Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1125: Heo đàn bạo động (length: 8177)

Khương Nghiên nói gì, Chu Thành tuyệt đối không nghe.
Lời vợ hắn nói, cho dù là núi đao biển lửa cũng phải xông pha một phen, huống chi chỉ là chuyện nhỏ như đánh lợn rừng, Chu Thành đáp ứng vô cùng dứt khoát:
"Được, để Khương Nghiên dẫn đường."
Khương Nghiên quay người đi, không hề hay biết Chu Thành và Khang Vĩ, Thiệu Quang Vinh đang dùng ánh mắt trao đổi với nhau.
Hai người bọn họ đã quá quen thuộc với kiểu ánh mắt này, hồi bé đánh nhau thường xuyên dùng.
Thiệu Quang Vinh kéo Tiểu Vưu lại, "Đi đi đi, các chị em phụ nữ đi phía sau, không cần đứng chắn ở đằng trước, lát nữa mà gặp lợn rừng thì chạy không kịp."
Giọng Thiệu Quang Vinh có hơi khó chịu, Tiểu Vưu lại tính tình quá tốt, như vậy cũng nhịn được.
Cái tên Thiệu Quang Vinh này, bình thường không hay quát nạt người ta như vậy mà, Hạ Hiểu Lan kỳ lạ liếc nhìn ba người Chu Thành.
Đội hình hiện giờ rất thú vị, Khương Nghiên đi đầu, Thiệu Quang Vinh đi ngay sau lưng nàng, Khang Vĩ lại ở sau Thiệu Quang Vinh, người cuối cùng là Chu Thành, ở giữa là ba cô gái – Hạ Hiểu Lan có chút suy tư, Chu Thành đang phòng bị Khương Nghiên sao?
Hạ Hiểu Lan không nói gì, kéo Tiểu Vưu lại gần: "Thiệu Quang Vinh chỉ có miệng là ghê gớm, ta thấy hắn lòng dạ rất mềm, em đừng chấp nhặt với hắn." Không biết Thiệu Quang Vinh tìm Tiểu Vưu ở đâu ra làm bạn gái, nhưng Thiệu Quang Vinh vẫn còn tính là đàn ông, có thể lúc gặp nguy hiểm, vẫn đẩy Tiểu Vưu ra vị trí an toàn.
Hạ Hiểu Lan chỉ đang biểu lộ cảm xúc thôi, Tiểu Vưu gật đầu:
"Chị dâu, em biết anh ấy không xấu."
Tiếng tăm của Thiệu Quang Vinh đúng là rất tốt, ra ngoài chơi thì đáp ứng đủ điều kiện, Thiệu Quang Vinh hào phóng, "bạn gái" có yêu cầu gì cũng đều cố gắng làm được, sau khi ở cùng nhau một thời gian mà chia tay cũng không nói lời cay đắng.
Thiệu Quang Vinh đã rất lâu rồi không có bạn gái, Tiểu Vưu cũng đang có nhu cầu muốn được thả lỏng sau thi cử nên cả hai liền ở bên nhau.
Nếu Thiệu Quang Vinh thật sự là đối tượng của nàng thì tốt, Tiểu Vưu không sợ thái độ hung dữ của Thiệu Quang Vinh, nàng chỉ sợ Thiệu Quang Vinh coi mình là người vô hình.
Hạ Hiểu Lan bật cười, Tiểu Vưu căn bản không hiểu gì cả, cả hai người đúng là ông nói gà bà nói vịt mà.
Ngược lại Đan Du Quân, hai tay nắm chặt có chút căng thẳng, cũng có chút tò mò.
Xem ra sư tỷ Đan cũng đã nhận ra có chỗ không thích hợp, sư tỷ Đan thật đúng là cẩn thận, Hạ Hiểu Lan cười khà khà: "Sư tỷ, chị có muốn đi đặc khu xem không, lần sau em gọi chị?"
Đan Du Quân hừ nhẹ: "Hóa ra là chị, người bày chủ ý cho Khang Vĩ, chị đã bảo sao hắn có thể nghĩ ra được. Không được phép không gọi em là sư tỷ, chị lại quên rồi sao?"
Hai người tranh thủ nói vài câu, trong mắt Đan Du Quân toàn là nghi hoặc, Hạ Hiểu Lan khẽ lắc đầu.
Nàng cũng không biết Khương Nghiên muốn giở trò quỷ gì mà.
Một đường đi xuyên qua núi, cành cây cào đau điếng, hạt cỏ dại bám đầy ống quần, Khương Nghiên vừa đi vừa xem xét, đã đi sâu vào trong rừng.
"Suỵt -"
Nàng bỗng dừng bước, mọi người đều không nhúc nhích nữa.
Lặng lẽ lắng nghe thì quả nhiên phía trước có tiếng heo kêu hừ hừ.
Có tiếng kêu to, có tiếng kêu nhỏ, Chu Thành che chắn Hạ Hiểu Lan phía sau, "Cẩn thận một chút, xem ra không chỉ một con."
Số lượng nhiều thật là phiền phức.
Lợn rừng thích lăn lộn trong bùn ẩm ướt, một lớp lại một lớp bảo vệ, bùn đất lâu ngày tạo thành một lớp dày, súng săn bình thường cũng khó lòng đối phó. Đánh gà rừng thỏ hoang thì có thể, nhưng chưa chắc xuyên được qua da lợn rừng.
Một đám lợn rừng, khiến mọi người đều có chút căng thẳng.
Khương Nghiên dường như cũng rất bất ngờ, bước nhẹ đến gần, "Tôi không đếm kỹ, nghe âm thanh ít nhất phải ba bốn con trở lên, Chu Thành anh có chắc không? Nếu không thì chúng ta vẫn nên rút lui đi."
Giọng điệu của nàng có chút tiếc nuối, "Nếu như chỉ có hai ta, còn có thể phối hợp."
Ý tứ này, là mang theo đám người Hạ Hiểu Lan thành vướng víu.
Khang Vĩ thật muốn lý luận với người đàn bà này, có tật xấu, nói tốt nói xấu đều là do một mình nàng ta quyết! Thiệu Quang Vinh giữ chặt tay áo hắn lại, lúc này không được hành động theo cảm tính, Khương Nghiên không sợ, bọn họ còn ai cũng có bạn gái bên cạnh, dù Tiểu Vưu chỉ là người đến cho đủ số nhưng Thiệu Quang Vinh cũng không nghĩ sẽ để cô gái này rơi vào tình huống nguy hiểm.
Hạ Hiểu Lan và Đan Du Quân thì lại càng không cần phải nói, Đan Du Quân và Khang Vĩ có thể là vừa mới quen nhau, tình cảm sâu đậm bao nhiêu thì Thiệu Quang Vinh không biết, Hạ Hiểu Lan lại là mạng của Chu Thành, nàng mà có mệnh hệ gì, còn khó chịu hơn cả việc Chu Thành tự mình bị thương.
"Đi, quay về thôi, đừng làm ra tiếng động."
Lúc then chốt, Thiệu Quang Vinh trầm tĩnh hơn so với Khang Vĩ, mặt mũi đại gia cái gì, mặt mũi đáng giá một cái móng heo, không ăn được không uống được thì cố chấp làm gì, không thể đem an toàn của chị em phụ nữ ra làm trò đùa được.
Đạt thành thống nhất, tất cả mọi người bước nhẹ chân rút lui.
Không khí căng thẳng thì bỗng nhiên một con gà rừng vụt ra trong bụi cỏ, khiến Tiểu Vưu hét lên một tiếng.
Tuy rằng Hạ Hiểu Lan nhanh tay bịt miệng nàng lại, vẫn đã muộn, đã kinh động đến đàn lợn rừng, tiếng lẩm bẩm giống như truyền đến từ khắp bốn phương tám hướng, Chu Thành nhanh chóng lên đạn, Hạ Hiểu Lan chỉ thấy một bóng đen ngã xuống, tiếng súng liên tiếp vang lên, Khương Nghiên cũng ra tay, trong lúc hoảng loạn Thiệu Quang Vinh và Khang Vĩ bắn không được chuẩn xác lắm, hai người này rốt cuộc cũng chỉ là tay mơ.
Chu Thành và Khương Nghiên phối hợp lại khá ăn ý, nhưng họ đã vô tình lạc vào bầy lợn rừng.
Có một con lợn rừng trưởng thành với cặp răng nanh dài lao tới, Chu Thành bắn nó vài phát, bắn trúng cổ tóe ra máu tươi, nhưng con lợn rừng vẫn không ngã ngược lại còn bị kích thích tính hung hãn – Chu Thành vứt súng, rút ra một con dao găm ba cạnh bên mình, thừa lúc Khương Nghiên nổ súng thu hút sự chú ý của lợn rừng, hắn vòng qua bên cạnh tấn công.
Lợn rừng tới gần như vậy, Tiểu Vưu sợ đến mức lùi lại một bước, lại ngã ra.
Hạ Hiểu Lan bị tiếng kêu của Tiểu Vưu làm tâm phiền ý loạn, bước chân khẽ động, một tảng đá dưới chân lỏng lẻo khiến người cô lung lay.
Lúc này người đứng phía trước cô chỉ có hai người, bên trái là Chu Thành, bên phải là Khương Nghiên, Hạ Hiểu Lan theo bản năng định nắm lấy tay Chu Thành, Chu Thành lại đang bước nhanh đến để tấn công lén lợn rừng, ngược lại Khương Nghiên vẫn đứng tại chỗ, bỗng quay đầu lại, nhanh tay nhanh mắt vươn người định bắt lấy Hạ Hiểu Lan.
Theo động tác gấp gáp của Khương Nghiên, đầu súng ngay lập tức đặt trên đầu gối Hạ Hiểu Lan.
Đầu gối Hạ Hiểu Lan tê rần, ngã về phía sau.
Lợn rừng xông tới, Tiểu Vưu phía sau nàng cũng đang bỏ chạy, Hạ Hiểu Lan túm được một bàn tay, cùng nhau ngã về sau – họ không hề biết mình đã lùi tới sát sườn núi nghiêng, cả hai người cùng ngã xuống dưới.
Dao găm của Chu Thành nhanh, chuẩn, độc ác đâm thẳng vào mắt lợn rừng, ghim nó mạnh mẽ xuống mặt đất, lợn rừng phát ra tiếng gầm thét không cam lòng cuối cùng, rồi cũng bất lực gục ngã.
Sau đó Chu Thành quay đầu lại thì chỉ vừa kịp nhìn thấy góc áo Hạ Hiểu Lan đang lăn xuống sườn núi.
Hắn không còn để ý tới lợn rừng, trái tim đều quên mất cả nhịp:
"Hiểu Lan -"
Tiểu Vưu sợ đến ngồi phịch xuống, tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ai cũng không kịp phản ứng. Thấy Chu Thành cũng muốn nhảy xuống theo sườn núi, Khang Vĩ sợ đến hồn bay phách lạc, ôm chặt chân Chu Thành: "Anh Thành, anh bình tĩnh một chút, anh nhảy xuống cũng vô dụng, nơi này cây cối um tùm, chị dâu ngã xuống chắc không sao đâu, chúng ta đổi hướng đi xuống tìm người."
Không sao ư?
Vẻ mặt Đan Du Quân đầy lo lắng, một mình Hiểu Lan ngã xuống thì cũng chưa chắc có sao, địa thế ở đây cũng không quá cao.
Chẳng qua Hiểu Lan lại cùng tình địch cùng ngã xuống thì có thể không có gì sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận