Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 574: Nhường Quý Nhã trước mặt mẹ ngươi xin lỗi (length: 9959)

Việc Hạ Hiểu Lan bất ngờ lọt vào vòng trong là hoàn toàn không phải giả vờ.
Sau khi nàng trả lời các câu hỏi vấn đáp dựa theo suy nghĩ của mình, cơ bản xem như đã nói lời tạm biệt với trận chung kết!
Rõ ràng, thầy Lâm cũng nghĩ như vậy, hai thầy trò cơ bản không ôm hy vọng tiến vào vòng chung kết, lúc này đột nhiên kết quả cho thấy Hạ Hiểu Lan đã vào trong - thầy Lâm cũng rất kinh ngạc, Hoa Thanh có 4 người vào vòng chung kết, trong đó có hai sinh viên năm nhất.
Một người là Hạ Hiểu Lan, người còn lại là Quý Giang Nguyên.
Việc Quý Giang Nguyên vào được lại không có gì bất ngờ, dù sao anh ta đã sống mười mấy năm ở Mỹ, tiếng Anh đối với Quý Giang Nguyên chính là tiếng mẹ đẻ thứ hai.
Việc Hạ Hiểu Lan có được "Niềm vui ngoài ý muốn" này cũng coi như làm rạng danh cho Khoa Kiến Trúc, việc có lấy được thứ hạng cuối cùng hay không thì khó nói, trong số nhiều sinh viên trên cả nước tham gia thi tiếng Anh, Hạ Hiểu Lan giết được vòng vây tiến vào trận chung kết, đã có thể chứng minh trình độ tiếng Anh của nàng.
Thật không dễ dàng, còn là một học sinh từ nông thôn đi lên.
Hạ Hiểu Lan cũng cảm thấy không dễ dàng, đây không phải là tự dưng mà có, đó là những gì nàng tích lũy từng chút một ở kiếp trước. Ở kiếp trước do hoàn cảnh trưởng thành, thành tích học kỳ đầu của nàng cũng không tính là đặc biệt ưu tú, không phải nói là thi đại học được bao nhiêu điểm, mà là khi ở đại học từng bước một, mấy cuộc thi tiếng Anh linh tinh Hạ Hiểu Lan đều không tự tin tham gia.
Sống lại một lần, nàng vào được Hoa Thanh, còn có thể trải qua cuộc sống đại học một cách sôi động, bù đắp lại những tiếc nuối của kiếp trước.
"Cái này, sau mỗi buổi học ngươi cần dành nhiều thời gian hơn cho việc này đấy!"
"Em biết rồi, thầy Lâm, lại phải làm phiền thầy rồi."
Giọng của Hạ Hiểu Lan nhẹ nhàng, thầy Lâm không nhịn được bật cười: "Có phiền phức thế nào, ta cũng vui lòng thôi."
Hạ Hiểu Lan cùng thầy Lâm lần nữa bàn bạc về thời gian luyện tập mỗi ngày.
Hạ Hiểu Lan phải đối mặt với vòng chung kết diễn ra vào cuối tháng 1, còn có kỳ thi cuối kỳ sắp tới cùng thời điểm đó. Thầy Lâm cũng nhắc nhở nàng rằng thi tiếng Anh dù quan trọng, nhưng không thể lơ là việc học các môn chuyên ngành.
Trước khi Hạ Hiểu Lan rời khỏi phòng làm việc, thầy Lâm khẽ lên tiếng:
"Hiểu Lan, thầy biết em rất cố gắng, thanh giả tự thanh, con người của em như thế nào, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ công nhận, mấy chuyện nhiễu sự bên ngoài chỉ là phiền toái nhỏ, không thể trở thành chướng ngại vật cản trở em tiến về phía trước!"
Hạ Hiểu Lan có chút ngẩn người, một lát sau mới phản ứng lại, thầy Lâm có lẽ là nghe được tin đồn về việc Quý Nhã đến gây sự rồi?
Gần đây, Hạ Hiểu Lan gặp phiền phức trong trường chỉ có chuyện này.
Trùng hợp là, nàng lại cùng Quý Giang Nguyên đại diện cho Hoa Thanh tham gia trận chung kết, Hoa Thanh tổng cộng chỉ có 5 sinh viên vào được vòng chung kết, một cuộc thi tầm cỡ cả nước như thế này, chẳng lẽ còn muốn mình loại một suất tham gia? Xét cho cùng, bản thân Quý Giang Nguyên cũng không tệ, phá vòng vây tiến vào chung kết, nhà trường lại càng không thể làm gì Quý Giang Nguyên.
Thầy Lâm sợ mình bị ảnh hưởng tâm lý, nên cố ý khuyên nhủ nàng vài câu thôi sao?
Hạ Hiểu Lan gật đầu thật mạnh:
"Em sẽ không khiến thầy thất vọng, em sẽ không để bản thân trở thành một kẻ thất bại."
Chặn đứng tin đồn nhảm nhí, dựa vào việc tự mình lặp đi lặp lại giải thích là vô ích, rất ít người chịu lắng nghe một kẻ thất bại nói gì. Chỉ khi nào chứng minh được thực lực của bản thân thì mới được xem là người thành công, không cần mình nói, người bên cạnh đều sẽ tự động tìm cách giải thích cho người thành công.
Cách này, Hạ Hiểu Lan đã dùng trước đó ở Dự Nam, nếu không phải nàng thể hiện được thực lực của mình thì làm sao thầy trò trường Nhất Trung huyện lại tin tưởng nàng như vậy?
Kẻ yếu sẽ khiến người khác đồng tình, nhưng sau khi được đồng tình rồi, tình trạng của kẻ yếu cũng không cải thiện được từ gốc rễ.
Kẻ mạnh, mới khiến người khác kính sợ, khiến người ta không dám đoán mò lung tung.
"Cái gì mà thành công hay thất bại, chỉ là một cuộc thi thôi, không đến mức nghiêm trọng như vậy."
Thầy Lâm sợ Hạ Hiểu Lan chịu quá nhiều áp lực, nên giả bộ thoải mái dạy bảo nàng vài câu, bảo nàng bận việc của mình đi.
Hạ Hiểu Lan vừa đi, mày của thầy Lâm liền nhíu lại.
Một người sinh viên còn trẻ tuổi, sao lại có áp lực lớn đến vậy, vẫn là do mẹ của Quý Giang Nguyên làm ầm lên mà ảnh hưởng đến Hạ Hiểu Lan. Thầy Lâm chạy đi tìm chủ nhiệm khoa, "Hạ Hiểu Lan là người lọt vào vòng chung kết thi tiếng Anh, sinh viên này rất ưu tú, tôi có dự cảm về sau em ấy còn ưu tú hơn nữa... Dù cho tư chất của em ấy thật sự bình thường đi nữa, thì tại sao người của khoa Kiến trúc chúng ta lại để người khác ức hiếp?"
Chủ nhiệm khoa sờ cái đầu thưa thớt của mình.
"Tiểu Lâm, chuyện này mà, tính chất bây giờ của nó có chút thay đổi rồi."
Không còn đơn thuần là nói một lời xin lỗi là có thể giải quyết xong chuyện.
Ai biết bối cảnh của học sinh Hạ cũng không phải tầm thường, Quý Lâm còn rất tức giận gọi điện thoại cho ông, nói rằng đã xin lỗi Hạ Hiểu Lan rồi mà Hạ Hiểu Lan không chấp nhận.
Trong lòng chủ nhiệm khoa cũng không thoải mái.
Có lòng tốt báo cho nhà họ Quý, chẳng lẽ lại thành ông lo chuyện bao đồng?
Giọng điệu của Quý sư huynh, mơ hồ có chút chất vấn, cảm giác như là do khoa Kiến Trúc không dạy dỗ tốt học sinh... Chủ nhiệm khoa hỏi lại Quý Lâm xem Hạ Hiểu Lan đưa ra điều kiện gì, Quý Lâm nói Hạ Hiểu Lan muốn Quý Nhã tự mình xin lỗi.
Chủ nhiệm khoa suýt chút nữa ngất đi, rốt cuộc thì nhà họ Quý không hài lòng ở chỗ nào? Yêu cầu này rất hợp lý, rất bình thường, có kiểu sinh viên dễ lừa gạt, cũng có những người không dễ lừa như Hạ Hiểu Lan, nhất định phải đòi ra cái lý lẽ trắng đen rõ ràng. Chẳng lẽ chủ nhiệm khoa có thể nói Hạ Hiểu Lan sai sao?
Sinh viên đa phần đều hành động theo cảm tính, nếu Hạ Hiểu Lan thật sự nhận đồ của nhà họ Quý, thì chuyện này coi như kết thúc, chủ nhiệm khoa tất nhiên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có lẽ sẽ mơ hồ thất vọng - học sinh Hoa Thanh sao không có khí tiết gì hết!
Hạ Hiểu Lan chỉ muốn Quý Nhã xin lỗi, nghe ý của Quý Lâm thì chuyện này biến thành một cuộc "Phân cao thấp".
Chủ nhiệm khoa cảm thấy nhà họ Quý chắc chắn sẽ không gánh nổi chuyện này, nếu không thì Quý sư huynh đã không gọi cho ông cuộc điện thoại này.
Nhưng ông có thể làm gì?
Nể mặt Quý lão, cưỡng ép Hạ Hiểu Lan tiếp nhận lời xin lỗi "không thành tâm" này sao?
- Được thôi, thế này là đang bôi tro trát trấu lên mặt Quý lão đấy!
Chủ nhiệm khoa cảm thấy buồn bực, chuyện lẽ ra có thể giải quyết ngay ở khoa ngày hôm đó, nhà họ Quý cứ muốn đi đường vòng, vậy thì tự mình mà gánh chịu đi, chút sức mọn của ông, nhà họ Quý đâu có để vào mắt.
...
Nhà họ Quý đang bị kẻ thù vây tứ phía.
Dù cho Quý Lâm có ra sức thế nào, chuyện nhà bọn họ và nhà họ Chu mâu thuẫn với nhau vẫn là lan khắp nơi.
Lãnh đạo của Quý Lâm đều bóng gió hỏi han hắn, Quý Lâm vốn nghĩ rằng đám học sinh cũ của Quý ông ngoại sẽ chủ động giúp đỡ, nhưng nhà họ Chu cùng với Thang Hoành Ân đều có ý kiến với nhà họ Quý, người khác cũng sẽ có nỗi lo nếu nhảy vào vòng xoáy này can thiệp, nên chẳng ai dám vào.
Quý Lâm cảm thấy có chút khó khăn, bắt buộc phải giải quyết một trong những mối nguy trước mắt.
Quý Lâm chọn Thang Hoành Ân.
Thang Hoành Ân là con rể cũ của nhà họ Quý, hiện tại nhà họ Quý đang gặp khó khăn, ngay cả Quý Giang Nguyên cũng bị ảnh hưởng, Quý Giang Nguyên đã xin nghỉ học dài hạn, mấy hôm nay đều không đến trường. Thang Hoành Ân không lên tiếng, khó xử cuối cùng vẫn là con ruột của mình, nên Quý Lâm cảm thấy bên Thang Hoành Ân có khả năng giải quyết hơn.
"Nếu con không chịu hòa giải, thì từ nay về sau cứ rời khỏi nhà họ Quý đi, khuynh sào chi hạ há hữu hoàn noãn!"
Quý Nhã thật sự quá cứng đầu, Quý Lâm chưa từng thừa nhận áp lực lớn như vậy, mới mấy ngày mà trông đã già đi mấy tuổi.
Vợ Quý Lâm đứng canh chừng Quý Nhã khóc lóc kể:
"Năm xưa con nói muốn xuất ngoại, mợ của con sợ con ở nước ngoài không có tiền tiêu, đã lấy ra hai cái bình hoa cổ từ trong đồ hồi môn, để cho con mang đến Mỹ bán đi, có chuyện đó hay không? Đồ tốt trong nhà, mẹ đều để Giang Nguyên chọn trước, con của mình thì lại để sau cùng, có chuyện đó hay không? Coi như con thương mợ của con một chút, thương mấy đứa cháu của con, đó là cha ruột của Giang Nguyên, chẳng lẽ anh ta lại hại Giang Nguyên?"
Muốn tranh hơn thua với Thang Hoành Ân, thì cũng phải thắng được.
Không thắng được, thì chẳng phải kéo những người khác trong nhà họ Quý cùng nhau đi đời hay sao.
Nhà họ Quý đâu phải chỉ có mỗi Quý Lâm và Quý Nhã hai anh em, những người còn lại trong nhà họ Quý đều cuống cuồng cả lên, thay phiên nhau đến cầu xin Quý Nhã. Đây là chuyện nội bộ nhà họ Quý, Kiều Trị không cần biết, trên thực tế, Kiều Trị đã một mình đến đại sứ quán rồi, Quý Lâm cảm thấy hai người bọn họ mà tụ lại thì không biết sẽ nghĩ ra chủ ý ngu ngốc gì nữa, nên đã cưỡng ép tách hai người ra.
Quý Nhã có thể làm gì đây?
Nàng kiêu ngạo, là dựa trên điều kiện tiên quyết người nhà họ Quý bằng lòng sủng ái nàng, hiện tại người nhà họ Quý không thể tiếp tục sủng nàng nữa, nàng cũng chẳng còn gì để dựa vào.
Nàng có một chút tiền ở Mỹ, đô la ở trong nước cũng dùng được, nhưng trong tình huống này, tiền đô của nàng có tác dụng gì chứ?
Quý Nhã cắn răng gật đầu:
"Được thôi; Tôi đồng ý hòa giải!"
Đây không phải là ý nguyện của nàng, chỉ là một sự thỏa hiệp tạm thời. Chỉ cần có thể xuất ngoại, Quý Nhã thề nhất định phải báo lại mối nhục nhã này hôm nay.
Quý Lâm đem tin tức này truyền cho Thang Hoành Ân, hiện tại Thang Hoành Ân lại không vội, bảo nhà họ Quý đợi thêm hai ngày!
Quý Nhã tức giận đến mức đập phá đồ đạc trong nhà.
Thang Hoành Ân đang hỏi ý Hạ Hiểu Lan:
"Chuyện này, tôi muốn để ả ta xin lỗi trước mặt mẹ của cô, cô thấy thế nào?"
Đã lớn từng này tuổi đầu, còn ức hiếp con gái nhà người khác, Thang Hoành Ân không muốn để Quý Nhã chỉ nói một câu "Thật xin lỗi" là bỏ qua cho xong chuyện. Quý Nhã đã làm nhục không chỉ Hạ Hiểu Lan, mà còn cả Lưu Phân - hai mẹ con trong sạch với anh họ Thang, một chút quan hệ mờ ám cũng không có, Quý Nhã quả thật có tâm tư quá dơ bẩn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận