Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 730: Tình trạng điên đảo (length: 8253)

Lưu Phương đang tìm cớ chứ không phải đi gây thù chuốc oán, cũng chưa ngốc đến mức muốn nói toạc những lời trong lòng mình ra.
Nàng vẫn còn nghi ngờ căn nhà mới này có liên quan đến đối tượng của Hạ Hiểu Lan kia.
Con nhỏ Hạ Hiểu Lan kia rất có thủ đoạn, còn chưa kết hôn mà đã bênh Hạ Hiểu Lan, lại còn bỏ tiền ra sửa nhà mới?
Không đúng; con nhỏ đó còn lừa nhà nàng mất một vạn đồng, ném một vạn vào trong viện như bánh bao thịt đánh chó không quay đầu, nghĩ đến căn nhà mới đẹp đẽ trước mắt, có cả tiền của nhà mình trong đó, Lưu Phương tựa vào khung cửa, đau lòng đến khó thở.
Lưu Dũng mặc kệ nàng, mấy bước đã vào đến gian nhà bên cạnh.
Lưu Phương nhấc chân định đuổi theo vào, nhưng vẫn kiêng dè ý của Hạ Hiểu Lan, ông Lương nói phải đi đường vòng, nàng không thể để đắc tội Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân được.
Lương Hoan ở trong phòng nghe thấy động tĩnh liền chạy ra cửa:
"Mẹ, cậu con vừa nói gì vậy?"
Lưu Phương véo nhẹ cô một cái, "Con nhỏ tiếng chút, ở nhà cha mẹ đã dặn con thế nào?"
Lương Hoan gật đầu, "Con hiểu rồi!"
Lương Bỉnh An và Lưu Phương nói, hiện tại muốn lợi dụng "tài nguyên" của Hạ Hiểu Lan, nếu không sau này vĩnh viễn cũng không thể hơn được Hạ Hiểu Lan. Lương Hoan đương nhiên không muốn tình huống này xảy ra, một người cao ngạo như cô, giờ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Con chỉ là quan tâm dì Hai và chị họ thôi."
Người khác không chắc nghe, Lương Hoan vẫn rất cẩn thận.
Lưu Phương vui vẻ cười một tiếng, "Cậu cả con nói, dì Hai con với họ đang sửa nhà mới đấy."
Lương Hoan cũng nhớ đến việc nhà mình cho một vạn đồng, lúc ấy ngoài miệng thì nói hay lắm, không cần 4000 đồng của nhà họ Lương, kết quả nhà họ Lương lại cho những 4000 đồng... Lưu Phương và Lương Hoan đã muốn quên, vì sao Hạ Hiểu Lan lại muốn một vạn đồng của nhà họ Lương.
Nhà họ Lương trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Hạ Hiểu Lan không lột da nhà họ Lương ra, sợ nhà đó không nhớ bài học kia.
Hạ Hiểu Lan cầm một vạn đồng rất thản nhiên, nhà họ Lương trước kia giàu có; thật ra cũng không thiếu tiền này. Bây giờ không được, Lưu Phương nghĩ đến một tháng mình đi làm chỉ có chút tiền lương ít ỏi, chi tiêu toàn bộ của gia đình đều dựa vào cha mẹ chồng gánh vác, lại nhìn xem căn nhà trước mắt, đám tường gạch đỏ kia chính là tiêu tiền của nhà mình mua đó sao? Sao nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt!
Lưu Phương và Lương Hoan hai mẹ con ấm ức khó chịu, Lưu Dũng đã dẫn theo Lưu Tử Đào đi ra, phía sau còn có cả Lý Phượng Mai.
"Cô Đào Đào, ngại quá, nhà chúng ta còn chưa nấu ăn, gạo bột dầu mè gì cũng chưa chuẩn bị, buổi trưa sẽ không giữ các cháu ăn cơm, ta tranh thủ đi tảo mộ, không làm lỡ thời gian các cháu về nhà."
Lý Phượng Mai nói chuyện chả lọt tai, Lưu Phương cũng chỉ đành nhịn.
Lưu Phương quay nhìn xung quanh, không thấy Hạ Hiểu Lan và dì Hai của nàng đâu.
Đợi đến nghĩa trang cũng không thể tránh mặt, chẳng lẽ Hạ Hiểu Lan còn muốn trốn tránh Lưu Phương? Chỉ có Lưu Phương tự mình tránh né thôi.
Nàng và Lương Hoan cứ đứng ở ngoài cửa nhà Lưu Dũng, Lương Hoan như lâm vào đại địch, lại thấy Hạ Hiểu Lan mặc mỗi áo bông, tóc tùy tiện buộc một nhúm rồi đi ra. So với cách ăn mặc lộng lẫy của Lương Hoan, Hạ Hiểu Lan quá tùy ý. Vẻ đẹp và khí chất cách biệt, chỉ dựa vào thẩm mỹ của Lương Hoan thật không thể san bằng... Lương Hoan tức đến đau ngực.
Sau đó Lưu Phân cũng đi ra.
Lưu Phân làm như không nhìn thấy Lưu Phương và Lương Hoan.
Lưu Phương nở một nụ cười gượng gạo, dì Hai của mình thật là ác độc, vậy mà không thèm nhìn bên này một cái.
Lưu Phân sao có thể nhìn nàng ta?
Chính Lưu Phân cũng đang khẩn trương, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi... Vừa nói đến đi tảo mộ, Thang Hoành Ân đã rất tự nhiên nói muốn đi thắp nén hương.
Lưu Phân đương nhiên vội vàng nói không cần, tổ tiên nhà ai người nấy bái, Thang Hoành Ân chẳng phải người thân thích gì thì đi mộ làm gì?
Chỉ có một tình huống, là hắn lấy thân phận con rể đi thì còn có thể!
Không không không, cho dù là con rể thật, cũng không thể đi thăm mộ người lớn tuổi qua vài lần, trước kia gả vào nhà họ Hạ, mùng một đầu năm họ hàng nhà họ Hạ cũng muốn đến cửa, Lưu Phân mà muốn về nhà mẹ đẻ, bà Hạ cũng có thể hầm hừ phản đối, đừng nói đến Hạ Đại Quân cùng về thăm mộ.
Việc Hạ Đại Quân đến thăm mộ cha mẹ vợ, cũng là sau khi Hạ Hiểu Lan không ra đời hai năm mới được hưởng đãi ngộ.
Sau này Lưu Phân sinh Hạ Hiểu Lan là con gái, lại tổn thương thân thể không thể sinh tiếp, không hiểu bà Hạ đã nói gì, mà Hạ Đại Quân cũng không đến thăm mộ ông bà ngoại của Hạ Hiểu Lan.
Thang Hoành Ân lại đặc biệt tự nhiên đề xuất thắp hương, Lưu Phân không đồng ý.
"Hương này không thắp thì thôi, tôi cũng vẫn cứ ở yên trong nhà bà, đừng suy nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ là cùng bà thân phận bạn bè, gặp tảo mộ bái tế thì thắp nén hương thôi thì có sao."
Lưu Phân nói không lại Thang Hoành Ân.
Nàng cũng không thể thật sự đuổi Thang Hoành Ân đi được, thị trưởng Thang chiếu cố nhà họ Lưu biết bao, bà Vu nói vợ trước của thị trưởng Thang là người có vấn đề thần kinh, con trai lại không thân với ông, ăn tết một mình lẻ loi đáng thương?
Vợ trước tai quái, con trai không thân, hai chuyện này Lưu Phân đều đã vô tình biết được.
Hạ Hiểu Lan muốn nói Thang Hoành Ân không được được một tấc lại muốn tiến một thước, bắt nạt mẹ mình thành thật, bà Vu ở dưới gầm bàn đá nàng một cái... Hạ Hiểu Lan đau đến nhe răng trợn mắt lập tức nhảy dựng lên: "Đi thôi, chúng ta đi tảo mộ nhanh lên."
Trong tình huống này, Lưu Phân chính nàng cũng hoảng hốt, đâu còn hơi sức để ý đến Lưu Phương và Lương Hoan đang đứng đó.
Nhưng mà Lưu Phương thì ngẩn người ra, đi phía sau mẹ con Hạ Hiểu Lan còn có một người đàn ông.
Lưu Phương đương nhiên không biết Thang Hoành Ân, nhưng nàng gặp qua không ít cán bộ, Thang Hoành Ân trông thôi cũng không phải người thường. Sau giao thừa cùng đi ra từ trong nhà, còn chuẩn bị đi tảo mộ cùng —— trời ơi, đây là người đàn ông mà dì Hai nàng kiếm được sao?
Mới ly hôn với Hạ Đại Quân hơn một năm thôi, mà đã đi tìm người đàn ông khác?
Lưu Phương nhìn kỹ dì Hai mình, so với hồi tháng 5 năm ngoái, trông khác đi rất nhiều. Trẻ ra không ít tuổi, da dẻ thì trắng trẻo, ăn mặc lại thời thượng, chỉ nhìn vẻ bề ngoài, đã biết Lưu Phân sống rất tốt.
Phụ nữ sống thoải mái hay không, cứ nhìn mặt là biết.
Người phụ nữ trời sinh đã xinh đẹp không ít, nhưng trời sinh đã đẹp, cũng cần ngày sau bảo dưỡng mới theo kịp được. Dù có xinh đẹp đến đâu, mà sống cơm ăn bữa sáng lo bữa tối, dãi nắng dầm mưa lao động vất vả hai mươi năm, thì còn có gì là mỹ mạo mà nói nữa!
Lưu Phương trước kia biết giữ gìn; Lưu Phân ngày trước sống khổ cực.
Bây giờ nhà họ Lương nhiều việc phải lo, Lưu Phương thường xuyên cau mày, giữa lông mày đã có vết nhăn.
Ngược lại Lưu Phân, hai má đầy đặn bớt đi phiền muộn, như thể vết nhăn cũng bị lấp đầy rồi.
Lưu Phương kinh ngạc trước sự thay đổi của dì Hai mình, ngập ngừng một lát, rồi tụt xuống phía sau. Hạ Hiểu Lan mấy người đã đi trước ra mộ, Lưu Phương và Lương Hoan còn ở lại chỗ cũ. Thím Tư Trần trong tay ôm một nắm hạt dưa, vừa nhai vừa đi đến, như thể vừa nhìn rõ ra đó là Lưu Phương:
"A Phương, hôm nay về tảo mộ đấy à, sao không thấy cán bộ Lương đâu?"
Lưu Phương giả vờ như không có chuyện gì gật đầu, "Ba của Hoan Hoan bận đi, tết nhất còn bận công tác, đơn vị tin tưởng anh ấy nên không có cách nào."
Chết vịt còn mạnh mồm, người trong thôn đều biết Lương Bỉnh An đã bị cách chức, mà còn ở đây làm bộ.
Thím Tư Trần nhả vỏ hạt dưa ra, "Khó trách, ta nói sao không thấy xe con của cán bộ nhà cô đâu. Mấy chị em nhà các cô số thật là tốt, cô xem xem chồng tương lai của chị gái cô, không phải người bình thường đâu, là một vị lãnh đạo lớn đấy!"
Thím Tư Trần giơ ngón tay cái lên, nói vào ngày giao thừa, Thang Hoành Ân vừa đến thôn, đã có rất nhiều xe con chạy đến.
"Đến cả huyện trưởng An Khánh của chúng ta cũng đến! Huyện trưởng cứ canh me ở ngoài cửa thôi, chồng tương lai của chị gái cô cứ coi như là không thấy đâu…"
—— Gì mà chồng tương lai chứ, Lưu Phân một người tái hôn thì còn kiếm đâu ra được một vị lãnh đạo lớn như vậy chứ! Lưu Phương ngàn vạn lần không tin!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận