Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1202: Gian thương bằng phẳng phóng túng (length: 7864)

Giá 1999 tệ/m2 khiến mọi người cạn lời!
Hạ Hiểu Lan vẫn vừa nói vừa tăng giá.
Tầng một muốn bán đắt, vì tầng một có tầng hầm để xe, coi như ngươi nói có lý đi.
Tầng 2, 3 bán đắt, vì tầng ở tốt, leo lên không mệt lại không bị ẩm như tầng một… vậy cũng có lý.
Tầng 4, 5 bán đắt, vì tầm nhìn tốt!
Tầng 6 vượt tầng cũng bán đắt, vì tầng trên cùng có sân phơi?
Vậy là hết tiện nghi rồi!
"Hạ tổng, vậy trong tất cả các mức giá, căn nhà 1999 tệ/m2 là căn nào?"
Ứng Kim Xuyên vẫn là người phá vỡ sự im lặng.
Hạ Hiểu Lan tìm trên mô hình một hồi, chỉ vào căn hộ nhỏ 70m2 ở dãy thứ 4, "Ta thấy chỗ này ánh sáng không được tốt lắm, cứ để nó làm căn giá đặc biệt đi, chỉ cần 1999 tệ/m2, mọi người thấy thế nào?"
Ứng Kim Xuyên nhìn Hạ Hiểu Lan, rất lâu không nói được gì.
Hắn không phải bị tài hoa kinh người của Hạ Hiểu Lan chinh phục, mà là chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy - đúng, không phân biệt nam nữ, bất kể tuổi tác, Ứng Kim Xuyên từng gặp nhiều người xấu, nhưng những người đó xấu còn che đậy, chỉ có Hạ Hiểu Lan mặt dày vô sỉ còn làm ngang nhiên thế này!
"Nếu là Hạ tổng định giá, vậy thì cứ theo giá đó mà bán. Tôi không quản việc cụ thể ở công trường, xin giám đốc Cát lên tiếng đi!"
Ứng Kim Xuyên tỏ vẻ mình quản tài vụ, chuyện tiêu thụ không nên đến lượt hắn lo.
Kỳ thật cũng không phải việc của Cát Kiếm quản lý, Cát Kiếm là người quản lý dự án, nhà xây xong thì mắc mớ gì tới anh ta chứ?
Nhưng Cát Kiếm đối với sự chân thành của Hạ Hiểu Lan là không thể nghi ngờ, hắn là người duy nhất trong văn phòng không hề nghi ngờ việc định giá của Hạ Hiểu Lan.
Hạ tiểu thư... không, bây giờ là Hạ tổng. Hạ tổng muốn làm gì, trước giờ đều thành công, định giá 1000 hay 2000 có quan trọng không? Chỉ xem Hạ tổng dùng cách nào để bán mà thôi.
"Hạ tổng, hiện tại có thể bán là 19 căn, vì dãy nhà 1 sát đường, tầng 1 chọn làm cửa hàng, tầng 2-5 đều là căn hộ 70m2 và 90m2, tổng cộng có 16 căn, nhưng Khải Hàng đã chiếm một căn 90m2, nên chỉ còn 15 căn, tầng 6 là 4 căn 135m2 vượt tầng."
Cát Kiếm nói rất rõ ràng, Hạ Hiểu Lan không hề ngắt lời anh ta.
Chỉ là thấy vẫn chưa đủ xa.
"Ai nói chúng ta chỉ bán 19 căn?"
Cát Kiếm lập tức bổ sung thêm: "Tầng 1 có 5 cái cửa hàng, trong đó một phòng làm lối lên tầng, còn lại 4 cái là ngài chuẩn bị bán ra sao?"
Hạ Hiểu Lan nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, "Cửa hàng tạm thời đừng bán, cứ bán nhà ở trước! Ai nói chỉ có nhà sửa xong mới bán được, Cát Kiếm, Vương công, hai người vẫn luôn phụ trách thi công, theo tiến độ hiện tại, toàn bộ chung cư cuối cùng xây dựng xong, bao gồm cảnh quan bên trong, chắc chắn không quá 5 tháng chứ?"
Vương Hậu Lâm nghĩ một chút, tuy rằng tập trung đẩy nhanh tốc độ ở dãy 1, còn lại các căn khác cũng không phải cứ đứng yên ở đó.
Dãy 2 đã ở mức cao nhất.
Dãy 3 cũng đã khởi công.
Nếu như xây xong toàn bộ nhà, thì không sai biệt lắm 5 tháng, nhưng nếu Hạ tổng muốn bán sớm, thì đẩy nhanh tiến độ cũng được:
"Nếu bảo công nhân tăng tốc thì 4 tháng cũng được—"
Hạ Hiểu Lan khoát tay: "Không cần, cứ từ từ làm thì mới tỉ mỉ được, tu nhà mẫu thì muốn bán sớm hơn chút, còn các căn khác có thể từ từ làm, 5 tháng còn quá ít, ta cho các ngươi nửa năm! Cũng phải cho những người mua nhà trả góp một chút thời gian chuẩn bị tiền bạc, nhà cũng không phải sửa xong mới bán được, cứ ai ký hợp đồng trước thì được ưu tiên chọn căn còn lại thì cứ để đang xây dù sao tất cả nhà đều phải bàn giao trước ngày 30 tháng 6 năm 1986."
Nhà mẫu là để mọi người xem, không phải là dọn vào ở ngay.
Trong khu dân cư còn đang thi công, nếu có chủ nhà nóng lòng muốn chuyển vào trước, mà xảy ra sự cố thì không tốt cho ai cả.
Đây là khu chung cư nhỏ, cũng không phải là khu đất rộng trăm mẫu, mà có thể quây khu thi công lại.
Chi bằng tất cả cùng đợi nửa năm mới nhận nhà.
Mao Khang Sơn thật sự nhịn không được:
"Nhà này của ngươi chỉ bán cho người Hồng Kông à, muốn sang Hồng Kông bán sao?"
"Đại bộ phận khách hàng hẳn là người Hồng Kông, ở Hồng Kông đất nhỏ người đông, nhà ở bán bằng 'Thước', mà còn là thước Anh chứ không phải mét mình hay dùng! Không sai biệt lắm 11 thước mới bằng 1 mét, bọn họ hay nói 'thiên xích đại trạch', thật ra nhà 1000 thước so với căn hộ 90m2 của mình cũng chỉ hơn có mấy mét vuông, họ cũng chẳng muốn bỏ nhiều diện tích làm cảnh, nhà Kim Sa Trì đối với khách hàng Hồng Kông rất hấp dẫn, nhưng chúng ta không nhất định chỉ bán cho người Hồng Kông, ai có tiền thì người đó mua nhà!"
Hạ Hiểu Lan lâm thời tăng giá, cũng là bất chợt nghĩ ra, "Kim Sa Trì" bản thân nó đã là một điểm bán hàng rất lớn rồi.
Ngay cả Mao Khang Sơn còn biết giá này chỉ có người Hồng Kông mới có thể chấp nhận, người Hồng Kông bên đó rất chú trọng phong thủy, Hạ Hiểu Lan đổ vào đầm Kim Sa không chỉ để đầu cơ đất, mà còn là một sự chuẩn bị rất lâu dài, chẳng phải vì thu hoạch hiện giờ sao?
Hạ Hiểu Lan cảm thấy ở trong nước cũng có người có thể bỏ ra mười mấy vạn để mua nhà, cô cũng không nghĩ mình là người giàu nhất.
Triệu phú thì không nhiều, nhưng người có gia sản vài chục vạn cũng không phải là ít.
Giống như Trần Tích Lương quen biết mấy người ở Dương Thành buôn đồ điện hai tay, có tiền như vậy cũng chẳng có gì là lạ.
Chỉ là không biết bọn họ có chịu bỏ tiền ra mua nhà hay không, nhà ở Kim Sa Trì có cả chỉ tiêu hộ khẩu Bằng Thành, mà những người ở Bằng Thành bôn ba, đa số đều là người ngoại tỉnh, những người này đều không có hộ khẩu Bằng Thành... di, cô hình như nên nói chuyện với Bí thư Bành mới phải, một căn nhà có 2 suất nhập hộ thì khác gì mua căn hộ lớn rồi lại mua căn hộ nhỏ?
Chi bằng căn 70m2 có 2 suất.
Căn 90m2 có 3 suất.
Căn 135m2 thì đương nhiên là 4 suất!
"Nếu mọi người không có ý kiến gì thì sẽ chỉnh lý lại nội dung cuộc họp hôm nay thành văn bản, đăng báo quảng cáo, in thêm tờ rơi, 8 giờ sáng ngày 14 tháng 12 sẽ chính thức mở bán..."
Ông chủ đều đã nói hết lời, mọi người còn ý kiến gì được nữa.
Ngày 14 tháng 12 là thứ 7, Hạ Hiểu Lan vừa đúng lúc đến Bằng Thành tọa trấn, xem thử lượng tiêu thụ nhà ra sao.
Có bán được hay không đây?
Ai nấy lại quay về làm việc, chờ mọi người rời khỏi phòng làm việc, Ứng Kim Xuyên lại ở lại.
"Hạ tổng, tôi có chuyện này muốn nói; người trước kia phụ trách cho Khải Hàng vay tiền, chủ nhiệm Phan, hiện giờ ông ấy chuyển sang quản lý nghiệp vụ khác rồi."
Hạ Hiểu Lan nhíu mày, "Vậy việc đàm phán thế chấp có ổn không?"
Ứng Kim Xuyên lắc đầu, "Chủ nhiệm mới đến họ Thịnh, là từ tổng giám đốc hàng không kinh thành xuống!"
Thịnh Huyên!
Hóa ra nàng đang ở đây chờ mình sao?
Hạ Hiểu Lan lắc đầu, "Nếu bây giờ chúng ta tìm ngân hàng khác để đàm phán thì có kịp không?"
Ứng Kim Xuyên cũng không chắc, "Tôi sẽ cố gắng thử."
"Tốt; song song cùng tiến hành, anh đi đàm phán với ngân hàng khác, còn tôi sẽ đích thân gặp chủ nhiệm Thịnh một lần... Không nên từ bỏ bên chủ nhiệm Phan, người ta ở Bằng Thành công tác lâu như vậy rồi, một cái quyết định chuyển công tác liền khiến ông ấy hết đường sống, chủ nhiệm Phan chắc chắn cũng có ý kiến. Trong hệ thống ngân hàng họ đều quen biết nhau, có lẽ chủ nhiệm Phan có bạn bè giúp được đấy!"
Ứng Kim Xuyên há hốc miệng.
Người 40 tuổi chưa chắc đã hiểu được đạo lý, Hạ Hiểu Lan còn hiểu được những vòng vo này, thật là một người già đời.
Thông minh lại đặc biệt mặt dày, muốn không phát tài cũng khó!
Hạ Hiểu Lan quyết định đi tìm người đứng đầu, hỏi xem Thị trưởng Thang tính sao vụ này, có phải là có thể buông tay tùy tiện làm không, lão Thang có thể chống lưng không?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận