Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 314: Không thể đắc ý quá sớm! (length: 8550)

Lương Bỉnh An cố gắng giữ vẻ kín đáo, đổi xe hơi thành xe đạp, đối đãi với đồng nghiệp trong đơn vị thì như gió xuân ấm áp, một lòng ôn hòa. Đến cả người gác cổng cũng cảm thấy Lương phó cục trưởng dạo gần đây rất thân thiện, thường nhận được sự quan tâm ân cần của Lương phó cục trưởng, khiến người gác cổng vô cùng cảm kích.
Lưu Phương thì thuộc kiểu người không thể kìm nén được chuyện gì.
Vẻ u ám do sự kiện của Phàn Trấn Xuyên mang lại đã tan thành mây khói, Lưu Phương lại trở về là một Lương thái thái cao ngạo đắc ý.
Lương Hoan cũng cảm nhận được sự thay đổi trong không khí gia đình, khi biết được ba mình sắp được thăng chức lên làm cục trưởng chính thức, những tổn thương trong lòng Lương Hoan dường như không cần thuốc cũng khỏi. Đi đường thì tinh thần, ở trường cũng hoạt bát... Trước kia lớp học của nàng; có Phàn Hàm làm đại ca, ai bảo ba của Phàn Hàm là Phàn Trấn Xuyên chứ!
Bây giờ Phàn Trấn Xuyên bị bắt, ba của Lương Hoan thì sắp từ phó lên chính, Lương Hoan cảm thấy mình mới là người nhất nhì ở trường.
Mấy nữ sinh từng theo Lương Hoan đến tỉnh thành không mấy đồng tình, Lương Hoan từng khoác lác rằng Lam Phượng Hoàng là tiệm của cậu ruột nàng mở, cậu ruột rất mực thương yêu nàng, nhưng sau khi đến đó mọi người phát hiện cũng chỉ có thế. Chị họ của Lương Hoan vẫn còn cãi nhau với nàng, tiệm tuy lớn nhưng mợ cũng không xem Lương Hoan ra gì!
Lương Hoan khinh khỉnh nói:
"Dù tiệm mở lớn đến đâu cũng chỉ là hộ kinh doanh cá thể, nếu không phải nể mặt người thân, ta mới không thèm đi đâu!"
Quy mô của Lam Phượng Hoàng mà cũng gọi là hộ kinh doanh cá thể ư?
Lương Hoan thật là khoác lác, nhưng sau khi nghe ngóng được ba của Lương Hoan có vẻ sắp được lên chức, mọi người đối với Lương Hoan lại phải nâng niu hơn.
Dù sao thì Lương Hoan vẫn luôn được các bạn nam trong trường yêu thích, còn các bạn nữ chỉ vì có lợi mới đi theo nàng, tính tiểu công chúa của nàng nếu không có mục đích gì khác thì không mấy ai cùng lứa có thể chịu được. Phàn Hàm âm thầm cười lạnh, Lương Hoan sớm biết chị họ của nàng phải gả về đây, lại không hé răng một lời, giờ thấy nhà họ Phàn xui xẻo thì... Lương Hoan tự dưng vui mừng?
Lương Bỉnh An mà thăng quan thì mới là chuyện lạ.
Phàn Hàm nghĩ đến người tìm hắn, Phàn Trấn Xuyên vì sao lại xui xẻo, chẳng phải là do muốn ép cưới chị họ của Lương Hoan sao?
Chị họ của Lương Hoan vừa có chí khí, vừa có chỗ dựa nên có thể phản kháng Phàn Trấn Xuyên. Hiện tại Hà Đông huyện có rất nhiều người bị bắt, đều là những kẻ thân cận với cha hắn là Phàn Trấn Xuyên, ai cũng biết bọn họ đã từng làm những chuyện xấu gì, nhưng nếu không có vụ cưỡng ép cưới chị họ Lương Hoan thì không biết đến khi nào mới có thể động đến đám người ở Hà Đông huyện này. Lương Bỉnh An chưa kịp đứng chung thuyền với nhà họ Phàn, lại nhờ nhà Lương cố gắng mai mối thúc đẩy cuộc hôn nhân này, thật có thể không bị ảnh hưởng gì sao, ngược lại còn muốn thăng quan?
Lương Hoan thật sự đang nằm mơ mà!
Trước kia là Lương Hoan ra sức lấy lòng hắn, nên Phàn Hàm mới chơi với nàng, còn dẫn nàng về chơi ở nhà cũ của nhà họ Phàn.
Ai ngờ Lương Hoan thực chất là lợi dụng hắn làm bàn đạp, lấy lòng bà nội của hắn, làm cho bà nội thiếu chút nữa là muốn gả nàng cho Phàn Hàm làm mẹ kế... Phàn Hàm khi ấy biết Lương Hoan không muốn gả cho ba hắn còn rất vui, cảm thấy Lương Hoan tuy có chút hư vinh, đầu óc cũng không quá hồ đồ. Phàn Hàm cũng giúp chút chuyện, bảo Lương Hoan ăn mặc kín đáo chút, tránh để ba hắn nhìn trúng.
Kết quả thì sao, nhà họ Lương muốn gả con gái cho Phàn Trấn Xuyên, Lương Hoan lại không nói với hắn một tiếng!
"Hàm ca, anh xem..."
"Không sao, cứ để Lương Hoan đắc ý vài ngày, con nhỏ chỉ là thiếu kiên nhẫn, trước sau gì thì chờ ba nó bổ nhiệm chính thức rồi hãy khoe khoang cũng chưa muộn!"
Phàn Trấn Xuyên ngã ngựa, mấy kẻ hai lòng cũng vội vàng giải tán.
Nhưng Phàn Hàm là người dám tố cáo cả ba ruột, đủ độc ác, vẫn có đàn em rất phục hắn, trung thành và tận tụy ở bên cạnh hắn.
"Con đàn bà đó thế nào rồi?"
"Mua vé xe lửa rời khỏi Hà Đông huyện rồi, bọn ta cũng không làm gì được nó a!"
Đúng là không làm gì được nó nha, mỗi ngày chỉ đến chỗ ở của nó quậy phá, quấy rầy cả công việc mới của nó, mọi người đều biết con nhỏ bảo mẫu kia có gian tình với Phàn Trấn Xuyên, Tiểu Vũ ở Hà Đông huyện thì đừng hòng có cuộc sống bình thường. Cuối cùng ép Tiểu Vũ phải rời Hà Đông huyện thì Phàn Hàm mới tạm chấp nhận được.
Mấy năm nay không phải nó đã hưởng đủ rồi sao, dựa vào cái gì mà còn có thể bình yên rời khỏi Phàn Trấn Xuyên, sống cuộc sống bình thường như người khác?
Phàn Hàm đã cướp hết tiền của Tiểu Vũ, phá tan công việc của nó, bôi nhọ cả danh tiếng ở Hà Đông huyện.
Đây mới là báo ứng mà Tiểu Vũ đáng phải chịu, Phàn Hàm cảm thấy mình vẫn còn quá lương thiện! Ai, không còn cách nào, mẹ hắn trước khi mất, đã nắm tay hắn bảo hắn sau này phải làm người tốt, đừng học theo Phàn Trấn Xuyên.
...
Phàn gia từng ngông nghênh ở Hà Đông huyện giờ thì thật thê thảm.
Thái độ của Phàn Trấn Xuyên khi mới bị bắt vẫn còn rất cứng đầu.
Đối mặt với thẩm vấn, hắn cực lực chống đối, con người này làm chuyện xấu nhiều nên tố chất tâm lý rất mạnh, độc ác với người khác nhưng cũng không nương tay với chính mình.
Chứng cứ rõ rành rành đặt trước mặt cũng không chịu thừa nhận!
Mẹ hắn khóc lóc thảm thiết tìm cách cứu hắn, nhưng bằng chứng và tư liệu về chuyện của Phàn Trấn Xuyên nhiều như núi, số người chịu khổ cũng không ít; trước đây phải nín nhịn dưới quyền thế của Phàn Trấn Xuyên, bây giờ Phàn Trấn Xuyên bị bắt, đám tay sai cũng theo đó ngã ngựa, đám người chịu khổ cuối cùng cũng dám nói ra sự thật.
Ban đầu Phàn Trấn Xuyên cứ cứng đầu không chịu khai báo, sau khi bị giam hai ngày thì cảm thấy lưng âm ỉ đau.
Cơn đau kéo đến từng đợt, làm cho hắn vô cùng khó chịu.
Về sau đau càng lúc càng dữ dội, Phàn Trấn Xuyên bèn nói muốn gặp bác sĩ. Người thẩm vấn còn tưởng rằng hắn bị sỏi thận tái phát, những cơn đau kiểu này đích thực là có thể gây chết người, kết quả đưa Phàn Trấn Xuyên đến bệnh viện chụp chiếu thì thận của hắn không hề có vấn đề gì!
Phàn Trấn Xuyên vẫn kêu gào đau đớn, lúc đau nhất thì mồ hôi lạnh có thể làm ướt đẫm cả quần áo.
Một người độc ác như Phàn Trấn Xuyên cũng đành phối hợp điều tra, không phối hợp thì không có cách nào, người thẩm vấn không cho hắn uống thuốc giảm đau.
Tuy rằng những cơn đau này, thuốc giảm đau cũng không có tác dụng mấy khi phát tác, nhưng có uống còn hơn không... Phàn Trấn Xuyên nghĩ đến cú đấm mà mình đã nhận trong nhà khách thị ủy, lúc ấy cũng đau như vậy một chút, ai ngờ di chứng lại nghiêm trọng như thế! Nếu lúc đó hắn biết trước, thì cho dù phải liều chết hắn cũng không bỏ qua cho những kẻ đó, cả nhà họ Lương, Hạ Hiểu Lan, cái gã người yêu làm lính của Hạ Hiểu Lan, không một ai có thể chạy thoát!
Giờ Phàn Trấn Xuyên nghi ngờ toàn bộ sự việc này đều là cái bẫy, Lương Bỉnh An rốt cuộc là người như thế nào, cố tình nói gả cháu gái cho hắn, tất cả đều là âm mưu.
Biết được thì cũng quá muộn!
Phàn Trấn Xuyên nhìn đống chứng cứ đặt trước mặt, đây là muốn dồn hắn vào chỗ chết, hắn lần này không trốn thoát được rồi.
Nhưng Lương Bỉnh An cũng đừng hòng sống yên ổn, Phàn Trấn Xuyên mở miệng, để lộ hàm răng trắng hếu, chỉ là bị mất hai cái răng nên nói chuyện hơi bị hở:
"Tôi khai báo, tất cả vấn đề của tôi tôi đều khai báo..."
"Lương cục đến rồi à?"
"Lương cục, trà của ngài đã pha xong, vẫn là Tín Dương mao tiêm đấy ạ."
"Lương cục..."
Lương Bỉnh An bỗng chốc trở thành người được cưng chiều trong đơn vị, rõ ràng không phải chuyện hắn phải quản, ai cũng tìm đến báo cáo công việc cho hắn.
Đặc biệt là hôm nay, trên cuộc họp còn phải công bố người thay thế cục trưởng mới, rắn mất đầu, dù sao cũng phải có người ra mặt chủ trì công việc chứ. Lương Bỉnh An thầm điểm mặt hết các đối thủ cạnh tranh trong đơn vị, hình như không ai có tư cách hơn hắn. Tuổi của hắn cũng không quá lớn, tham gia công tác sớm, thâm niên công tác lại đặc biệt dài, làm cục trưởng cũng đủ tư cách.
Đúng 10 giờ sáng, cuộc họp quả nhiên đưa ra vấn đề người đại diện cục trưởng.
"Công việc trong cục cần phải triển khai..."
Đấy toàn là mấy lời khách sáo, chẳng nói lên điều gì, Lương Bỉnh An chỉ đang chờ được tuyên bố bổ nhiệm.
Khi đang nói đến những điểm quan trọng, có mấy người đột nhiên xuất hiện, ngắt ngang cuộc họp. Lương Bỉnh An bất giác run lên, người đi đầu rất quen mặt, chính là những người hôm trước đã mang Phàn Trấn Xuyên đi ở nhà khách thị ủy, tay của Lương Bỉnh An cầm chén trà siết chặt.
Đám người này đến làm gì, tại sao bọn họ lại đi về phía hắn!
"Đồng chí Lương Bỉnh An..."
Một bàn tay đặt lên vai Lương Bỉnh An, tai của hắn ù đi, căn bản không nghe rõ đối phương nói gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận