Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 784: Lưu manh liền hảo hảo học pháp (length: 8206)

Một chút chuyện nhỏ cũng muốn quản, Kha Nhất Hùng khi nào thì ngay cả cái vẻ kiêu ngạo của lão đại cũng không cần, trở thành người thay Hương Cảng chạy vặt vậy?
Lời của Trần Tích Lương không nói khó nghe như vậy, nhưng ý tứ chính là như thế.
Tào Lục khinh miệt "xì" một tiếng:
"Để ngươi đi thì ngươi cứ ngoan ngoãn mà đi. Ngươi gọi tiếng 'Lục ca' này không lỗ đâu, lần trước cậu của ngươi bỏ tiền mời ta đi dạy dỗ người, nếu không có ta là Tào Lục, thì chuyện này ngươi cũng không thoát được liên quan."
Đương nhiên, Tào Lục tự mình cũng kinh sợ.
Nếu thực sự nhận tiền của cậu Trần Tích Lương để giáo huấn Hạ Hiểu Lan, Tào Lục sợ Phan Tam ca sẽ bóp chết hắn, mà có khi còn chưa đến lượt Phan Tam, Kha Nhất Hùng trước đó đã động tay với hắn rồi cũng chưa biết chừng.
Nhắc tới người nhà họ Lâm, sắc mặt Trần Tích Lương không tốt lắm:
"Lục ca, người nhà họ Lâm không biết cố gắng, nhưng các anh gần đây thắng của họ mấy vạn, chuyện này không hay cho lắm đâu?"
Tiền cho Lâm Mỹ Quyên, là để nuôi con cho Lâm Mỹ Quyên.
Mới bao lâu, mười vạn kia của Lâm Mỹ Quyên có thể đã bị anh trai cô ta xài hết một nửa.
Trên sới bạc toàn thua cho người của Tào Lục, trong lòng Trần Tích Lương như đang rỉ máu, đây là tiền hắn dựa vào việc buôn quần áo sỉ, mỗi cái lời được hai ba đồng, chậm rãi tích cóp được.
Tào Lục khép hờ mắt, "Tao có bắt mày phải đánh bạc đâu, ông chủ Trần không phục thì mày cứ lên chiếu bài mà thắng lại tiền về!"
Trần Tích Lương giận muốn hộc máu.
Hắn không đời nào động vào chuyện cờ bạc, dân cờ bạc không có kết cục tốt đẹp, cờ bạc là lừa, cuối cùng chỉ có nhà cái là thắng!
Nhưng lời Tào Lục nói, cũng làm cho Trần Tích Lương nắm bắt được điểm mấu chốt.
"Người là tôi đưa đến đồn c·ô·ng an, nhưng đây là việc nhà của Hạ Hiểu Lan, có thật là Kha lão đại muốn giúp lão Hồng Kông đó không, Lục ca anh cũng nên suy nghĩ chút."
Tào Lục vừa nghe thấy ba chữ "Hạ Hiểu Lan" là đau đầu.
"Sao lại lôi đến nàng..."
Trần Tích Lương cũng không nói nhiều, dù sao hắn là vì bảo vệ Lưu Phân mới gây xung đột với người nhà họ Hạ.
Tào Lục bắt hắn miêu tả cẩn thận một chút, trong lòng hắn toàn là những tiếng "MMP" gào thét — ba cái thằng đáng sợ đó! Người Hạ Dự Nam, thì ra là thế giới đúng là nhỏ thật. Bọn chúng đem người thân thích của Hạ Hiểu Lan giam một tháng, mà bọn nó với Hạ Hiểu Lan lại không hợp, thế này chẳng phải giúp Hạ Hiểu Lan giải quyết rắc rối sao?
Hơn nữa ba tên đáng sợ kia, sao vừa được tập đoàn Tranh Vinh chuộc về thì lập tức lại bị đưa vào trại tạm giam!
Tào Lục thật sự không muốn quản, thật quá ngu xuẩn.
Hắn chỉ Trần Tích Lương, "Tao mặc kệ, mày cứ đến đồn c·ô·ng an rút đơn trước đi, chuyện này cái thân hình bé nhỏ của mày gánh không nổi đâu."
Tào Lục tự mình cũng không gánh nổi.
Về đến nơi là nhanh chóng nói cho Kha Nhất Hùng biết.
"Là người nhà của chú nàng?"
Hạ Hiểu Lan sao lại có thể có người nhà đáng sợ như vậy.
Kha Nhất Hùng cũng không muốn tin, nhưng ngược lại chính hắn lại cười: "Trên đời luôn có rất nhiều bất ngờ, nên mới vui... Đáng tiếc là không thể lộ mặt một chút, chuyện này mọi người chôn trong bụng, chúng ta chỉ phụ trách hỗ trợ chuộc người ra thôi, không làm bất cứ việc gì khác, hiểu không?"
Tào Lục còn tưởng rằng Kha Nhất Hùng sợ Hạ Hiểu Lan trả thù, nào ngờ Kha Nhất Hùng nghĩ, không thể để cho Hạ Hiểu Lan biết chuyện làm ăn của hắn bao gồm việc lừa bán người dân.
Kha Nhất Hùng có một trực giác, Hạ Hiểu Lan không để ý đến thân phận xã hội đen, nhưng biết hắn làm ăn những gì cụ thể, nhất định sẽ rất chán ghét.
Một cái cảm giác khó tả, Kha Nhất Hùng không muốn cái loại chán ghét này.
"Bảo Trần Tích Lương đến đồn c·ô·ng an rút đơn đi, hắn muốn làm ăn đàng hoàng, chúng ta cũng muốn làm ăn đàng hoàng, chuẩn bị lâu như vậy rồi, nhất định phải giao hảo với Đỗ Triệu Huy."
Giải thưởng treo không cần, chẳng phải là vì muốn nắm lấy cái mỏ tài nguyên ổn định đó sao, sự việc đã tiến triển quá nửa, Kha Nhất Hùng không muốn bỏ dở giữa đường.
Bất luận là ai cũng không được, "bất luận là ai" ở đây bao gồm cả "Hạ Hiểu Lan".
Nhưng có thể thay đổi cách làm việc, ví dụ như khách sáo với Trần Tích Lương chút.
Trần Tích Lương hết cách, lời của Kha lão đại hắn vẫn phải nghe theo.
Cho dù Tào Lục lừa tiền của cậu mình mấy vạn, tiền bị lừa lại là tiền mồ hôi nước mắt của Trần Tích Lương, Trần lão bản cũng phải nén nhịn chấp nhận – Trần lão bản cũng đã nghĩ thông suốt, lừa thì lừa vậy, chờ Lâm Mỹ Quyên xài hết tiền trong tay, nhất định lại đòi hắn cho tiền.
Đưa tiền cũng được, nhưng phải để cho Lâm Mỹ Quyên trả con cho hắn, Trần Tích Lương không có thời gian chăm sóc, ba mẹ hắn nhớ cháu đích tôn lắm rồi.
Dù sao thì thời gian cũng sắp đến lúc Lưu Phân và Lý Phượng Mai có thể lên xe lửa, Trần Tích Lương chậm rãi đi đồn c·ô·ng an rút đơn.
C·ô·ng an gọi hắn cùng A Hoa đến một chỗ, bảo hắn cùng A Hoa tự bàn bạc.
A Hoa cũng không ngông cuồng, không giống như Hạ Đại Quân làm vệ sĩ cho ông chủ Hồng Kông, liền xem thường người làm hộ kinh doanh như Trần Tích Lương.
Mà người giỏi làm ăn thì đầu óc rất nhanh nhạy, còn không có đầu óc thì chỉ có thể làm vệ sĩ cho người khác thôi, thái độ của A Hoa vẫn là rất khiêm tốn lễ phép:
"Trần lão bản, người của c·ô·ng ty chúng tôi gây thêm phiền phức cho anh, nếu như tiệm của anh có gì tổn thất, chúng tôi nguyện ý gánh chịu."
A Hoa trước đó cũng hỏi Hạ Đại Quân rồi, trừ việc khóc lóc om sòm trong tiệm của Trần Tích Lương, không có làm hư hại đồ đạc trong tiệm, cái gọi là 'Bồi thường' này thực chất là để cho Trần Tích Lương hả giận.
A Hoa để một cái phong thư lên bàn.
Bên trong có 2000 đồng, số tiền này không phải do c·ô·ng ty chi mà là khấu trừ từ lương của Hạ Đại Quân. Không quy củ thì không thành nề nếp, Hạ Đại Quân gây ra chuyện, dựa vào cái gì mà để c·ô·ng ty bỏ tiền? Đỗ Triệu Huy đương nhiên có thể tự bỏ tiền ra thay cho Hạ Đại Quân, nhưng Đại thiếu gia đã vội vã rời đặc khu, dường như quên dặn dò lại, A Hoa liền bảo Hạ Đại Quân tự chi số tiền này – Hạ Đại Quân muốn nghẹn chết rồi, hắn cho rằng Lưu Phân và Trần Tích Lương có gian tình, vì thả ba người Hạ Hồng Binh ra trại tạm giam, mà còn phải đưa tiền cho tình địch.
Trần Tích Lương đưa người đến đồn c·ô·ng an, còn nhận được 2000 đồng.
Đây là số tiền hắn kiếm được dễ dàng nhất… Chả trách người không làm việc đàng hoàng mà đi làm xã hội đen nhiều như vậy, tiền tới quả thực quá nhanh!
Trần Tích Lương cùng Hạ Đại Quân giải hòa, lúc nói đến chuyện thả người, đồn c·ô·ng an lại có cách nói khác, bắt buộc người ở quê bổ sung giấy chứng minh thân phận, nếu không vẫn sẽ xử lý theo dạng lưu manh.
Đám lưu manh thì sẽ bị trả về.
"Người nhà tự cân nhắc, nếu không thì anh về quê làm thủ tục cho họ, nếu không thì bảo bọn họ tự về quê làm."
Bảo làm giấy chứng minh xong, vẫn có cơ hội để làm công, nếu để Hạ Hồng Binh ba người được đồn c·ô·ng an Dương Thành thả về… Làm sao có thể xin thêm giấy giới thiệu đi ra nữa.
A Hoa kéo Hạ Đại Quân ra một bên, "Rốt cuộc thì anh đã đắc tội ai?"
Hạ Đại Quân không nói gì.
Lưu Phân thật sự ác độc như vậy sao? Mình với cái người bán quần áo kia không có gì, chỉ đòi tiền bồi thường, mà còn muốn hành hạ người nhà họ Hạ!
...
Lưu Phân không phải là đối thủ của Thang Hoành Ân, đến nhà ga vẫn là Tiểu Vương lái xe đưa đi.
Thang Hoành Ân đưa người lên tàu, cũng không ở lại Dương Thành thêm nữa.
Hắn không có ý định gặp Hạ Đại Quân, gặp thì nói cái gì? Thang Hoành Ân cũng sợ cùng đồ ngốc tranh cãi, mặc kệ ngươi nói gì, đồ ngốc vẫn có lý luận của riêng mình, kiến thức quyết định cách suy nghĩ, Thang Hoành Ân càng thích dùng hành động để thể hiện thái độ.
Hắn không rảnh cãi nhau với Hạ Đại Quân, hết thảy làm theo p·h·áp luật.
Để cho Hạ Đại Quân đi chạy tới chạy lui nhiều chút, đụng tường nhiều chút, thì có thể tỉnh táo lại – làm vệ sĩ cho Đỗ Triệu Huy, đầu óc không những không trở nên thông minh, mà còn học thêm một đống tật xấu, tự cho mình là đúng, không hiểu tiếng người. Ly hôn là trên pháp luật giải trừ quan hệ vợ chồng, đừng nói Lưu Phân vẫn chưa tìm đối tượng, mà dù cho thật sự tìm, thì cũng tới lượt Hạ Đại Quân quản sao?
Không hiểu p·h·áp thì qua chuyện lần này, nên học p·h·áp cho kỹ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận