Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 124: Chu Thành, ta nhớ ngươi (20 tháng 7 phiếu thêm canh) (length: 8250)

Hắn không biết mình nên lập tức đến Dương thành hay là nên đi đâu.
Quân đội có kỷ luật, hắn vừa mới hết phép nghỉ dài hạn, căn bản không có khả năng lại cho hắn nghỉ phép. Huống chi đi gấp gáp như vậy, chuyện làm ăn cũng không sắp xếp kịp.
Đúng lúc này, Hạ Hiểu Lan gọi điện thoại tới.
Chu Thành giận Hạ Hiểu Lan liều lĩnh, lại lo lắng sự an toàn của nàng. Tiếng "Hiểu Lan" này âm lượng rất lớn, lại nghe thấy giọng bên kia có chút khàn khàn.
"Là em đây."
"Chu Thành, em có chút nhớ anh."
Cơn giận kia liền bị một gáo nước lạnh dập tắt, tim Chu Thành như bị ai đó bóp nghẹn lại.
Giọng Hạ Hiểu Lan không ổn lắm.
"Hiểu Lan, bây giờ em đang ở đâu?"
"Em ở Nhạc Dương... Em gặp chút phiền phức ở Dương thành, nên đã chuyển hàng về Thương Đô, mình thì xuống xe ở Nhạc Dương, hôm nay định mua vé về Thương Đô."
Chu Thành nhẹ nhõm thở ra, người không sao là tốt rồi.
Hắn làm gì thực sự giận Hạ Hiểu Lan: "Tình hình Dương thành anh đã biết từ chỗ Bạch Chí Dũng, dạo này em đừng đến Dương thành, để anh xem chuyện này giải quyết thế nào."
"Vâng, em chắc phải qua năm mới mới đi."
Chu Thành hiểu, Hạ Hiểu Lan không kỳ vọng hắn có thể giải quyết "Kha Nhất Hùng".
Hắn cũng không vỗ ngực đảm bảo, đàn ông làm việc không dựa vào miệng, cứ đem kết quả đưa tới trước mặt Hạ Hiểu Lan là được. Trong đầu Chu Thành nghĩ rất nhiều: "Lần sau em đi Dương thành, anh sẽ bảo Khang Vĩ đi cùng em một chuyến."
Chu Thành cho rằng giọng Hạ Hiểu Lan khác thường là do bị tên đầu sỏ côn đồ dọa sợ.
Nhưng đâu biết Hạ Hiểu Lan vừa mới tỉnh mộng, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có Chu Thành là người có thể cùng nàng tâm sự. Chuyện này là bí mật lớn nhất của Hạ Hiểu Lan, với sự kín đáo của nàng, không thể nào đem bí mật nói cho bất kỳ ai, ngay cả bạn tình thân mật đôi khi còn trở mặt thành thù, huống chi Chu Thành và nàng chỉ mới bắt đầu.
Người sống chưa đến lúc già, sẽ không biết được một người đến cuối cùng có đáng tin hay không.
Hạ Hiểu Lan cũng không có ý định khảo nghiệm nhân tính.
Nghe được giọng Chu Thành, nàng cảm giác như đang trôi lơ lửng giữa không trung chợt từ từ hạ xuống mặt đất. Nàng đương nhiên là đang tồn tại thật sự, ở thời không năm 1983, thậm chí nàng còn có được những thứ trân quý mà đời trước không hề có.
Có Lưu Phân thương nàng, có cậu mợ yêu quý, nàng còn nghe theo cảm xúc mách bảo, có một bạn trai.
Quan hệ với Chu Thành hoàn toàn là sự thích nhau giữa nam và nữ, không hề liên quan tới khu học xá, không có vướng bận về của cải địa vị hay lợi ích, Hạ Hiểu Lan cảm thấy kiểu chung sống như vậy làm cho người ta thoải mái.
Nàng sống rất tốt.
Nghĩ đến điều này, giọng nàng trở nên dịu dàng hơn:
"Ừm, em chờ Khang Vĩ đi cùng, Chu Thành, em muốn cúp máy."
"Về đến Thương Đô thì nhớ báo cho anh biết... Anh cũng nhớ em!"
Không tìm được người ở Nhạc Dương, Hạ Hiểu Lan có chút thất vọng, nhưng cũng xem như đã bỏ xuống được gánh nặng trong lòng.
Ngoài việc không có dấu vết sinh hoạt của "Hạ Hiểu Lan", thế giới này giống hệt như trong trí nhớ của nàng. Sự giác ngộ trước tương lai cùng với kinh nghiệm và tu dưỡng mà nàng đã tích lũy ở kiếp trước sẽ là chỗ dựa của nàng trong kiếp này. Là một người chơi sớm tham gia "thử nghiệm giới hạn (close beta)", lại còn cố tình không bị xóa bỏ kinh nghiệm chơi game, Hạ Hiểu Lan nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Nàng trả phòng nhà khách, đi mua chút hoa quả và đường, rồi xách tới đồn công an.
Hôm qua các chú công an đã giúp đỡ, theo nàng chạy ngược chạy xuôi tìm "người thân", Hạ Hiểu Lan đi cảm ơn người ta.
Mận chỉ có năm hào một cân, mấy đồng đã có thể mua một gánh lớn, thứ này không tính là quà cáp, thêm hai gói đường cũng chỉ hơn mười đồng, công an hôm qua giúp cô nhiệt tình không biết nói sao cho phải.
"Đồng chí, chúng tôi không thể nhận quà."
"Đồng chí công an, đây chỉ là chút lòng thành của tôi, hôm qua các anh còn cho tôi ứng tiền nữa mà."
Hạ Hiểu Lan lúc ấy thất hồn lạc phách, vẫn là vị công an họ gì đó này đưa người tới nhà khách, lại giúp nàng trả tiền phòng. Hạ Hiểu Lan một là mang trái cây đến, hai là đến trả tiền.
Ngũ công an không chịu nhận tiền, Hạ Hiểu Lan cứ đưa hoa quả cho các đồng chí công an.
Người ra người vào đồn công an, cùng một cô đồng chí trẻ đẹp cứ lằng nhằng cũng không phải, Ngũ công an đành để hoa quả lên bàn. Anh rất đồng tình với cô gái không tìm được người thân này, Hạ Hiểu Lan còn có một gương mặt rất có tính lừa gạt, chỉ hơi nhíu mày, cũng đủ làm người ta thương xót.
"Cô còn muốn tiếp tục tìm không?"
"Không tìm nữa, hôm nay tôi sẽ mua vé rời khỏi Nhạc Dương."
Ngũ công an im lặng một lát, đội chiếc mũ trên bàn lên:
"Đi, tôi đưa cô ra nhà ga."
Hạ Hiểu Lan từ chối hai câu, rồi cũng không từ chối hảo ý của đồng chí công an. Nàng không làm ra vẻ, vào lúc này xác thực rất cần sự bảo vệ của công an nhân dân.
Vất vả lắm mới mua được một vé tàu về Thương Đô, Ngũ công an ở nhà ga mua hai chiếc bánh bao nướng đưa cho Hạ Hiểu Lan:
"Cô gái trẻ đi ra ngoài phải chú ý an toàn, trên đường cẩn thận!"
Hạ Hiểu Lan gật đầu.
"Cảm ơn anh đã nhắc nhở."
Nàng không biết mình còn có quay lại Nhạc Dương nữa không, cùng Ngũ công an cũng chỉ là hữu duyên gặp gỡ, lòng tốt của người khác nàng vĩnh viễn đều rất cảm kích.
Đưa Hạ Hiểu Lan xong, Ngũ công an quay về đồn.
Bóc một quả mận ra ăn, thật là ngọt đến trong lòng. Ngũ công an đem hoa quả và đường chia cho đồng sự trong đồn, Hạ Hiểu Lan có gì khác với những người dân khác đâu? Chỉ là xinh đẹp, vẻ xinh đẹp đoan trang lễ phép, không tìm thấy người thân thì lộ vẻ đặc biệt đáng thương.
Vận mệnh ngẫu nhiên khiến Ngũ công an cùng Hạ Hiểu Lan có sự tương ngộ thoáng qua, để lại một ấn tượng khó phai.
...
Dương thành.
Kha Nhất Hùng nghe Tào Lục báo lại, vẫn cứ cười tủm tỉm.
"Đại ca, anh không tức giận sao?"
Kha Nhất Hùng ngạc nhiên hỏi: "Sao anh phải giận? Anh chỉ muốn làm quen với cô ta, xem cô ta vừa gan lớn lại vừa thông minh, làm đại tẩu của các chú chẳng phải rất hợp sao?"
Hai tên Tào Lục phái đi theo đã để mất dấu Hạ Hiểu Lan, để cô ta lên xe đi ga Nhạc Dương, rồi quay ngược trở lại Dương Thành. Thời gian và sức lực đều mất vào việc ngồi xe, đối với tình hình Hạ Hiểu Lan hoàn toàn không hay biết.
Kha Nhất Hùng cũng không tức giận.
Hạ Hiểu Lan còn có thể sẽ đến Dương thành, chỉ cần bảo vệ tốt nhà ga, hắn sớm muộn gì cũng có thể gặp lại cô ta. Còn có chuyện Bạch Chí Dũng sai lão già đến nhắn nhủ, bảo hắn làm việc kín đáo hơn, Kha Nhất Hùng tự hỏi, Bạch Chí Dũng sao lại muốn che chở cô ta chứ?
Là người của Bạch Chí Dũng?
Theo Bạch Chí Dũng, cơ nghiệp không giữ được, lăn lộn trong nghề thì không trụ nổi, một thằng lính nghèo thì có tiền đồ gì!
Mặc dù Bạch Trân Châu đang ra mặt bảo vệ, Bạch Chí Dũng cũng nhờ người nhắn lại, Kha Nhất Hùng cảm thấy Hạ Hiểu Lan không phải người của Bạch Chí Dũng. Một vưu vật như nàng, người bình thường sao mà giữ được?
Kha Nhất Hùng nhanh chóng tìm được sạp hàng Hạ Hiểu Lan lấy hàng.
Trần Tích Lương thì suýt chút nữa bỏ cả sạp.
"Trần lão bản, chúc mừng phát tài nhé!"
"Hùng ca, có gì sai bảo, anh hút thuốc đi."
Chợ đầu mối cá mè một lứa, lại gần nhà ga, vừa đúng là địa bàn của Kha Nhất Hùng. Thái độ của Trần Tích Lương rất mực hạ mình, làm ăn buôn bán thì cần hòa khí mới sinh tài, hắn không muốn rước họa vào thân, thường ngày tiền sạp và hiếu kính hắn đều đưa đầy đủ, thật không hiểu Kha Nhất Hùng gọi hắn đến có việc gì.
Chờ Tào Lục nói rõ ý định đến, Trần Tích Lương ở trong lòng chửi ầm lên, mẹ nó xui xẻo quá! Mặc kệ Hạ Hiểu Lan hay hắn, đều đen đủi, làm chút buôn bán có dễ dàng gì đâu, nộp tiền "hiếu kính", mà còn gặp phải chuyện này!
"Hùng ca, tôi không biết đâu, cô ta chỉ đến chỗ tôi lấy mấy lần hàng, tôi nào có biết địa chỉ cùng những tình hình khác của người ta..."
Kha Nhất Hùng vỗ vỗ vai Trần Tích Lương: "Trần lão bản, anh không thích bị người khác lừa dối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận