Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 481: Hạ Hiểu Lan dựa vào cái gì mua nhà? (length: 8218)

Hạ Trường Chinh cùng Trương Thúy, ngay từ đầu nhất định là sợ Hạ Hiểu Lan.
Chọc một lần xui xẻo một lần, hắn cùng Trương Thúy đều từ Thương Đô chạy đến kinh thành, vẫn không tránh khỏi Hạ Hiểu Lan, trong nháy mắt đó, Hạ Trường Chinh phẫn nộ lớn hơn lý trí —— đương nhiên, hắn cũng có phán đoán của mình, Hạ Hiểu Lan đi cùng một người đàn ông trung niên thanh nhã, nhìn là biết không thể đánh lại. Nếu Hạ Hiểu Lan đi đâu cũng có mấy người vệ sĩ đi theo, hạng người như Hạ Trường Chinh hoảng sợ như vậy, đụng mặt nàng cũng muốn tránh xa!
Hạ Trường Chinh đụng phải Ngũ giám đốc!
Ngũ giám đốc suýt chút nữa trượt chân rơi xuống giếng, Hạ Trường Chinh thì nằm soài trên mặt đất giãy giụa vài cái, nửa ngày không đứng dậy được.
"Ngươi có bệnh ở đâu vậy hả?!"
Phòng chủ đè chặt Hạ Trường Chinh, phổi cũng sắp tức điên lên.
Vợ chồng Hạ Trường Chinh mới chuyển đến đây không lâu, phòng cho thuê cho ai cũng như nhau, chỉ cần trả tiền đúng tháng là được! Các hộ trong sân vốn dĩ khá tạp, nhưng phần lớn đều có công việc ổn định, ít ai giống như Hạ Trường Chinh và Trương Thúy hai người chỉ dựa vào việc bày sạp mà sống, lại còn là đơn vị đãi ngộ không tốt, mỗi tháng vẫn phải có tiền lương, có thể dọn ra khỏi nhà thuê là tốt rồi.
Xe bán đồ ăn vặt của Trương Thúy chiếm chỗ trong sân, đồ ăn bán lại có mùi nặng, những người thuê khác từng tìm phòng chủ nói, phòng chủ khi đó đã có ý định bán nhà, nên chỉ khuyên mọi người thông cảm cho nhau —— thông cảm cái rắm ấy, Hạ Trường Chinh đột nhiên lao tới đánh Ngũ giám đốc, phòng chủ hận không thể ném gã xuống giếng, còn muốn ném thêm mấy tảng đá xuống cho hả giận!
Hạ Hiểu Lan đỡ Ngũ giám đốc dậy, Ngũ giám đốc cũng tức giận lắm.
Hạ Trường Chinh bị phòng chủ đè lại, Ngũ giám đốc cũng muốn xông lên đánh hắn một trận, nhưng nghĩ đến thân phận cán bộ nhà nước của mình nên mới nhịn.
Hạ Trường Chinh thì chửi rủa om sòm, râu ria lởm chởm, mới đến buổi trưa mà đã cả người nồng nặc mùi rượu, tay phải còn bị bỏ trống, vừa thấy đã biết là kẻ tàn tật tận đáy xã hội. Ngũ giám đốc chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, nghe kỹ thì thấy Hạ Trường Chinh không phải chửi vu vơ, mà đang chửi Hạ Hiểu Lan?
Ngũ giám đốc thấy rất kỳ lạ, Hạ Hiểu Lan cũng không cần thiết phải giải thích cặn kẽ với Ngũ giám đốc.
Nhưng nhà thì không xem được nữa.
Hạ Trường Chinh vẫn còn phun phân đầy mồm, Hạ Hiểu Lan đã theo Ngũ giám đốc ra khỏi cửa.
"Ta có chút ân oán với người kia, căn nhà này dù có tốt đến đâu ta cũng không thể lấy, nếu hắn biết ta ở đâu, chẳng phải sẽ thường xuyên đến gây rối sao?"
Cô và Hạ Trường Chinh có khúc mắc quá lớn.
Hạ Trường Chinh muốn ngăn cản cô thi đại học, muốn hủy tiền đồ của cô, Hạ Hiểu Lan cũng đích xác khiến gã bị gãy tay phải, cô thi đại học cũng là mang thương đi thi —— kỳ thật nếu cô không bị thương, có khi sẽ không thiếu Ninh Tuyết 4 điểm.
Nhưng Hạ Trường Chinh cũng mất một cánh tay.
Tên côn đồ vì tự vệ đã ra tay với Hạ Trường Chinh rất độc ác. Hạ Hiểu Lan là người có thù báo thù, thấy Hạ Trường Chinh cũng không chút chột dạ, cô chỉ là không muốn dây dưa với chó điên mà thôi.
Lúc nhìn thấy sư phạm học viện kinh thành, Hạ Hiểu Lan đã có chút cảnh giác, cô cảnh giác vì sẽ thường xuyên gặp Hạ Tử Dục, Vương Kiến Hoa. Nếu mua nhà ở đây, đi lại thì không hẳn là quá xa, chủ yếu là trong lòng Hạ Hiểu Lan thấy không thoải mái. Dù sao hai căn nhà trước đều cách Hoa Thanh khoảng 10 km, đạp xe chỉ cần nửa tiếng là tới, cũng không có ai đáng ghét, Hạ Hiểu Lan cũng rất thích cái sân ở Thập Sát Hải.
Nếu hai nơi đều có thể mua được, cô muốn cái sân ở Thập Sát Hải, còn cái sân ở ngõ Nam La Cổ sẽ để Lưu Dũng mua.
Ngũ giám đốc cũng cảm thấy nên chọn một trong hai căn nhà phía trước, căn nhà này không cần cũng được.
Hắn rất hiểu, chủ nhà nói không mua, nhà đó sẽ gọi điện nài nỉ rất lâu.
Ngũ giám đốc và Hạ Hiểu Lan đạp xe rời đi, phòng chủ về đến nhà liền nổi giận với Hạ Trường Chinh: "Mày lập tức thu dọn đồ đạc, cút khỏi nhà tao, tiền thuê tháng này còn dư tao sẽ trả lại, mau cút!"
Hạ Trường Chinh bị hai người thuê đè lên ghế, nếu không thì sớm đã xông ra đuổi đánh Hạ Hiểu Lan rồi.
"Ta đã giao tiền phòng rồi, dựa vào cái gì mà ông đuổi ta đi? Ông chính là bắt nạt chúng ta ở nơi khác đến!"
Phòng chủ nghĩ thầm, không phải chính là ở nơi khác đến sao, những người khác dù thuê phòng ở, cũng đều có công việc, có người thân bạn bè ở kinh thành, đừng nhìn đám ông cụ đeo lồng chim keo kiệt, có khi trước kia là hoàng thân quốc thích, giờ cũng có tên trong nha môn.
Hai người từ nơi khác đến bày sạp nhỏ nhoi, có cô con gái là sinh viên sư phạm, phòng chủ cũng thật không sợ!
Ông ta không muốn cho thuê nhà cho cha mẹ sinh viên, ai có thể làm khó được ông ta?
Hạ Trường Chinh bị cưỡng chế đuổi ra khỏi Tứ Hợp Viện, Trương Thúy ra ngoài bày quán, cũng bị người ta gọi về. Trương Thúy về đến nhà liền khóc, còn mắng: "Kiến Hoa vất vả lắm mới tìm được căn nhà này, cách trường học Tử Dục cũng gần, môi trường lại tốt hơn so với nhà trước thuê, anh còn làm ầm ĩ cái gì?"
Thật tưởng nhà tốt kiếm dễ dàng vậy hả!
Vừa muốn cất được đồ dùng bán hàng của bà ta, vừa muốn tiền thuê vừa phải, lại còn phải gần trường học Hạ Tử Dục, thuận tiện cho Hạ Tử Dục thỉnh thoảng lại tới... Cái sân này, chính là do Vương Kiến Hoa nhờ người quen hỏi thăm mới thuê được.
Hạ Trường Chinh cất giọng khàn khàn: "Ta thấy cái con tiện nhân Hạ Hiểu Lan kia! Ngươi nói xem nó tới làm gì!"
Trương Thúy lập tức im miệng.
Bà ta đã rất lâu rồi không thấy Hạ Hiểu Lan, lần cuối là vào tháng giêng năm nay khi ở trước cửa trường Nhất Trung huyện An ầm ĩ một hồi, sau này Trương Ký đóng cửa, bà ta và Hạ Trường Chinh chuyển đến Thương Đô, ở Thương Đô sợ hãi, rồi lại theo Hạ Tử Dục đến kinh thành.
Hạ Hiểu Lan không phải đang học ở đại học Hoa Thanh sao?
Chạy đến đây làm gì!
Trương Thúy cũng hơi sợ, phòng chủ bắt bà và Hạ Trường Chinh ngày mai phải chuyển đi, chuyện này cũng là do Hạ Hiểu Lan gây ra —— Hạ Hiểu Lan có phải muốn khiến bọn họ ở kinh thành cũng không yên thân không? Con tiện nhân đó ác quá!
Nhưng bây giờ tình hình không giống, nhà Vương Kiến Hoa giờ lại lợi hại hơn, Hạ Tử Dục nói ba Vương Kiến Hoa đang làm ở bộ giáo dục, vậy chẳng lẽ không xử lý được một sinh viên hay sao?
Trương Thúy vội vàng chạy đi tìm Hạ Tử Dục.
Hạ Tử Dục vẫn đang chìm đắm trong vui sướng khi Vương Kiến Hoa được báo cáo.
Trên báo chí còn có cả ảnh chụp, cao lớn tuấn tú, Hạ Tử Dục đã thu thập hết những tờ báo có thể tìm được, Vương Kiến Hoa vừa lên báo, đám bạn cùng phòng của Hạ Tử Dục mới thực sự thán phục.
Hạ Tử Dục đã bỏ ra nhiều như vậy, quả nhiên là có mắt nhìn.
Không biết ai ngấm ngầm nói, Vương Kiến Hoa kỳ thực là con cháu cán bộ cấp cao, trước kia người ta chỉ là sống khiêm tốn, là chịu khổ rèn luyện bản thân. Lúc đó Hạ Tử Dục không ghét bỏ anh ta, nên mới có được thành quả ngày hôm nay.
Từ năm ngoái trở đi đều không được thuận lợi, Hạ Tử Dục cuối cùng lại một lần nữa được trải nghiệm cảm giác được người khác ngưỡng mộ, mẹ cô lại mang đến một tin xấu.
Hạ Hiểu Lan chạy tới chỗ ba mẹ cô thuê phòng, là đi cùng người để xem nhà sao?
"Hạ Hiểu Lan muốn mua nhà ở kinh thành?"
Hạ Tử Dục lập tức đứng bật dậy.
Trương Thúy bị cô làm cho hoảng sợ, "Sao có thể chứ, có lẽ là đi cùng người khác xem nhà thôi, làm sao cô ta mua nổi nhà, nhà đó đến tận 7 vạn tệ đấy!"
Căn nhà này, Hạ Tử Dục cũng rất coi trọng, biết phòng chủ muốn bán nhà, cô cũng nghĩ xem góp đâu ra 7 vạn để mua lại căn nhà đó. Lớp luyện thi tuy rằng đã bắt đầu kiếm được tiền, một tháng cũng kiếm được một khoản, giờ lớp luyện thi thành bình đài để Vương Kiến Hoa phô trương thanh thế, thì càng không thể dựa vào nó để kiếm được nhiều tiền.
Hạ Tử Dục trong tay có tiền, là do nhà họ Vương trả lại.
Cộng thêm số tiền tiết kiệm trong tay cha mẹ cô, cũng chỉ có vài vạn. Hạ Tử Dục rất vất vả mới tự an ủi được mình, bỏ lỡ căn này thì sau này cũng sẽ có những căn khác—— nhưng Hạ Hiểu Lan lại muốn mua căn nhà này, dựa vào cái gì?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận