Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1132: Tầng dưới chót phấn đấu (length: 8227)

Tiểu Vưu quả thật còn rất nhỏ.
Thiệu Quang Vinh tức giận đến không muốn nói với nàng một lời nào, kéo nàng lên xe, bảo nàng nhanh chóng báo địa chỉ.
Đến nơi, Thiệu Quang Vinh ném một bao tải thịt heo xuống xe, "Tự mình tìm người mà khiêng vào, sau này tuyệt đối đừng nói là quen biết ta! Ta biết mình đẹp trai, mấy cô nhóc các ngươi có thể quen được ta là đáng để khoe khoang, nhưng mà ta mất mặt, mất mặt hiểu không hả?"
Bao tải rơi xuống ngay dưới chân Tiểu Vưu.
Tiểu Vưu bị Thiệu Quang Vinh mắng đến không dám ngẩng đầu lên.
"Thật xin lỗi, Thiệu thiếu, anh là người tốt."
Thiệu Quang Vinh khoát tay, "Đừng có mà nói nhảm với ta ở đây, cái gì mà người tốt, dễ bị lừa gạt thì gọi là người tốt. Bị lừa mà còn không biết suy nghĩ lại thì kêu là oan đầu to, ngươi xem ta giống người xài tiền như rác lắm hả?"
Vậy khẳng định là không giống rồi.
Cho dù thật giống, Tiểu Vưu cũng không dám nói nha.
Thiệu Quang Vinh vừa nhấn ga liền chạy. Tiểu Vưu nhìn xuống dưới chân đống thịt heo tê cả da đầu, phiền não, không nhịn được đá vào gói đồ một cái:
"Đều tại mấy người, nếu như không làm tôi sợ, thì làm sao mà bị lộ chứ?"
Người khác nói Thiệu Quang Vinh thay bạn gái như thay áo, còn chưa từng có người nào nhỏ tuổi đến vậy. Bây giờ xong đời rồi, Thiệu Quang Vinh đã biết tuổi thật của nàng, cho dù nàng ăn mặc có trưởng thành đến đâu, Thiệu Quang Vinh cũng sẽ không quen nàng.
Tiểu Vưu cũng khóc không ra nước mắt, lợn rừng thật là làm hỏng chuyện a.
Nhưng đây là một bao thịt đấy, nàng có thể không cần sao? Nhà ai mà có tiền đến nỗi lãng phí một bao tải thịt heo này, 200 cân đó, ít nhất phải trị giá ba bốn trăm đồng.
Đi một chuyến tỉnh ngoài, thu về ba bốn trăm đồng không hề ít, Thiệu thiếu giống như lời người ta nói, đối với "bạn gái" thật là hào phóng.
Nhưng có lẽ không ai trong số những "bạn gái" kia từng nhận được 200 cân thịt heo như vậy.
Tiểu Vưu buồn rầu là nên xử lý 200 cân thịt này như thế nào bây giờ, về nhà thì nói thế nào, đi chơi nhà bạn học, người ta giết heo cho nàng mang về sao?
Ánh đèn đường chiếu xuống, Tiểu Vưu cố sức kéo động túi vải.
...
Sinh hoạt ở đâu cũng thật là gian nan.
16 tuổi đã phải trang điểm đậm, muốn dựa dẫm vào con nhà cán bộ cao cấp, những cô gái trẻ ấy không hẳn là ham hư vinh, mà có thể còn có nỗi khổ khó nói.
Ở trong hẻm nhỏ kinh thành, Tiểu Vưu 16 tuổi đang cố hết sức kéo một bao thịt lợn rừng.
Ở bến tàu hàng Hồng Kông, một thân hình đơn bạc gầy yếu cũng đang dùng ý chí để vật lộn với hàng hóa trên vai.
Cu li bến tàu không giống như người lao động tri thức làm ở Trung Hoàn, lại có giờ làm việc cố định, thuyền hàng đến giờ nào, thì công việc bốc dỡ hàng cũng bắt đầu từ giờ đó.
Công việc này không phải ai muốn làm là có thể làm tốt, dân bốc vác cũng phân thành nhiều thế lực, nếu không nghe theo sự quản lý của các bang phái, ở bến tàu thì sẽ không có việc gì mà làm.
Công việc nặng nhọc lại tốn sức, thông thường đều do những người đàn ông khỏe mạnh làm, cu li bến tàu đa phần là những người từ đại lục nhập cư trái phép đến Hồng Kông, thuộc tầng lớp dưới đáy của xã hội, nếu không có thân thích tin cậy, đường cùng thì chỉ có thể đến bến tàu "khiêng đồ".
Khiêng đồ đa phần là đàn ông, chỉ có khoảng 1% là phụ nữ.
Luôn có những người phụ nữ mất con hoặc chồng chết, không còn ai để dựa vào, nếu không có bằng cấp hoặc kỹ thuật, không muốn sa vào làm kỹ nữ, thì chọn việc khiêng hàng ở bến tàu có lẽ là con đường cuối cùng.
Cuộc sống sẽ khiến người ta bị ép đến mức tê liệt, có những người không phải là không muốn sa đọa, mà là không có cái điều kiện thân thể đó.
Ở Hồng Kông có không ít kỹ nữ, nhưng làm nghề buôn da bán thịt thì cũng phải có chút nhan sắc.
Không trẻ đẹp thì chỉ có thể bán thân ở những nơi tồi tàn nhất, tiền kiếm được từ thân xác còn bị các băng đảng hút máu, cuối cùng số tiền còn lại đến tay kỹ nữ hạng thấp chỉ còn một số ít đáng thương, có những phụ nữ dù cùng đường cũng không chịu đi làm kỹ nữ.
Ở bến tàu hàng này không có nhiều phụ nữ kiếm ăn, lèo tèo cộng lại cũng chỉ có hơn chục người.
Để giành miếng cơm với nam cu li, các nữ cu li phải đoàn kết lại.
Có những nữ cu li thật sự hiếu thắng, có những nữ cu li lại buông lỏng, để dễ dàng kiếm tiền, họ sẽ chọn cách "tùng" dây lưng, kiếm chút tiền của cu li nam. Chuyện này là ngươi tình ta nguyện, chỉ có thể nói là thông dâm, cu li nam bỏ ra tiền lương một ngày, ngay cả xã đoàn cũng sẽ không đến hút máu khoản này.
Việc buông lỏng dây lưng khiến những nữ cu li đặc biệt giữ mình, những người giống như liệt nữ thủ tiết, không muốn bị xâm phạm cảm thấy không vừa mắt.
Ví dụ như, cô nữ cu li trẻ tuổi mới đến một tháng nay.
Trên mặt thì vẽ bậy bằng nhọ nồi, nhưng vẫn thấy được hình dáng thanh tú.
Người khác đều đô con chắc nịch, chỉ có nàng gầy gò ốm yếu, ở bến tàu gió biển mạnh một chút là đã có thể thổi bay người đi, vậy mà vẫn đến bến tàu tìm việc làm.
Ai cũng nghĩ rằng không quá ba ngày là cô ấy sẽ không chịu nổi mà bỏ cuộc, hoặc sẽ khóc lóc mà chọn đến cái "nghề" kiếm tiền dễ dàng hơn, nhưng không ngờ cô gái trẻ này lại cố gắng bám trụ đến một tháng.
Mỗi lần thì khuân không nhiều, thì tách ra để khiêng, nhưng tổng số lượng thì cũng đuổi kịp người khác.
Lúc đầu thì kém hơn, nhưng sau một tháng thì nàng rốt cuộc cũng không ngã gục như người ta nói.
Lúc trở lại chỗ ở, một nam cu li kéo quần từ trong phòng đi ra, nhìn cô gái trẻ thêm vài cái, chậc lưỡi hai tiếng rồi tiếc nuối bỏ đi.
Người phụ nữ trong phòng bước ra, thấy con ma ốm mới đến lại đứng ở cửa, khó chịu:
"Mắc bệnh rồi hả? Làm bộ thanh cao cái gì, ta xem ngươi khiêng được cả đời bọc lớn không!"
Cô gái trẻ vào phòng thu dọn đồ đạc xong, một tháng qua cô chưa từng tranh cãi với ai, nếu người khác có thái độ thân thiện, thì cô sẽ cười, nếu người khác khiêu khích châm chọc, thì cô sẽ không phản ứng.
Những người không biết phản kháng thì đáng bị người ta bắt nạt, cô gái trẻ không biết đã nghĩ đến cái gì, hiếm khi phản ứng lại và nói mát nữ cu li:
"Không, tôi sẽ không khiêng bọc lớn cả đời đâu, tôi không đến Hồng Kông để khiêng bọc lớn."
Vì chưa từng phản kháng nên khi đột nhiên phản bác lại, nữ cu li châm chọc cô cũng không kịp phản ứng.
Đợi khi hoàn hồn lại, thì cô gái trẻ đã đeo cái túi nhỏ rời đi, ả ta không nhịn được mà phun ra một bãi nước bọt:
"Phi, đồ vô đức! Tối về tao lại tính sổ với mày!"
Tối về?
Ngoài ý muốn, buổi tối cô gái trẻ căn bản không trở về.
Các nữ cu li lúc này mới biết, người mới đến làm được một tháng đã thanh toán tiền công, đeo túi xách rời khỏi bến tàu.
"Tao đã nói rồi mà, làm ở bến tàu thì vừa khổ lại vừa mệt, cô ta nhất định sẽ chọn đến cái cách kiếm tiền nhanh hơn!"
Trong giọng nói mang theo sự hả hê.
Người khác nghe thấy thì cũng cãi lại mấy câu cho cô gái trẻ: "Nếu nàng ta mà chịu làm kỹ nữ, thì đã không đến bến tàu làm việc, các người không thấy lúc mới đến da nàng ta trắng mịn như vậy sao, vai bị trầy xước buổi tối tự lấy nước muối sát trùng... Chúng ta chịu khổ được thì nàng ta cũng chịu được, lại còn không lười biếng, bây giờ chắc là có đường khác rồi, nàng ta không giống như chúng ta, nói năng thanh nhã, nhìn giống người làm công tác văn hóa."
Người làm công tác văn hóa sao lại trở về khiêng bọc lớn?
Cái này cũng không có gì lạ, ở đại lục vượt biên qua đây, người làm công tác văn hóa đâu phải chỉ có một.
Có người chậm rãi ngoi lên được, có người thì lại lưu lạc dưới đáy xã hội, còn có người chết đuối trong biển thì đã là quá may mắn rồi.
Mấy nữ cu li đang tranh luận, thì đối tượng mà họ đang bàn tán trong miệng đã thay bộ quần áo bốc mùi, tắm rửa sạch sẽ và đang nằm trên giường, cả căn phòng nhỏ hẹp trông như cái chuồng chim bồ câu nhỏ, nhưng so với chỗ ngủ của các nữ công nhân ở bến tàu, thì còn có chút riêng tư.
"Làm ở bến tàu, thì làm xong sẽ nhận tiền ngay, ta cũng đã có chút tích lũy, bây giờ ta muốn đến làm ở các công ty lớn, ta cần một chút may mắn."
Đúng như những nữ cu li kia đã nói, cô gái trẻ đã gột rửa hết những lớp ngụy trang, lộ ra gương mặt xinh đẹp.
Nàng hoàn toàn có thể đi đường tắt.
Nhan sắc của nàng ít nhất cũng hơn 80% gái giang hồ.
Nhưng nàng đến Hồng Kông không phải để làm kỹ nữ, mà là muốn trở nên nổi bật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận