Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 317: Nửa đêm có tặc (1767 phiếu thêm canh) (length: 7961)

Xe tuyến chậm rãi chạy đến Phụng Hiền.
Phụng Hiền thị so với Thương Đô thì kém xa, nhưng lại lớn hơn An Khánh huyện không ít.
Hạ Hiểu Lan thi ở trường tam trung Phụng Hiền, trường học sắp xếp nhà khách ở ngay bên cạnh tam trung, đi bộ chỉ mất vài trăm mét, so với các học sinh khác thì điều kiện của Hạ Hiểu Lan quá tốt. Hiệu trưởng Tôn chịu bỏ vốn, phòng ốc sắp xếp cũng không tệ, phòng ở trên tầng cao nhất của nhà khách, vì ít người ở nên cả tầng rất yên tĩnh.
Lý Đống Lương đã ở phòng bên cạnh, lấy thêm một phòng.
Tôn Điềm rất cảm khái, chẳng lẽ thân thích của Hiểu Lan đến bồi thi sao? Hóa ra Hiểu Lan không chỉ có thân thích cực phẩm mà còn có người thân quan tâm cô ấy.
Có hai người đàn ông ở đây, Tôn Điềm cũng an tâm hơn không ít.
Cô vốn là người đơn giản, Hạ Hiểu Lan nói dối là có thân thích, cô không hề nghi ngờ, Lý Đống Lương và Cát kiếm lại còn nói giọng địa phương khác nữa chứ. Hạ Hiểu Lan biết nói gì đây, Tôn lão sư đến giờ vẫn chưa bị lừa, thật tốt không mất mát gì, đúng là người tốt có phúc mà!
Hai người xuất phát buổi chiều, đến Phụng Hiền, làm thủ tục xong cũng đã tối.
Hạ Hiểu Lan không có ý định đi đâu cả, biết ngày mai phải thi, còn muốn đi loanh quanh trong thành, thế chẳng phải tự dưng kiếm chuyện hay sao. Tốt nhất là cứ ở nhà khách thôi, Phụng Hiền thì có gì mà phải chấp niệm, khi nào đi cũng vậy. Tối khuya còn đi lung tung, có khi lại rước họa vào thân.
Ăn cơm xong, Hạ Hiểu Lan liền về phòng nghỉ sớm.
Vì ngày mai thi nên nàng không có xem sách nhiều, chín giờ tối đã rửa mặt lên giường. Lúc ngủ mơ màng, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, hình như có người kêu thảm một tiếng, Hạ Hiểu Lan xoay người ngủ tiếp.
Nàng lo lắng cái gì chứ?
Lý Đống Lương và Cát kiếm ở phòng bên cạnh, hai người này làm việc chắc chắn, không thể nào cả hai cùng ngủ say được, chắc chắn có người canh đêm.
Có người muốn gây rối cũng phải qua được sự bảo vệ của Lý Đống Lương và Cát kiếm mới được. Hai người này chắc chắn đặt sự an toàn của nàng lên hàng đầu, nếu họ không thông báo cho nàng, Hạ Hiểu Lan tuyệt đối không có gì phải lo cả.
Nàng ngủ rất ngon giấc, còn Tôn Điềm ở phòng bên cạnh thì bị gõ cửa nhẹ nhàng.
"Tôn lão sư, cô có thể ra ngoài một lát không?"
Tôn Điềm ngủ không sâu, lập tức tỉnh giấc.
Có người gõ cửa?
Đây là phòng nhỏ, bên ngoài còn có một cánh cửa nữa, Tôn Điềm nhớ đã khóa kỹ cửa rồi, người kia sao lại có thể vào được? Cô mặc quần áo chỉnh tề, hạ giọng hỏi:
"Ai đấy!"
"Tôn lão sư, là ta."
Tôn Điềm nghe ra giọng nói kia là lạ, hình như là thân thích của Hiểu Lan.
Tôn Điềm rón rén hé cửa, Lý Đống Lương đứng ở đó, ra hiệu cho cô đừng làm Hạ Hiểu Lan thức giấc.
"Tôn lão sư, cô đi theo ta một chút."
Vẻ mặt Lý Đống Lương rất nghiêm túc, Tôn Điềm vô thức nghe theo lời anh. Cô đúng là người không có tâm cơ, nửa đêm bị người đàn ông gọi ra khỏi phòng mà lại không hề ầm ĩ. Như Hạ Hiểu Lan nói, nếu không phải người hiền lành có vận tốt thì sao Tôn Điềm có thể sống bình yên đến giờ.
Cát kiếm đứng canh ở hành lang, ngay cửa phòng, thấy Lý Đống Lương đưa Tôn Điềm ra, anh liền đóng cửa phòng lại.
Từ đầu đến cuối, không hề làm ồn đến Hạ Hiểu Lan đang nghỉ ngơi.
Cát kiếm canh cửa, Lý Đống Lương đưa Tôn Điềm đến phòng bên cạnh. Tôn Điềm vừa vào phòng đã che miệng lại, nuốt hết tiếng kinh hô vào trong. Thì ra trong phòng khách nhỏ ở phòng bên cạnh, có một người bị trói quặt nằm ở đó, miệng bị nhét chặt, tay chân không cử động được, mặt mũi bầm dập, Tôn Điềm vẫn nhận ra người đó:
"Triệu Cương?!"
Sao Triệu Cương lại ở đây, còn bị người trói nữa?
Lý Đống Lương thở phào nhẹ nhõm:
"Tôn lão sư cô nhận ra người này à?"
May mà anh và sư đệ đoán mãi mới cho là người của nhà họ Phàn phái tới, tuy rằng cũng thấy lạ là sao nhà họ Phàn muốn báo thù Hạ tiểu thư mà lại phái tới một tên yếu ớt thế này.
Triệu Cương cũng phát hiện Tôn Điềm bước vào, nức nở một hồi, miệng bị nhét không nói được lời nào, chắc là đang muốn cầu cứu.
Tôn Điềm khó hiểu: "Ta nhận ra, hắn là thầy giáo trường ta... Nhưng lúc này hắn phải đang ở An Khánh huyện chứ."
Cô đã cự tuyệt Triệu Cương đến, còn nói chuyện cho nhị thẩm nghe, sao Triệu Cương có thể xuất hiện ở Phụng Hiền? Lại còn ở ngay nhà khách cô và Hạ Hiểu Lan đang ở, còn bị người trói nữa, Tôn Điềm chỉ đơn thuần chứ không phải ngốc.
Triệu Cương chắc chắn đã làm chuyện xấu rồi!
Lý Đống Lương liền giải thích thắc mắc cho cô: "Vừa rồi ta nghe bên cạnh có động tĩnh, thấy hắn đang dùng dây thép nhỏ cạy khóa cửa phòng hai người, phòng của hai cô gái trẻ, hắn lén lút cạy khóa chắc chắn không phải người tốt, nên chúng ta bắt lại. Đánh cho một trận, hắn nói mình là thầy giáo Nhất trung An Khánh huyện, nói là tìm đối tượng của hắn, ta mới muốn mời Tôn lão sư ra nhận mặt!"
Tôn Điềm suýt chút nữa ngất xỉu.
Triệu Cương nửa đêm lén lút muốn vào phòng làm gì chứ?
Người này làm sao chạy tới Phụng Hiền, lại còn biết phòng nhà khách của các cô. Nhà khách nhiều người như vậy, sao Triệu Cương lại trà trộn vào được.
Hắn là tìm đến cô?
Nửa đêm lẻn vào phòng cô, chắc chắn Triệu Cương không có ý tốt!
Tôn Điềm tính cách nhút nhát, lúc này cũng bị kích động sinh ra giận dữ.
"Ta không phải đối tượng của hắn, hắn là cứ khăng khăng muốn đến Phụng Hiền thị, không biết có ý đồ gì!"
Lý Đống Lương cười ha ha, tên nhóc này quả không thành thật, bị đánh vẫn còn ít.
"Tôn lão sư, ta biết rồi, cô về nghỉ ngơi đi! À đúng rồi, chuyện này trước đừng nói cho Hiểu Lan, ngày mai nàng còn phải tham gia dự thi."
Trước mặt Tôn Điềm, Lý Đống Lương và Cát kiếm đều không xưng hô "Hạ tiểu thư", như vậy nghe sẽ rất kỳ quái.
Tôn Điềm gật đầu mạnh, Triệu Cương cố sức muốn bò đến chân cô, Tôn Điềm cắn răng xoay người chạy. Cô không thể mềm lòng với Triệu Cương, bắt Triệu Cương lại là đúng, chuyện gì thì chờ sau khi dự thi kết thúc rồi nói. Tôn Điềm vừa về phòng, thấy khóa cửa quả nhiên có dấu vết bị cạy, Tôn Điềm giận đến không nói nên lời —— nếu không phải đêm nay có hai người thân thích của Hiểu Lan ở đây, Triệu Cương mò vào phòng vào đêm khuya, thì không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Tôn Điềm không ngờ đối phương lại là người như vậy.
Cô lại tự trách mình không đủ dũng cảm, quá nhút nhát, khiến Triệu Cương được nước lấn tới.
Không thích Triệu Cương, sớm nói rõ ràng với mọi người xung quanh, sẽ không bị Triệu Cương "bắt nạt" như vậy.
Triệu Cương nửa đêm cạy cửa muốn làm gì, trong phòng lại là có cô và Hiểu Lan, có lẽ mục đích của Triệu Cương không phải mò vào phòng cô mà là Hạ Hiểu Lan.
Vừa nghĩ đến khả năng này, Tôn Điềm liền cảm thấy ghê tởm buồn nôn!
Làm gương sáng cho người khác sao?
Thật là mặt người dạ thú.
Càng nghĩ càng thấy suy đoán này có cơ sở, nếu không sao Triệu Cương lại cố chấp muốn đến Phụng Hiền vậy? Đầu tiên là muốn dẫn đội, sau đó lấy cớ muốn đi cùng cô, bị cự tuyệt thì lại lén lút theo đến. Mục tiêu của Triệu Cương có lẽ ngay từ đầu không phải là cô... Mà là Hạ Hiểu Lan.
Người này, rốt cuộc là muốn làm gì?
Nếu hắn hôm nay lẻn vào phòng Hạ Hiểu Lan, hắn muốn hủy hoại không chỉ là danh dự của một nữ sinh, mà còn cả tiền đồ của cô ấy nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận