Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 512: Hay không tưởng báo thù (length: 7890)

Tiểu Nhu vẻ mặt sợ hãi.
"Ngươi nhận thức nàng?"
Lưu Thiên Toàn nghĩ thầm, khéo léo vô cùng.
Tiểu Nhu gật gật đầu, "Lão bản, ta nói mình bị người ép ở quê hương không thể ở lại, chính là vì Hạ Hiểu Lan, ta thật sự rất sợ nàng."
Tiểu Nhu là hoa danh của nàng, tên thật của nàng là Phàn Vũ.
Phàn Trấn Xuyên bị bắt sau, nàng bị Phàn Hàm ép ở huyện Hà Đông không thể sống, chỉ có thể rời khỏi địa phương. Phàn Vũ một đường xuống phía nam, trên xe lửa liền gặp được hai người nói muốn mang nàng kiếm tiền lớn, long đong tới Bằng thành -- nguyên lai cái gọi là kiếm tiền lớn, chính là làm tiếp rượu.
Phàn Vũ ngay từ đầu không chịu.
Trộn chung với Phàn Trấn Xuyên và cùng rất nhiều đàn ông khác là hai chuyện khác nhau.
Nhưng Phàn Vũ không có trình độ học vấn, xin vào xưởng làm công thì nàng không có cơ hội, nói về kinh nghiệm làm việc thì nàng chỉ từng làm bảo mẫu.
Ở Bằng thành, việc bảo mẫu cũng không dễ tìm, người ta thích tìm người bản địa hơn. Dù sao đều là giặt quần áo nấu cơm làm việc nhà, thuê ai mà chẳng được? Bảo mẫu trẻ tuổi thì nữ chủ nhà lại sinh lòng đề phòng. Phàn Vũ cũng đã quen cuộc sống thoải mái mấy năm rồi, để nàng đi làm việc dơ mệt thì cũng không kiên trì nổi.
Cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn làm tiếp rượu.
Vốn không phải làm ở vũ trường Nam Dương, mà là Lưu Thiên Toàn trước đó ở chỗ khác gặp được nàng, phát hiện người phụ nữ này nhu nhược có một vẻ đáng thương không tả nổi, nên mới sắp xếp cho Phàn Vũ đi dụ dỗ Lưu Dũng -- Lưu Thiên Toàn phí tâm tư vào Lưu Dũng, là vì Thang Hoành Ân. Thị trưởng Thang cũng là người độc thân, chưa nghe nói thị trưởng Thang có người nhà ở Bằng thành. Dù có vợ, cũng là ở nơi khác, Lưu Thiên Toàn chính là có suy nghĩ kia, làm gì có đàn ông sống một mình mà không vụng trộm 'ăn vụng'.
Phàn Vũ đi dụ dỗ Lưu Dũng, cũng là dùng cách lấy lùi làm tiến.
Lưu Dũng so với những người đàn ông từng trải phong nguyệt thì quá thật thà, còn có một loại ý thức trách nhiệm của đàn ông. Vở kịch hôm nay, bao gồm màn chuẩn bị trước, đều là Phàn Vũ bàn với Lưu Thiên Toàn kỹ, bao gồm cố ý để Lưu Dũng nghe được lời bàn tán của người khác, bao gồm mấy người đàn ông gây sự hôm nay... Hôm nay Lưu Thiên Toàn muốn thu lưới ai ngờ ý chí Lưu Dũng lại tương đối mạnh, Lưu Thiên Toàn chỉ có thể để Phàn Vũ từ từ thôi.
Từng chút từng chút một làm mất đi phòng bị của Lưu Dũng, kích phát lòng trắc ẩn của Lưu Dũng.
Chỉ cần Lưu Dũng chịu thu nạp Phàn Vũ, chịu đứng ra thu xếp cho Phàn Vũ, đừng kể là xuất phát từ lòng đồng tình hay là do đàn ông thương xót phụ nữ, thì hắn đừng hòng dễ dàng mà vứt bỏ Phàn Vũ.
Không vứt bỏ được Phàn Vũ, thì chính là không vứt bỏ được Lưu Thiên Toàn.
Lưu Thiên Toàn phái người đi, đương nhiên có những thủ đoạn khống chế đặc thù của riêng hắn, "Tiểu Nhu" quá khứ thế nào thì Lưu Thiên Toàn hoàn toàn không quan tâm, làm tiếp rượu cũng không phải là do Lưu Thiên Toàn ép buộc.
Ai ngờ, một "Tiểu Nhu" lại quen biết Hạ Hiểu Lan.
Phàn Vũ cũng cảm thấy mình xui xẻo muốn chết.
Nàng hoàn toàn chưa từng gặp Lưu Dũng, không biết Lưu Dũng là cậu của Hạ Hiểu Lan.
Nếu biết, nàng nhất định sẽ tránh xa Lưu Dũng mà làm tiếp rượu kiếm tiền, kiếm ai mà không là kiếm, cần gì phải đi thử nhiệm vụ có độ khó cao này.
Phàn Trấn Xuyên đã ngã ngựa như thế nào?
Cái người đàn ông cùng Hạ Hiểu Lan rời khỏi nhà khách thị ủy Thương Đô, đã khắc sâu trong đầu Phàn Vũ.
Ngược lại Cát Kiếm và Lý Đống Lương, lúc đó tuy đi theo sau Hạ Hiểu Lan, Phàn Vũ đang rối loạn, căn bản là không để ý -- nếu không thì, lúc nhìn thấy Cát Kiếm, nàng đã biết Lưu Dũng và Hạ Hiểu Lan có quan hệ rồi.
Vì có người muốn cưỡng ép Hạ Hiểu Lan, mà gây ra cuộc biến động lớn ở quan trường một thị trấn?
Lưu Thiên Toàn trầm ngâm, đúng như hắn nghĩ, Hạ Hiểu Lan bản thân không có bối cảnh gì, lại là con chim hoàng yến được đại nhân vật nuôi nhốt!
Như vậy mà dám nói với hắn đừng dùng mỹ nhân kế làm con đường tắt?
Lưu Thiên Toàn nghĩ bụng, Hạ Hiểu Lan rõ ràng là dạng người được hưởng lợi từ con đường tắt này nha.
Hắn tự cho là đã biết rõ bối cảnh của Hạ Hiểu Lan, lại càng thêm kiên định.
Theo cách nói của Phàn Vũ, Hạ Hiểu Lan chỉ là một cô gái thôn quê ở tỉnh Dự Nam, không thể nào có quan hệ gì với thị trưởng Thang, trừ cái mặt xinh đẹp kia -- như vậy thì tốt quá, nói rõ thị trưởng Thang cũng không phải không có nhược điểm, chỉ cần tìm đúng nhược điểm, nhất định có thể cậy miệng của Thang Hoành Ân ra. Lưu Thiên Toàn cũng hết cách, đừng thấy hắn ở Bằng Thành được đấy, hắn thật ra là dựa vào làm giàu nhờ việc em gái làm di thái thái cho Đỗ Tranh Vinh. Hiện tại bốn phòng của Đỗ gia đang đấu đá nhau túi bụi, Đỗ Tranh Vinh yêu thương nhất vẫn là đứa con trai cả do bà cả sinh, chỉ là bà cả chết sớm, nếu không thì mấy di thái thái khác sinh con thì đâu có cơ hội?
Lưu Thiên Toàn không phải vì bản thân mình tranh giành, mà muốn sớm cắm rễ ở Bằng Thành, để có thể quay về giúp đỡ bên nhà em gái.
Mấy chục triệu đô la Hongkong gia sản thì sao?
So với tài sản của tập đoàn Tranh Vinh, mấy đồng tiền của hắn thì cũng chẳng là gì, nếu như có thể chiếm thế thượng phong trong tranh đấu ở nhà thì cái lợi ích kia mới thật sự đáng kể.
Vốn dĩ kế hoạch rất tốt.
Quan hệ giữa hắn và chính phủ Bằng Thành rất tốt; mấy vụ làm ăn hợp tác trước đây cũng không hoàn toàn vì kiếm tiền. Kết quả Thang Hoành Ân vừa lên nhậm chức, là thị trưởng phụ trách kinh tế, Thang Hoành Ân lại không ưa Lưu Thiên Toàn, nhiều cơ hội đã vuột mất... Lưu Thiên Toàn nghĩ tới đây, cái bụng mỡ rung lên:
"Tiểu Nhu này, ngươi giống như con chó nhà có tang ấy, bị người đuổi từ quê ra, chẳng lẽ đến Bằng Thành rồi, ngươi vẫn còn sợ Hạ Hiểu Lan? Ngươi có từng nghĩ, tìm cơ hội báo thù không?"
Phàn Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hoàng, tuy rằng trên mặt bầm tím không đẹp cho lắm, nhưng lại càng khiến người ta thêm thương xót.
Lưu Thiên Toàn cũng cảm thấy động lòng.
Dù sao thì hôm nay Phàn Vũ và Hạ Hiểu Lan đã gặp mặt đối diện rồi, chẳng lẽ Hạ Hiểu Lan có thể ở lì Bằng Thành mãi sao.
Cháu gái đi quản ông cậu làm gì? Chẳng lẽ lại quản việc cậu buông lỏng lưng quần?
Lưu Thiên Toàn vẫn muốn tiến hành theo kế hoạch ban đầu.
...
"Cậu ơi, mợ mà biết cậu đi vũ trường thì..."
Vừa lên xe trở về, Hạ Hiểu Lan liền nói câu này, khiến Lưu Dũng hận không thể nhảy xe.
"Cậu đi vũ trường thật sự không có làm gì, con bé Hồng Kông đó thật kỳ lạ, nói chuyện làm ăn nhất định phải đến vũ trường, người nội địa còn phải theo luật của họ nữa chứ."
Lưu Dũng đang cố giải thích.
Hạ Hiểu Lan chỉ muốn trợn mắt, đâu phải người Hồng Kông thích nói chuyện làm ăn ở vũ trường. Chuyện làm ăn đàng hoàng, phần lớn là bàn chuyện ở văn phòng thôi, chỉ có một vài chuyện mà bản thân không thể công khai mới cần phải hoàn thành ở những nơi như câu lạc bộ đêm. Biết được lai lịch của Lưu Thiên Toàn, Hạ Hiểu Lan có thể hiểu được cách làm việc của người này.
"Cái người tên Tiểu Nhu sao lại không dám ra gặp con, con có ăn thịt người đâu chứ."
Hạ Hiểu Lan vừa oán giận, Lưu Dũng liền đau đầu.
"Hiểu Lan, may mà hôm nay con tới, nếu không cậu còn không thoát thân được!"
Lưu Dũng bô bô kể lại hết chuyện đã xảy ra.
Từ chuyện Lưu Thiên Toàn mời hắn đi, cho tới việc "Tiểu Nhu" không hiểu sao lại ăn vạ hắn, khiến hắn nhất định phải gánh trách nhiệm, Lưu Dũng biết mình rơi vào bẫy rồi, nhưng không nghĩ ra tại sao Lưu Thiên Toàn lại bày ra một cái vòng tròn lớn như vậy để gài bẫy hắn.
-- tự mình có bao nhiêu cân lượng, tự mình biết rõ, làm gì có giá trị kia chứ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận