Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 335: Đối Triệu Cương xử trí (length: 8479)

Hiệu trưởng Tôn vô cùng đau lòng.
Hắn tuy rất coi trọng thành tích học sinh, một vài khuyết điểm nhỏ có thể bỏ qua, nhưng Hạ Tử Dục đây không phải khuyết điểm nhỏ. Đừng nói là vì ghen ghét hay là gì, ra tay chặn đường tương lai của em họ mình, đúng là tâm địa độc ác!
Học sinh có tâm địa ác độc như vậy, lại do trường Nhất Trung huyện An Khánh của hắn dạy dỗ, hiệu trưởng Tôn sởn cả da gà.
Hạ Tử Dục hiện tại còn là học sinh đã xấu xa như thế, sau này đi làm, nếu may mắn có được chức quan, trở thành lãnh đạo đơn vị, thì ảnh hưởng xấu của nàng còn lan rộng hơn. Người như thế có ích lợi gì cho quốc gia, dù là sinh viên, chỉ sợ còn không bằng người nông dân làm lụng vất vả có ý nghĩa tồn tại.
Sau khi Hạ Tử Dục về kinh thành, còn viết cho hắn mấy lá thư.
Triệu Cương bị khai trừ là do Hạ Tử Dục, hiệu trưởng Tôn hoàn toàn ghét bỏ môn sinh đắc ý này. Đương nhiên, cha mẹ Hạ Tử Dục không còn mở cửa tiệm ở cổng trường Nhất Trung, Hạ Tử Dục có bị hiệu trưởng Tôn ghét bỏ hay không, cũng không còn quá để tâm. Hiệu trưởng Tôn cũng biết mình không có biện pháp quản thúc Hạ Tử Dục, ghét thì ghét, hắn chẳng lẽ lại viết thư đến Học viện Sư phạm Kinh Thành vạch trần Hạ Tử Dục, phê phán Hạ Tử Dục sao!
Chứng cứ của Triệu Cương liên lụy đến Hạ Tử Dục, nhưng lại không có chứng cớ cụ thể.
Đây là vết nhơ về đạo đức, xét theo pháp luật quốc gia, cũng không thể trừng phạt Hạ Tử Dục.
Hạ Hiểu Lan đã sớm đoán trước được kết quả này, giống như việc Đinh Ái Trân trước đây sai khiến người đội phòng vệ làm chuyện xấu, cũng là lách luật. Bị phát hiện thì cứ cãi chày cãi cối không nhận, Hạ Hiểu Lan bên này không có tổn thất thật sự nghiêm trọng, kết quả xử phạt của đối phương cũng không hề nhột nhạt. Triệu Cương còn chưa kịp làm chuyện xấu đã bị bắt, cho dù có chứng cứ chứng minh Hạ Tử Dục sai khiến… Thì cùng lắm trường học sẽ kỷ luật đối phương mà thôi.
Hạ Hiểu Lan sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Hạ Tử Dục như thế.
Hiệu trưởng Tôn cũng thấy chủ đề này không có ý nghĩa, hai người vẫn nói về Triệu Cương:
“Trưởng phòng Lương nói Triệu Cương muốn trộm cướp, hóa ra Triệu Cương ngấm ngầm thích chơi poker với người của xưởng cơ khí nông nghiệp, đánh bài thua không ít tiền, mỗi tháng lương đều dùng trả nợ cờ bạc, sớm đã không đủ chi tiêu."
Câu đầu là giả, câu sau lại là sự thật.
Triệu Cương thích đánh bài, trong trường có giáo viên biết, nhưng không ai để ý. Ai ngờ Triệu Cương đánh bạc đã nợ nần chồng chất, người này lại hết sức ích kỷ, điều kiện gia đình cũng không tốt, cũng xuất thân từ nông thôn. Đáng thương người nhà còn đang ở quê vất vả làm ruộng, hắn thì tiêu xài hoang phí, tiền lương đều dùng vào ăn chơi, còn nợ nần.
Việc trộm cướp chưa thành, không đến mức phải chịu án nặng như Trương Nhị Lại, có lẽ chỉ ngồi tù mấy năm là ra. Nhưng đối với hiệu trưởng Tôn mà nói, cuối cùng cũng có cớ thích hợp để khai trừ Triệu Cương.
Đã ngồi tù thì làm sao có thể làm giáo viên?
Thứ đáng giá nhất của Triệu Cương chính là công việc này, đã có vết nhơ ngồi tù thì sau này đừng nói là giáo viên, muốn tìm công việc khác cũng khó!
Trương Nhị Lại, Đinh Ái Trân, còn cả Triệu Cương hiện tại.
Hạ Hiểu Lan phát hiện pháp luật của đất nước vẫn rất công bằng, những người này nếu không làm chuyện xấu, Hạ Hiểu Lan có thể dùng thủ đoạn pháp luật để thu thập họ sao? Ác giả ác báo! Đừng tự cho mình là ghê gớm, tùy ý bắt nạt người khác, sớm muộn gì cũng bị đời dạy cho cách làm người.
Hiệu trưởng Tôn nói sẽ nhân cơ hội chỉnh đốn lại phong cách “cấm cược” trong trường, Hạ Hiểu Lan giơ cả hai tay tán thành.
Đánh bài là hình thức giải trí thư giãn, nhưng nâng lên đến mức độ đánh bạc thì thật đáng ghét, tệ nạn cờ bạc đã hủy hoại biết bao gia đình, những người khác Hạ Hiểu Lan không cần biết, hiệu trưởng Tôn cũng không cần biết, nhưng ở trong trường, việc diệt trừ cái thói đánh bạc lệch lạc vẫn rất cần thiết!
"Thưa hiệu trưởng, lời này của ta có thể không được thích hợp cho lắm, nhưng ngài thật sự nên quan tâm đến cô Tôn, ta sợ việc Triệu Cương phạm tội, sẽ là một gánh nặng tâm lý đối với cô Tôn."
Tôn Điềm chắc chắn đã từng nghĩ đến việc chấp nhận Triệu Cương.
Người ngoài đã sớm coi họ như một đôi.
Triệu Cương bị bắt, lại còn bị trừng phạt, người ngoài không biết nội tình, ít nhiều gì Tôn Điềm cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Cô Tôn quá ngại ngùng, Hạ Hiểu Lan luận về tuổi tâm lý thì so đối phương thành thục hơn rất nhiều, nếu là Hạ Hiểu Lan sẽ thấy may mắn vì không nhảy vào hố lửa, cô Tôn lại không nghĩ thoáng được như vậy.
Hiệu trưởng Tôn rất đồng tình, cháu gái hắn không phải là xui xẻo sao, lại bị Triệu Cương nhắm tới. Nếu không nhờ chuyện này làm rõ nhân phẩm tồi tệ của Triệu Cương, mà Triệu Cương thật sự nhờ mặt dày mày dạn mà thành cháu rể hiệu trưởng Tôn, thì hiệu trưởng Tôn nghĩ đến thôi cũng đã rùng mình.
Bất quá cô Hiểu Lan so với Tôn Điềm còn trẻ hơn, gặp phải chuyện như thế ngược lại càng bình tĩnh.
Có lúc hiệu trưởng Tôn cũng nhìn không thấu Hạ Hiểu Lan, ưu tú thì có ưu tú, nhưng cứ như là trưởng thành quá sớm.
...
Hiệu trưởng Tiền và hiệu trưởng La đều không thuyết phục được Hạ Hiểu Lan, Hạ Hiểu Lan đã quyết định ở lại Nhất Trung huyện học tập, hiệu trưởng Tôn cảm thấy có thể treo biểu ngữ lên rồi.
"Nhiệt liệt chúc mừng học sinh Hạ Hiểu Lan của trường ta đã đạt thành tích nhất toàn thành phố môn khoa học tự nhiên trong kỳ thi sơ tuyển!"
Cùng với biểu ngữ tỷ lệ đậu 75% kia, hiệu trưởng Tôn càng nhìn càng vừa lòng.
Cả ông lão giữ cửa cũng ưỡn ngực thẳng lưng hơn.
Mọi bất công mà hiệu trưởng Tôn dành cho Hạ Hiểu Lan, đều được chứng minh là đúng nhờ thành tích kỳ thi sơ tuyển. Lúc này hiệu trưởng Tôn đừng nói làm cuộc chỉnh đốn “cấm cược” trong trường, dù lão ta có đánh rắm thì cũng là thơm, quyết định khai trừ Triệu Cương không chỉ không có ai phản đối trong trường, mà còn nhanh chóng nhận được phúc đáp đồng ý của Cục giáo dục huyện.
Lý Đống Lương bây giờ nhìn “cô Hạ”, thật sự có chút kính sợ.
Thực ra đến Thương Đô liền biết, “cô Hạ” không có bối cảnh như anh ta tưởng. Nhưng những gì Lý Đống Lương mắt thấy tai nghe đều khiến anh bội phục Hạ Hiểu Lan, tuổi còn nhỏ thì đã sao, mình thì chỉ biết làm ăn buôn bán, người ta lại vừa có thể lo việc học hành, Lý Đống Lương bội phục người có bản lĩnh.
“Cô Hạ” hiện giờ còn trẻ, tương lai còn rộng mở lắm.
Cũng không biết “cô Hạ” sau này có cần đến mình không, Lý Đống Lương rất muốn chuyển từ làm hộ vệ ngắn hạn thành dài hạn, anh không cần tiền lương cao thế này, chỉ là cảm thấy Hạ Hiểu Lan tương lai chắc chắn sẽ không bạc đãi anh.
Ở đâu thì cũng là công việc, theo một chủ như “cô Hạ”, cũng không làm nhục danh tiếng võ quán Bạch gia!
Hạ Hiểu Lan cầm phiếu điểm về Thương Đô, bà Vu vốn là người từng trải cũng phải ngạc nhiên. Bà không chua ngoa, không cay nghiệt, hiếm khi nhẹ giọng nói một câu: “Không ngờ, trong căn phòng này của ta còn có thể ở một nhân vật ‘trạng nguyên’ đến."
Có thể đạt hạng nhất toàn thành phố đã rất lợi hại.
Bà Vu đã từng gặp người giàu sang, Hạ Hiểu Lan buôn bán giỏi, bà cũng chẳng thèm liếc mắt.
Hạ Hiểu Lan học giỏi, vậy mới là người cao quý, xứng đáng để bà Vu coi trọng.
Tất cả đều hạ phẩm, chỉ có đọc sách là cao!
Học giỏi là giỏi thật, tất cả có phải dễ mà thi được điểm cao thế đâu, Hạ Hiểu Lan không chỉ thi thắng nữ sinh, mà còn thi thắng cả các nam sinh đồng trang lứa. Bà Vu thấy Hạ Hiểu Lan hết sức không chịu thua kém, nếu bà có đứa cháu gái học giỏi thế này, thì dù có sủng ái thế nào cũng không đủ. Thế mà lại có những bà mẹ chồng ngu ngốc, đẩy một đứa cháu gái như Hạ Hiểu Lan ra ngoài? Bà Vu cũng biết sơ qua về chuyện nhà họ Hạ, bà thấy đầu óc của bà Hạ chắc là bị úng nước rồi.
Hạ Hiểu Lan ranh ma là thật, nhưng cơ bản là người có lương tâm, chỉ cần đối tốt với cô, thì cô tuyệt đối sẽ không vong ân phụ nghĩa.
Tương lai, nhà họ Hạ sẽ hối hận đến phát điên...
Lưu Phân thì không nghĩ gì đến chuyện nhà họ Hạ, tờ phiếu điểm kia chỉ là một mảnh giấy mỏng manh, bà nhìn mà không dám tin đây là điểm số mà con gái mình đạt được…
Bạn cần đăng nhập để bình luận