàng kết quả, nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành được.
Hạ Hiểu Lan vẫn rất chờ mong.
Cô cũng đã nói với đám bạn cùng phòng 307 là thứ bảy buổi chiều các bạn ấy sẽ đến Thập Sát Hải trước, Hạ Hiểu Lan đã đưa địa chỉ nhà cho họ. Sáng thứ bảy, cô bắt xe buýt đến phố Thái Viên, Ninh Tuyết đã đợi cô ở trạm xe buýt, nàng nhìn giày của cô, thấy Hạ Hiểu Lan đã đổi từ giày da sang giày thể thao, còn mang theo cả giấy bút, Ninh Tuyết tương đối hài lòng.
"Đi thôi, ông nội của tớ và mấy người khác đều ở trong vườn."
Vườn? Vườn nào?
Hạ Hiểu Lan phát hiện Ninh Tuyết dẫn cô đến một cái vườn, hay là nói đúng hơn là một công trường đang xây dựng —— ba chữ Đại Quan Viên, Hạ Hiểu Lan nhìn rõ mồn một, tuyệt đối không thể sai được!
Gần đây cô thật sự có duyên với "Đại Quan Viên"!
Bạn cần đăng nhập để bình luận