Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 07: Lớn không đứng đắn? (length: 8057)

"Rầm."
Tiểu tử hầu kết run rẩy, nuốt nước miếng.
Là mì quá thơm?
Là Hạ Hiểu Lan quá đẹp!
Cái chốn phá thị trấn này, lại có người tuyệt sắc như vậy sao?
Da trắng lóa mắt, trong ánh mắt có nước long lanh, cằm nhọn, rõ ràng là bộ áo xanh rất nghiêm chỉnh, bị ngực nàng hơi nhô lên làm cho trở nên không đứng đắn. Trên trán quấn một vòng vải trắng, có thể thấy mơ hồ vết máu, càng thêm khiến người thương xót.
Nhìn khuôn miệng nhỏ nhắn của nàng lắp bắp, thật khiến người hận không thể biến thành sợi mì trong bát... Thực ra hôm nay trên đường ở thị trấn, đến đâu cũng thấy ánh mắt kinh ngạc như vậy. Lưu Phân cho rằng người khác chú mục là vì hai mẹ con ăn mặc rách nát, kỳ thực đều là xem Hạ Hiểu Lan.
Bà chủ quán mì gõ mạnh vào bát, cuối cùng cũng kéo tiểu tử kia hoàn hồn.
"Ngươi muốn ăn mì không?"
Tiểu tử có chút ngượng ngùng, đưa cà mèn lớn cho bà chủ quán mì: "Xem bà nói kìa, còn ở xa đã bị mùi thơm của mì câu đến rồi, cho hai chén, đựng cà mèn mang đi!"
Một giọng Bắc Kinh đặc trưng, thì ra không phải người địa phương.
Hạ Hiểu Lan nhướn mày. Hôm nay cũng có người vụng trộm đánh giá nàng, nhưng cũng không có ai người ngoại tỉnh nào trực tiếp to gan như vậy.
Vẫn là không quá thích ứng với gương mặt này, nghĩ đến trước đây nàng phải sống mấy chục năm với một gương mặt xấu xí, trong nhất thời rất dễ dàng quên đi gương mặt trước mắt này đẹp đến nhường nào. Nhất là cái khóa kia vẫn chưa chắc chắn, ăn mì xong phải đi mua ngay một chiếc kéo mới được.
Nồi nước hầm xương trên bếp nhỏ cứ sôi sùng sục, mì cán càng lúc càng mỏng, lại thêm chút hành hoa, tiểu tử kia gọi hai bát mì rất nhanh liền nấu xong. Trả tiền còn luyến tiếc rời đi, cẩn thận từng bước.
Lưu Phân cũng cảm thấy không hợp lẽ, tăng nhanh tốc độ ăn mì.
Ba hào tiền mặt là một bát lớn, Lưu Phân uống sạch canh trong bát không còn một giọt, người bây giờ trong bụng không có chất béo, bụng rỗng ăn thì dễ, phụ nữ một bữa ăn cả cân bánh bao là chuyện thường.
Hạ Hiểu Lan lại kéo Lưu Phân đi mua dao.
Trước kia nàng đã định mua một con dao thái rau, dao inox thái rau nhìn chất lượng tốt hẳn; lại còn là hàng Thượng Hải... Một con bán 5 đồng, Hạ tổng lúc đó quay đầu bước đi. Đồ tốt thì tốt thật; tiền mặt trong túi không có, bây giờ nghĩ lại, mua một cái kéo cũng được.
...
Tiểu tử kia bưng hai cà mèn mì, lưu luyến không rời quay trở lại xe, làm rớt chút nước lèo.
Trong khoang lái là một tài xế nam, cắt tóc ngắn, mặt lớn góc cạnh rõ ràng, xét theo chuẩn mực thẩm mỹ thời nào cũng rất đẹp trai.
"Xem cái bộ dạng không tiền đồ của mày kìa!"
Người bạn đi mua mì xuống xe không vui: "Thành Tử ca, em chưa thấy người nào xinh đẹp như vậy, anh mà thấy thì đảm bảo anh cũng đi không nổi luôn."
Kinh thành đầy đường bao nhiêu cô nương trẻ với các bà vợ trẻ?
Hắn còn chưa thấy ai xinh đẹp hơn cô vừa nãy.
Không phải kiểu mặt nam tính cứng rắn, mà là kiểu kiều mị quyến rũ, nhìn qua có chút lẳng lơ, đúng là cái mặt mà đàn ông mê.
"Trước đó tao đã nói rồi, lần này coi như tao mang mày một chuyến, phương pháp bên trong mày có thể học được bao nhiêu thì học bấy nhiêu. Học không được thì mày muốn chui vào chỗ nào thì chui, không thì mày ở lại thị trấn này mà cưa gái?"
Cưa gái ở Kinh thành có nghĩa là "lạt mật", Thành Tử ca người này có chút tà khí, tính tình cũng không tốt, người đi mua mì kia không dám hó hé. Hai người nhanh chóng ăn hết mì, rồi lại lái xe đi.
Hai chân không thể chạy nhanh bằng bốn bánh, đi qua hai con đường thì lại vừa vặn gặp mẹ con Hạ Hiểu Lan.
"Thành Tử ca, anh mau nhìn!"
Tiểu tử ngồi ở ghế phụ náo loạn lên, Thành Tử ca hơi hé mắt, liền thấy một cái bóng lưng. Bộ quần áo xanh chắp vá rộng thùng thình, càng làm nổi bật lên vẻ tinh nghịch của cô gái trẻ. Đằng sau vành tai là làn da trắng ngần... Có cái gì mà xinh đẹp hay không chứ, phụ nữ chẳng phải đều hai mắt một miệng sao? Thật là vô vị.
Tiểu tử kia thì tiếc hận không nguôi.
"Thôi được rồi, mày và nàng không có duyên đâu nha ~~"
Thành Tử ca không để chuyện này trong lòng, xe rất nhanh liền ra khỏi huyện An Khánh, đi Thượng Hải còn cần hai ngày nữa, xe đường dài không những mệt mà còn sợ gặp cướp bóc, hơi đâu mà ở đó mà thưởng thức gái đẹp làm gì.
...
Tên người ngoại địa có đôi mắt không thành thật kia khiến Hạ Hiểu Lan giật mình tỉnh ngộ, nàng lại chạy đi mua một cái kéo lớn.
Không có nồi, cũng không mua nổi, dứt khoát lại mua thêm cái bình tráng men nữa thành một đôi, cái thứ này có thể dùng để nấu ăn, đựng đồ, uống nước, tính ra vẫn có lời. Lại thêm hai đôi đũa, ban đầu là 9 đồng 2 hào, giờ chỉ còn lại 6 đồng. Số tiền này Hạ Hiểu Lan cũng không dám dùng, trứng vịt trời đâu phải dễ kiếm, dù sao thì ổ vịt ở sông Lớn thôn bị vét sạch rồi, vẫn muốn dựa vào nhặt trứng vịt trời để kiếm tiền, chỉ có thể đi những thôn khác mà thôi – dựa vào sức hai mẹ con nhặt, chỉ có thể kiếm chút tiền sinh hoạt qua ngày.
Hạ Hiểu Lan muốn kinh doanh đầu cơ trứng gà, trong tay có khoảng 20 đồng tiền vốn, sẽ không cần đi lật cỏ bới rác nữa.
Sông Lớn thôn cách thị trấn hai giờ đi bộ, vậy chắc chắn sẽ có những thôn còn xa hơn Sông Lớn thôn chứ?
Đi ba tiếng vào thành bán mười quả trứng gà, bán được 1 đồng 5 hào, đi đi về về mất sáu tiếng đồng hồ. Nàng mà thu mua với giá 0.12 đồng một quả thì những người bình thường sẵn lòng bỏ ra sáu tiếng đi đường để kiếm thêm ba hào, mà vài ngày nữa là mùa gặt, cả lũ trẻ cũng phải xuống đồng giúp, ai có thời gian mà đi vào thị trấn bán trứng nữa. Mà vào mùa này, nhà nào mà trứng gà không bán đi thì nắng nóng lên sẽ thối rữa cả... Hạ Hiểu Lan muốn nắm bắt cái thời điểm đặc thù này để kiếm lời từ sự chênh lệch giá.
Mỗi quả trứng kiếm được hai, ba xu không nhiều, nhưng một ngày có một trăm quả thì cũng được hai ba đồng.
Trừ những ngày mưa gió không đi thành phố được, một tháng thế nào cũng kiếm được trên dưới 70 đồng. Nghe thì không nhiều? Đời trước Hạ Hiểu Lan có một người khách lớn tuổi, kể rằng hồi những năm 80 làm việc tại cơ quan huyện, một tháng lương được 36 đồng. Năm 83, những người giàu lên trước là người đã bắt đầu làm buôn bán cá thể, bất quá những người này giấu kỹ lắm, người khác không thể nhìn ra họ có bao nhiêu của cải. Chỉ có thể quang minh chính đại mà lấy lương cao thì là công chức hoặc viên chức nhà nước. Cái hiện tượng "não treo ngược" là khá phổ biến, những người làm trí thức thì lương thấp hơn công nhân, đặc biệt là trong các ngành công nghiệp nặng như dầu mỏ và than đá, công nhân có thể kiếm được 100 đến 200 đồng một tháng. Cùng thời điểm, những giáo viên cấp ba trọng điểm một tháng cũng chỉ có mấy chục đồng!
Thu nhập thấp nhất đương nhiên là nông dân.
Nếu Hạ Hiểu Lan có thể kiếm được 70 đồng một tháng, e là người Hạ gia biết được thì cũng sẽ sẵn sàng mời nàng về để thờ như Bồ Tát mất!
Trong tay không có vốn, cũng không có quan hệ để dựa dẫm, Hạ Hiểu Lan biết bước đầu để làm giàu là không hề dễ, hãy từ từ từng bước một đã.
Xách theo đồ đạc, hai mẹ con đi bộ hai tiếng nữa thì về đến Sông Lớn thôn.
Để đồ đạc ở trong căn phòng rách nát kia, có chiếc khóa sắt cảm giác an toàn tăng lên rất nhiều. Lại đến chuồng trâu lấy đèn pin của lão Vương, Hạ Hiểu Lan cảm thấy vết thương trên trán hơi ngứa, Lưu Phân giục nàng đến trạm xá thay thuốc. Hạ Hiểu Lan cũng rất coi trọng vấn đề này, chạy đi chạy lại một thân mồ hôi, nàng cũng sợ vết thương bị nhiễm trùng.
Thay thuốc cũng không đắt, chủ yếu là để sát trùng vết thương.
Bác sĩ vẫn có chút y đức, không giống mấy bà tám ba hoa, cẩn thận nhìn vết thương của Hạ Hiểu Lan:
"Đừng lo lắng, phục hồi rất tốt, xem ra sẽ không để lại sẹo đâu."
Hạ Hiểu Lan nhẹ nhàng thở ra, "Xin cảm ơn đã làm phiền ngài."
Hai mẹ con vừa ra khỏi trạm xá, Lưu Phân nắm chặt ống tay áo Hạ Hiểu Lan:
"Người kia có phải là cậu của con không?"
Nhà họ Hạ ở ngay đầu thôn, một người đàn ông gầy gò đang cãi nhau với Hạ lão thái:
"Dù sao nhà họ Hạ các người lòng dạ hiểm độc thối tha, muốn giết hai mẹ con em gái ta và cháu ngoại ta, các người không giao người ra đây, tao sẽ đập nát cái nhà họ Hạ này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận