Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 584: Đột kích đội (length: 8285)

Quý Lâm khúm núm không có chút quyết đoán nào.
Ninh Ngạn Phàm nghe được hắn nói muốn làm thế nào để trả ơn Vu nãi nãi, không nhịn được mà nói xen vào:
"Khi đó nãi nãi ngươi hai lần bệnh tình nguy kịch, đều là nàng cho cha ngươi vay tiền."
Việc Quý Hoài Tân có trả tiền hay không Ninh Ngạn Phàm không biết, dù sao chuyện này không phải là tình người bình thường. Nhà họ Vu giàu có, Vu nãi nãi lại trọng nghĩa khinh tài, những người bạn học từng nhận ân huệ của Vu nãi nãi không ít.
Ninh Ngạn Phàm bảo Quý Lâm nghĩ xem nên dùng thái độ gì đối với Vu nãi nãi.
Bởi vì Ninh Ngạn Phàm không phải người nhà họ Quý, hắn vĩnh viễn chỉ có thể đưa ra đề nghị cho người nhà họ Quý, việc người nhà họ Quý có nghe hay không, lão tiên sinh cũng chẳng thể làm gì được bọn họ.
Cách giải quyết là nói cho Quý Lâm, cũng từng nói với Quý Nhã, ai lại hoàn toàn làm theo cách của hắn chứ?
Không phải người thông minh không sợ, đáng sợ nhất là kẻ tự cho mình thông minh.
Nhìn xem gia đình Vu nãi nãi, thời thịnh vượng non nửa Thương Đô thành đều là đất của nhà họ Vu, nói không có, liền không có thật.
Quý Lâm còn cảm thấy nhà họ Quý có thể ngồi ăn mãi vốn cũ sao?
Quy luật của thế gian là không tiến ắt lùi, Quý Lâm vừa không thể đạt thành thỏa thuận với Thang Hoành Ân, lại đắc tội với Chu gia… Lấy phép khích tướng để đối phó một nữ sinh tuổi còn trẻ có phải là thông minh không? Cho dù Chu gia có không ra tay với Quý gia theo kiểu đánh cược, thì sự chán ghét của họ với nhà họ Quý cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Rõ ràng là có thể hóa giải thì Quý gia lại làm cho sự tình càng thêm nghiêm trọng, không kết giao bạn bè chỉ thêm kẻ thù, đường đi càng ngày càng hẹp!
Ninh Ngạn Phàm nói chuyện với Quý Lâm có chút qua loa, hắn nghĩ, lão thái thái bướng bỉnh đến kinh thành rồi, thế nào cũng phải gặp mặt một lần.
Nếu không tìm được Vu nãi nãi, liên hệ với bạn học Hạ Hiểu Lan cũng được.
...
"Hành trình của Thị trưởng Thang lại có thay đổi?"
Vẻ mặt của Đỗ Triệu Huy cũng không còn quá bình tĩnh được nữa.
Hắn là người có thể chuyển đổi nhiều loại hình tượng tự nhiên, có thể sống tốt trong nhà họ Đỗ, còn được Đỗ Tranh Vinh yêu thích, Đỗ đại thiếu chắc chắn là người rất thâm sâu. Ai mà cho rằng hắn là một cậu ấm ăn chơi trác táng mà khinh thường hắn, kẻ đó mới là người xui xẻo.
"Tiểu Đỗ tiên sinh, ngài xem, lãnh đạo đúng là công vụ bận rộn, chờ lãnh đạo về Bằng Thành, tôi sẽ lập tức chuyển lời của ngài."
Việc Thang Hoành Ân trì hoãn thời gian về Bằng Thành, Bí thư Bành cũng không quản được.
Tài xế Tiểu Vương đều biết đây là việc riêng của lãnh đạo không nên hỏi, chẳng lẽ Bí thư Bành còn muốn đi làm người không biết điều hay sao?
Bên Thang Hoành Ân thì không sao, còn Đỗ Triệu Huy lại cho rằng Thị trưởng Thang cố ý làm bộ làm tịch, dẫn đến sự chậm trễ như vậy, tâm trạng tức giận của Đỗ đại thiếu có thể tưởng tượng được.
Tổn thất ở Mẫn Tỉnh cũng đã truyền về Hồng Kông, trước đây việc buôn lậu không phải do Đỗ Triệu Huy trực tiếp phụ trách, Đỗ Tranh Vinh đã đánh cho con trai và cậu của hắn là Lưu Thiên Toàn mỗi người 50 gậy, Đỗ Triệu Huy nghi ngờ là Lưu Thiên Toàn gây rối.
Hắn đã không muốn chờ nữa, Thang Hoành Ân không phải đang họp ở kinh thành sao, hắn sẽ đuổi đến kinh thành xem sao!
Từ chính quyền thành phố đi ra, Đỗ Triệu Huy liền dặn dò trợ lý đi mua hai vé máy bay.
"Đại Quân, đi kinh thành với tôi một chuyến."
Hạ Đại Quân sảng khoái đáp, sắc mặt của Đỗ Triệu Huy âm trầm, một người hầu vội chạy tới, hạ thấp giọng:
"Đại thiếu, bên Mẫn Tỉnh có một huynh đệ trốn thoát, hiện tại người ở chỗ của Lưu Thiên Toàn."
"À? Vậy ta phải đi hỏi thăm cậu của Lưu gia rồi!"
Nơi ở của Lưu Thiên Toàn, Đỗ Triệu Huy vẫn là lần đầu tiên đặt chân đến.
Việc người trốn ra tìm Lưu Thiên Toàn là chính xác, Đỗ Triệu Huy bây giờ là ngôi sao đầu tư ở Bằng Thành, quan hệ với chính phủ rất chặt chẽ, làm sao có thể dính líu đến những chuyện dơ bẩn này. Đỗ Triệu Huy cảm thấy mình trúng kế của Lưu Thiên Toàn, mà Lưu Thiên Toàn thì cũng nghĩ vậy!
Hai người đều cảm thấy mình bị bán đứng, Lưu Thiên Toàn cũng hận Đỗ Triệu Huy đến nghiến răng nghiến lợi.
Người trốn về là con nghiện, nghiện nặng heroin, người gầy như quỷ đói.
Người này có khả năng bơi lội tốt; nằm trên tảng đá ngầm ở bờ biển ngâm một ngày, mới mò lên bờ.
Trên lưng bị một vết thương, vết thương chắc chắn bị nhiễm trùng vì ngâm nước lâu, Lưu Thiên Toàn bảo người ta cho hắn tiêm rất nhiều kháng sinh, vết thương do súng đạn ở bệnh viện cũng không chữa được, mạng lớn thì có thể sống sót, không may thì hết cách, đi trên con đường này là đem mạng mình treo trên lưng quần, hỗn ra được bộ mặt như Đỗ Tranh Vinh thì tẩy trắng lên bờ làm đại ca, còn nếu không thì là cái mạng tàn.
"Ma tử, đại thiếu tới thăm anh."
Trên khuôn mặt béo của Lưu Thiên Toàn lộ vẻ quan tâm, Đỗ Triệu Huy diễn còn giỏi hơn hắn, cúi người giữ ma tử lại:
"Đừng lộn xộn, mau dưỡng thương, ngươi làm việc cho nhà họ Đỗ, nhà họ Đỗ sẽ không bạc đãi ngươi, ta lập tức cho người đưa ngươi về Hồng Kông!"
Chỉ cần không chết trên đường, thì cơ hội sống sót khi về Hồng Kông là rất lớn.
Ma tử vô cùng cảm kích, "Đại, đại thiếu, là do chúng tôi vô dụng..."
Ma tử lại thuật lại một lần những lời vừa nói với Lưu Thiên Toàn.
Đỗ Triệu Huy nghĩ bụng, trách không được tìm không ra, hóa ra không phải đám người thấp kém ở địa phương của Mẫn Tỉnh làm.
Ma tử nói mình nhìn rõ bộ dạng của đối phương, chắc chắn có thể nhận ra ngay, Đỗ Triệu Huy cũng không coi đây là chuyện to tát. Đây không phải là một người nhằm vào nhà họ Đỗ của bọn họ, ở Mẫn Tỉnh ai có bản lĩnh quét sạch những kẻ buôn lậu như vậy? Đánh nhau giành miếng ăn cũng không phải kiểu như này, nuốt vào bụng sẽ bị khó tiêu — chuyện này có thể là hành động của phía chính quyền, không phải người Mẫn Tỉnh mà là những cán bộ từ nơi khác được điều đến.
Hoặc là, thậm chí chính là quân đội?
Đỗ Triệu Huy nhíu mày, buôn lậu thì lợi nhuận rất lớn, nhà họ Đỗ không làm, cũng sẽ có người khác làm.
Đỗ Triệu Huy cũng không cảm thấy mình là người có tài kinh doanh, mà phải triệt để từ bỏ những việc làm ăn này, trừ khi việc làm ăn ở nội địa có thể kiếm nhiều tiền hơn!
"Anh nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối tôi phái người đưa anh về Hồng Kông."
Người thì không phải đã chết hết mà chỉ bị bắt, tin tức này Đỗ Triệu Huy vẫn có thể tra được.
Mặc kệ có phải là cán bộ của Mẫn Tỉnh hay không, đối phương nắm bắt tình báo quá chuẩn xác, sự nghi ngờ của Đỗ Triệu Huy với Lưu Thiên Toàn không hề giảm bớt.
Lưu Thiên Toàn cũng có cùng ý nghĩ, Đỗ Triệu Huy làm bộ làm tịch, Lưu Thiên Toàn ghê tởm muốn nôn.
"Đại thiếu, chuyện này anh vẫn là không nên để ý đến, anh cứ lo xác thực những điều kiện ưu đãi đầu tư ở Bằng Thành, chủ tịch sẽ càng cao hứng."
Đỗ Triệu Huy trước đó da trâu thổi đến rất vang, muốn cùng Thị trưởng Thang mở ra cái gì đó hội thảo nghiên cứu, mới đảo mắt thì Thị trưởng Thang đã rời khỏi Bằng Thành, đã nhiều ngày như vậy rồi cũng không nghe nói quay về, cú này làm Đỗ đại thiếu mất hết mặt mũi. Trong khoảnh khắc đó, Lưu Thiên Toàn rất cảm kích Thị trưởng Thang đã công tư phân minh!
Đỗ Triệu Huy kéo khóe miệng, "Cái này không cần anh quan tâm, Mẫn Tỉnh bên đó vẫn là do anh quản, lần sau còn xảy ra chuyện này nữa, anh hãy nghĩ xem làm cách nào để tự mình thoát thân đi!"
Cuộc đột kích vào tập đoàn buôn lậu chỉ là một cuộc diễn tập đánh giá của học viện Lục quân.
Chu Thành bị một vài vết thương nhẹ, còn có một vài đội viên khác bị thương, cả hai bên đều dùng vũ khí nóng để chiến đấu, không bị thương là không thể nào, may mắn Chu Thành dẫn dắt đội viên chỉ có bị thương chứ không ai hy sinh.
Cuộc hành động rất thành công, người bắt được bọn họ bàn giao cho Mẫn Tỉnh bên này, theo lý thuyết thì không còn chuyện của Chu Thành bọn họ... Chu Thành cảm thấy, việc cấp trên điều động bọn họ đến Mẫn Tỉnh, có thể không chỉ là một cuộc đánh giá đơn giản.
Vì sao trước đây hành động, luôn có người buôn lậu trốn thoát?
Chu Thành cảm thấy không phải do năng lực không đủ, mà là có người cản trở.
Lần này mới điều bọn họ những người không hề liên quan đến Mẫn Tỉnh tới, lập tức tóm được cá lớn.
Cũng thật trùng hợp, tóm được chính là tập đoàn Tranh Vinh.
Chu Thành dự cảm chuyện này vẫn chưa xong, quả nhiên bọn họ rời khỏi Mẫn Tỉnh sau không trực tiếp quay về kinh thành, mà lại đến vùng Bằng Thành – đây chẳng phải là coi bọn họ thành đội đặc kích chống buôn lậu của hải quan sao?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận