Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 363: Xóa bỏ? (length: 7638)

Hạ Hiểu Lan cũng không muốn nói vào lúc này, nàng đã đáp ứng với Lưu Phân chuyện muốn xây nhà mới ở Thất Tỉnh thôn, Trần Khánh cũng ở trong thôn, hai người còn sẽ có lúc gặp mặt... Nhưng không nói cũng là một kiểu tổn thương cho Trần Khánh, rõ ràng Trần Khánh muốn thông báo, chờ hắn nói ra thì Hạ Hiểu Lan lại cự tuyệt, như vậy sẽ rất làm tổn thương mặt mũi của người trẻ tuổi.
Chuyện tình cảm không thể dây dưa, Hạ Hiểu Lan cũng không có ý định "bắt cá hai tay".
Nếu không phải vì chuyện thi đại học, Hạ Hiểu Lan đã sớm nói rõ với Trần Khánh.
Bây giờ thì sao, Trần Khánh rõ ràng là không thể chấp nhận được cú sốc này, Hạ Hiểu Lan nói đã có bạn trai quen nhau vài tháng, Trần Khánh chẳng hỏi gì, chỉ uể oải và thất thần, bước đi cũng không có chút sức lực nào.
"Ta về trước."
Việc Trần Khánh du học trường nào, chí nguyện ra sao cứ để hắn suy nghĩ thêm, muốn hay không đến kinh thành học, Trần Khánh vẫn còn cơ hội thay đổi ý định.
Tháng bảy, ánh mặt trời gay gắt như lửa đốt, Hạ Hiểu Lan vừa ra khỏi trường thì liền thấy Hạ Tử Dục ở đó.
Đối phương bị lão Triệu bảo vệ cổng ngăn lại, nén giận không chịu cãi nhau với lão Triệu, nhưng vẫn tức giận đến hai má đỏ bừng.
"Ta bây giờ về trường cũ cũng không được vào cửa? Ai cho ông quyền đó!"
"Chỉ cần là người nhà của các người, trừ Hiểu Lan ra thì không ai được vào."
Lão Triệu cũng rất thẳng thắn, ánh mắt nhìn Hạ Tử Dục không hề che giấu vẻ cảnh giác, muốn về trường cũ thì ngày nào không được, sao lại cứ phải chọn hôm nay! Lão Triệu cũng biết, hôm nay là ngày đăng ký nguyện vọng, thả Hạ Tử Dục vào thì ai biết được cô ta sẽ chạy đến quấy rối giở trò gì? Lão Triệu không phải đang "cầm lông gà làm lệnh tiễn", đích thân Tôn hiệu trưởng đã dặn rồi, phàm là người nhà họ Hạ đều không được vào trường, sợ làm ảnh hưởng đến Hạ Hiểu Lan. Bây giờ tuy là thi đại học xong, còn chưa chụp ảnh tốt nghiệp, Hạ Hiểu Lan vẫn chưa tính là tốt nghiệp, lão Triệu vẫn kiên quyết điểm này.
Hạ Tử Dục chưa từng bị ai đối xử như thế này, lão Triệu trực tiếp coi cô ta là hồng thủy mãnh thú.
Cô ta đi đâu cũng được chào đón, không kể là ở Nhất Trung huyện An Khánh hay là tại Học viện Sư phạm Kinh Thành, Hạ Tử Dục rất tự hào về mối quan hệ xã giao của mình. Vậy mà bây giờ lại bị một ông lão gác cổng ngăn lại, cái hạng người như lão Triệu ở Nhất Trung khi đó, Hạ Tử Dục còn chẳng thèm liếc mắt đến.
Cô ta không muốn tranh cãi với người gác cổng, như vậy sẽ mất thân phận.
Nhưng cô ta rất muốn vào trường, hôm nay chính là ngày đăng ký nguyện vọng, nhỡ Hạ Hiểu Lan... Đang giằng co thì Hạ Hiểu Lan đi ra, trên cổ tay bó bột, trên người vẫn còn nhìn thấy vết thương, theo sau là hai người đàn ông, một trái một phải, nhìn cô ánh mắt không hề che giấu vẻ cảnh giác.
Hạ Hiểu Lan có một đôi mắt đặc biệt đẹp, nụ cười như có như không khi nhìn người lại càng mang đến một cảm giác khó tả.
"Hạ Tử Dục, sớm như vậy đã đến chúc mừng ta? Ngươi có vẻ vội vàng quá đó, hôm nay chỉ mới đăng ký nguyện vọng, còn chưa công bố thành tích đâu."
Hạ Tử Dục mím môi, cảm thấy đau lòng thay cho ba mình đã bị gãy tay.
Hạ Hiểu Lan nói vậy, xem ra bó bột trên cổ tay cũng không ảnh hưởng đến chuyện thi đại học của cô ta, hôm nay còn đến đăng ký nguyện vọng!
Trương Thúy nói Hạ Trường Chinh bị Hạ Hiểu Lan trả thù, rằng Hạ Hiểu Lan đã tránh được tính toán và tìm người đánh gãy tay Hạ Trường Chinh, Trương Thúy buồn vui lẫn lộn. Hạ Tử Dục nghĩ, nếu có thể cản trở tiền đồ của Hạ Hiểu Lan thì đổi một bàn tay của ba mình... Đừng nói là cô ta tàn nhẫn, việc đã đến nước này, chuyện đó đáng giá.
Việc Hạ Hiểu Lan cứ bình thường mà thi đại học, hôm nay còn thản nhiên đến đăng ký nguyện vọng làm một ngọn lửa giận bùng lên trong lồng ngực của Hạ Tử Dục.
"Hạ Hiểu Lan, cô đừng đắc ý quá sớm, có phải cô đã tìm người đánh gãy tay ba tôi? Cô muốn ngồi tù đấy!"
Hạ Hiểu Lan thờ ơ: "Sao, vị đại bá kia của tôi bị gãy tay? Thế thì thật không may, dạo trước ta cũng bị xe đụng, cũng bị thương ở tay! May là vết thương không nặng, không ảnh hưởng đến việc thi đại học."
Chẳng phải Hạ Tử Dục tức giận vì chuyện này sao?
Cô ta từ Kinh thành trở về, nghe theo lời của Trương Thúy, đã giục công an nhanh chóng phá án.
Bên phía đồn công an cũng thật khó khăn, hiện trường không có để lại bằng chứng gì, toàn bộ dấu vết đều là Hạ Trường Chinh tự tạo ra, án xảy ra vào lúc 9 giờ đêm, con hẻm hoang vắng, đèn đường hỏng hơn nửa năm, cư dân ở đó ban đêm đều sẽ đi vòng con hẻm, Hạ Trường Chinh bị người tấn công vào buổi tối, đến sáng sớm mới được bảo vệ công phát hiện và đưa vào bệnh viện. Không có người chứng kiến, năm 84 càng khó tìm được dấu vết, đồn công an cũng không còn cách nào khác.
Lúc tối om om, Hạ Trường Chinh cũng không nhìn ra ai đã tấn công mình.
Trực tiếp đổ lên đầu Hạ Hiểu Lan?
Vậy cũng phải để công an tin đã chứ!
Một cô gái gầy gò sao có thể vật ngã một Hạ Trường Chinh cường tráng!
Lại còn bẻ gãy tay Hạ Trường Chinh, Hạ Hiểu Lan cũng không lấy đâu ra hung khí được. Hạ Trường Chinh đi nhận "tiền nợ cuối", người biết hắn đến cái hẻm đó trừ Trương Thúy thì chỉ có đám côn đồ đã hẹn trước. Hạ Tử Dục đi tìm đám côn đồ, chúng toàn bộ đang ở nhà dưỡng thương.
Thương tích cũng tương tự, đều là tay phải bị gãy xương.
Hạ Tử Dục tin rằng đây là Hạ Hiểu Lan trả thù!
Mặc dù đám côn đồ một mực khẳng định là bị ngã, Hạ Tử Dục không tin có sự trùng hợp như vậy, đều bị gãy tay phải, không phải Hạ Hiểu Lan tìm người làm thì còn có thể là ai? Hạ Hiểu Lan quá ngoan độc, đến Hạ Tử Dục cũng phải kinh ngạc. Cô ta đương nhiên biết Hạ Hiểu Lan không dễ chọc, trước kia... từ khi còn ở nhà, Hạ Hiểu Lan là người lòng dạ đen tối, một khi đắc thế thì sẽ trở mặt không nhận người, Hạ Tử Dục luôn cố ngăn cản Hạ Hiểu Lan ra mặt, một phần cũng vì trong lòng mơ hồ sợ hãi đối phương.
Cô ta thực sự rất sợ Hạ Hiểu Lan, trong sâu thẳm cô ta biết những thứ thuộc về Hạ Hiểu Lan, cho dù bị lấy đi thì cũng sẽ bằng cách khác mà trở về với Hạ Hiểu Lan.
Hạ Tử Dục sờ vào đồ vật trong túi qua lớp quần áo, cô ta lẽ nào lại không thể thu phục được Hạ Hiểu Lan sao?
"Hiểu Lan, ba tôi bị gãy tay, những chuyện trước kia, tôi không muốn dây dưa với cô nữa, dù cho tôi có lỗi với cô đi nữa, cô cho người làm gãy tay ba tôi thì ân oán coi như xong, từ nay về sau đường ai nấy đi, gặp lại cũng coi như người xa lạ!"
Hạ Tử Dục đã quen ra vẻ, nhưng bây giờ lời nói ra lại có vẻ thành khẩn hơn một chút.
Hạ Hiểu Lan rất ngạc nhiên, việc này không giống phong cách làm người của Hạ Tử Dục, chuyện gì bất thường ắt có nguyên nhân, cho dù Hạ Tử Dục có chiêu gì thì Hạ Hiểu Lan cũng sẽ không để bản thân bị đối phương dẫn dắt.
"Cô đừng ăn nói lung tung, dạo này ta bận ôn thi đại học, còn chưa từng gặp ba cô, ta sao lại muốn đánh gãy tay ông ấy? Về phần cô, chị họ tốt của ta, mối quan hệ của chúng ta sao có thể coi như người xa lạ chứ. Cô cứ yên tâm, cuộc sống sau này còn dài mà!"
Lời nói nhẹ nhàng gạt bỏ, Hạ Hiểu Lan dễ dàng bỏ qua như vậy sao?
Cuộc sống sau này còn dài, những gì khiến Hạ Tử Dục bồn chồn bất an và muốn trả thù, với Hạ Hiểu Lan mà nói thì mọi thứ chỉ mới bắt đầu!
"Hạ Tử Dục, chúng ta lần sau gặp mặt, hẳn là ở Kinh thành... À, ta dự thi đại học ở Kinh thành, bất ngờ không bất ngờ, kinh hỉ hay không kinh hỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận