Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1143: Cầu hòa or tuyên chiến? (length: 8236)

"Ngươi cũng là người biết hàng đấy!"
Mao Khang Sơn hừ một tiếng.
"Hệ Kiến trúc của đại học Khang Nại Nhĩ tuyển sinh viên chưa tốt nghiệp vô cùng nghiêm ngặt, ngươi cũng không nhất định có thể xin vào, bất quá chỉ là đi giao lưu học tập một năm, ta còn có chút mặt mũi."
Vì sao Mao Khang Sơn có chút mặt mũi?
Ninh Ngạn Phàm đều từng xuất ngoại du học, Mao Khang Sơn n·ổi tiếng cùng Ninh Ngạn Phàm cũng có trải nghiệm tương tự.
Chỉ là thời gian du học của Mao Khang Sơn không dài, hắn cũng chưa bao giờ thổi phồng đại học Khang Nại Nhĩ là trường cũ của mình. Tính tình Mao Khang Sơn chưa từng cầu xin ai, nhưng vì Hạ Hiểu Lan lại nhiều lần ngoại lệ, chỉ sợ Mao Quốc Thắng biết Mao Khang Sơn chịu vì Hạ Hiểu Lan mà liên hệ lại với bạn học đại học Khang Nại Nhĩ, dùng ánh mắt cũng có thể gi·ết người.
Hạ Hiểu Lan cũng cảm nhận được sự yêu quý của thầy giáo, chính nàng đi lên trước: "Hay là để con cho thầy dùng mía đánh vài cái?"
Mao Khang Sơn tức giận đến bật cười: "Ngươi còn không biết giữ mặt mũi? Nếu như bị mía đánh vài cái là có thể đi học một năm kiến trúc ở Khang Nại Nhĩ, ngươi xem sinh viên hệ Kiến trúc Hoa Thanh có ai từ chối không?"
Nói như vậy cũng đúng.
Đừng nói chịu bị mía đánh, dùng gậy sắt nung đỏ đánh vài cái cũng có người nguyện ý.
Hạ Hiểu Lan đặc biệt cao hứng, cao hứng liền muốn báo đáp lão Mao đồng chí:
"Thưa thầy, con nghe sư huynh Chu nói, đại ca Quốc Thắng đây cũng đã nghĩ thông suốt, muốn điều tạm từ Kiến Viện tỉnh Hàng Thành đến Kiến Công tỉnh Việt, chờ anh ấy đến để anh ấy đi làm ở Khải Hàng?"
Hạ Hiểu Lan vốn muốn ép một chút Mao Quốc Thắng, Mao Quốc Thắng làm việc thường lo trước lo sau nhưng cố tình lại tự ti tự đại, là một người rất mâu thuẫn.
Bất quá Mao Khang Sơn đối với cô thật sự quá tốt, Hạ Hiểu Lan đang nghĩ có phải nên dùng biện pháp ôn hòa một chút hay không, lúc này mới chủ động mở miệng đề cập chuyện này.
Ai ngờ Mao Khang Sơn quả quyết cự tuyệt:
"Khải Hàng bây giờ thiếu người sao? Nếu như ngươi ghét bỏ ta già rồi giúp không được gì, ta sẽ mang theo sư nương của ngươi về Hàng Thành, có nó không có ta, có ta không có nó, chính ngươi xem mà xử lý!"
Giọng điệu lại hết sức kịch liệt, không đồng ý cho Mao Quốc Thắng đến làm ở Khải Hàng.
Hạ Hiểu Lan nhất thời không hiểu ra nguyên do.
Hai cha con làm việc cùng nhau chẳng lẽ không tốt sao? Lão Mao đồng chí tính tình thì nóng nảy, nhưng theo ông có thể học được bản lĩnh thật sự, Hạ Hiểu Lan thấy Vương Hậu Lâm liền rất vui vẻ, một chân không được lưu loát mà cả ngày chạy tới chạy lui theo, có thể làm việc theo Mao Khang Sơn, đối với Vương Hậu Lâm mà nói là một loại hưởng thụ.
Vương Hậu Lâm cũng đã 50 tuổi, không từ bỏ việc tiếp tục nâng cao chính mình, Mao Quốc Thắng chắc cũng sẽ bằng lòng đi?
Mao Khang Sơn là một ông lão rất cố chấp, Hạ Hiểu Lan không dám phản bác lại ông, vậy thì chỉ có thể để Mao Quốc Thắng ở lại Kiến Công tỉnh Việt… Thực ra như vậy cũng rất phù hợp với ý định của Hạ Hiểu Lan, Mao Quốc Thắng không phải cho rằng mình bị liên lụy bởi cha sao, nhảy ra khỏi môi trường Kiến Viện tỉnh Hàng Thành, đến Kiến Công tỉnh Việt mà vẫn không phát triển được, thì chính là do bản lĩnh của Mao Quốc Thắng không tốt.
Chu Mậu Thông rất tôn trọng Mao lão sư, khẳng định sẽ chiếu cố Mao Quốc Thắng vài phần.
Tòa nhà mẫu đã lên đến tầng cao nhất, Hạ Hiểu Lan mang Lưu Dũng tới đây cũng là tìm ông ấy làm trang trí trong ngoài.
Tường ngoài muốn trang trí, bên trong tòa nhà muốn trang hoàng, còn phải làm mấy căn phòng mẫu để ra mắt.
"Chờ mấy ngày nữa, đợi cho phòng hoàn toàn khô thì có thể bắt đầu thi công, nhất định sẽ chuẩn bị cho cô chu đáo."
Lưu Dũng đi dạo một vòng quanh công trường, còn tự mình lên xem căn nhà mẫu ở tầng cao nhất, dù bên ngoài giàn giáo vẫn chưa gỡ hết, nhưng Lưu Dũng có thể thấy rõ được thiết kế bên trong.
Ông không có năng khiếu thiết kế, nhưng cũng nhận các đơn trang trí lớn nhỏ.
Trước đây trang hoàng nhà cửa thế nào, thì cũng không phải là không tốt, nhưng sau khi xem nhà do cháu gái ngoại xây dựng, Lưu Dũng liền biết sự khác biệt ở chỗ nào.
Nhà vệ sinh đúng là nhà vệ sinh, nhà bếp là nhà bếp, không có chuyện nhà vệ sinh đối diện cửa nhà bếp, một bên đi WC một bên lại nấu cơm như vậy thật khó coi.
Chỉ cần là phòng ngủ, phòng nào cũng có ánh sáng.
Cấu trúc cửa sổ dự trù đặc biệt lớn, ánh sáng tự nhiên sẽ rất dồi dào. Căn phòng như vậy, hoàn toàn khác biệt so với ký túc xá của cục đường sắt mà nhà ông thuê ở Thương Đô trước kia, càng rộng rãi, cũng thoải mái hơn.
"Có ba loại thiết kế căn hộ à? Căn 70 mét vuông hai phòng ngủ, căn 90 mét vuông ba phòng ngủ, còn có căn thông tầng 135 mét vuông bốn phòng ngủ?"
Lưu Dũng đi lên tầng cao nhất nhìn một lượt, cái gọi là căn 135 mét vuông thực chất dưới tầng là căn 90 mét vuông, trên mái nhà lại xây thêm nửa tầng, gộp lại là 135 mét vuông. Lưu Dũng đặc biệt thích căn hộ 135 mét vuông, ở trong một căn phòng như vậy, so với ở nhà ngang cảm giác khẳng định sẽ khác nhau, đặc biệt thoải mái… Quả nhiên là từ tằn tiện đến xa xỉ thì rất dễ a.
Người có tiền thì sẽ muốn đối xử tốt với bản thân, số ít người thực sự bằng lòng nghèo khó, phần lớn những người bằng lòng nghèo khó là bị ép không có lựa chọn khác.
Sống ở trong căn phòng lớn, mặc quần áo đẹp, bữa nào cũng có thịt ăn chẳng lẽ không tốt sao?
Đồ bỏ đi, là vì cầu mà không được, chỉ có phê phán!
Tư tưởng giác ngộ của Lưu Dũng không cao một chút nào, ông chỉ muốn cho người nhà mình trải qua những ngày tốt đẹp.
Xuống lầu liền nói với Hạ Hiểu Lan giữ lại cho ông một căn 135 mét vuông.
Hạ Hiểu Lan nghĩ nghĩ, "Vậy cũng được không có vấn đề, mỗi loại căn hộ đều phải làm một căn mẫu, con chỉ sợ căn nhà ở phía ngoài gần đường sẽ hơi ồn, hay là con giữ cho ông một căn ở phía bên trong?"
Lưu Dũng rất nóng lòng, "Ở phía ngoài là được rồi, giữ lại cho ta một căn để làm mẫu trang trí, ta và dì con cũng có thể sớm chuyển đến ở."
Vậy cũng không sai, chỉ cần cậu không ngại là được.
Khu dân cư cách đường còn một khoảng cách giảm xóc, trồng thêm hai hàng cây cũng có thể giảm tiếng ồn.
Môi trường quả thực rất tốt; bên cạnh đang xây dựng sân golf, cùng khu du lịch làng Hồ Hương Mật đã kinh doanh đều được phủ xanh, lấp vào chỗ trống của khu Kim Sa Trì, sau này tự nhiên cây xanh sẽ thành bóng mát.
Còn về phòng ở cho thầy giáo Mao Khang Sơn của cô, Hạ Hiểu Lan định là ở tầng một.
Hạ Hiểu Lan thương lượng với Lưu Dũng nửa ngày, từ trong nhà đi ra, vừa lúc Kha Nhất Hùng của đội vận chuyển mang cát đá tới. Trong đó có một chiếc xe do chính Kha Nhất Hùng lái, việc gặp được Hạ Hiểu Lan ở đây anh cũng không ngạc nhiên, vận chuyển cát đá không tới phiên Kha Nhất Hùng tự mình ra tay, nếu anh muốn bảo đảm an toàn cho công trường của Hạ Hiểu Lan, thì vẫn luôn cho người để mắt đến bên này.
Hạ Hiểu Lan vừa xuất hiện anh liền biết.
Sắc mặt Kha Nhất Hùng rất khó coi, "Hạ tổng, cô cùng người nhà họ Bạch rất quen biết, tôi xem ở nể tình Bạch Trân Châu là phụ nữ nên vẫn luôn nhường nhịn, cô ta làm việc càng lúc càng quá đáng, tôi sẽ không nương tay với cô ta."
Hạ Hiểu Lan nhìn anh: "Đúng vậy, tôi cùng nhà họ Bạch rất quen nhưng tôi cũng không quản được chuyện anh đi phá đám cưới của người ta, bây giờ anh kêu tôi ngăn Bạch Trân Châu đoạt mối làm ăn của anh? Kha lão bản, yêu cầu này của anh không khỏi quá ép buộc người khác!"
Bạch Trân Châu vốn là chuyên tâm làm cửa hàng vật liệu xây dựng, cùng Kha Nhất Hùng nước giếng không phạm nước sông.
Kha Nhất Hùng muốn dẫm lên mặt Bạch gia để uy, Bạch Trân Châu không bằng lòng để anh tùy tiện chà đạp, nên hiện tại mới lôi kéo các sư huynh đệ của Bạch gia võ quán ngày trước đến lập đội vận chuyển.
Làm ăn đều dựa vào bản lĩnh, cho dù là giới xã hội đen cũng phải xem nắm đấm ai cứng rắn hơn, Hạ Hiểu Lan dựa vào cái gì mà nhảy ra can thiệp?
Kha Nhất Hùng hiển nhiên không nghĩ vậy, Hạ Hiểu Lan thật sự là bị anh ta làm cho tức cười: "Nếu anh muốn đôi bên ngồi xuống giảng hòa, mỗi bên xác định phạm vi làm ăn, thì anh cũng phải đưa ra cái tư thế giảng hòa chứ, vô duyên vô cớ chạy đến yêu cầu tôi, Kha Nhất Hùng anh có phải đàn ông không?"
Kha Nhất Hùng thật muốn nói, có phải là đàn ông hay không thì cô thử chẳng phải sẽ biết?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hạ Hiểu Lan, lời nói khó nghe này anh vẫn là không nói ra miệng.
"Vậy thì bảo Bạch Trân Châu cứ đợi đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận