Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 655: Ta cùng Hiểu Lan học ! (thêm 40) (length: 7749)

"Nguồn cung cấp là do ta cung cấp, quầy hàng cũng là ta thuê, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền, ta đều chia một nửa cho người trông quầy."
Bán được nhiều hơn, thì lấy nhiều hơn.
Hiện tại Bạch Trân Châu đang có 6 quầy hàng trong tay, quầy làm ăn tốt nhất tháng trước đưa cho nàng 2000 đồng.
5 quầy hàng còn lại, có quầy được hơn 1000, ít nhất cũng 700 đồng. Có nghĩa là nàng chỉ phụ trách bổ hàng, không cần cả ngày bị bó chân ở trước quầy, một tháng lại có vài ngàn tiền thu nhập.
Hình thức này, là điều mà Khang Vĩ vẫn luôn không hiểu. "Tiền kiếm được thì chia một nửa, trông quầy cũng không cần bỏ vốn, giờ ở cái chợ đồ dùng lặt vặt, người ta gọi nàng là Bạch thiện nhân. Chị dâu, ngươi nói xem tại sao?"
Vì sao lại chia một nửa, mà không phải Bạch Trân Châu chiếm sáu hoặc bảy phần?
Cho dù có hơn người trông quầy 0.5 phần, cũng có thể làm nổi bật lên Bạch Trân Châu đang giữ vị trí chủ đạo.
Khang Vĩ cảm thấy, cho dù không chia lợi nhuận cho người khác, chỉ cần trả lương cao cũng có người muốn làm thuê cho Bạch Trân Châu. Một tháng cho hai, ba trăm tiền lương, số người đến xin việc chắc chắn chật kín chợ đồ dùng lặt vặt!
Hắn không hiểu, nhưng Bạch Trân Châu thì lại thấy vui vẻ thoải mái, Khang Vĩ cần Hạ Hiểu Lan giải thích giúp hắn nghi hoặc.
Hạ Hiểu Lan nghĩ nghĩ, "Ngươi cảm thấy chị Bạch làm vậy là thua thiệt phải không? Làm ăn không thể quá tính toán chi li, chịu chút thiệt cũng chẳng sao."
Bạch Trân Châu cười ha hả, "Ta biết chỉ có Hiểu Lan mới hiểu!"
Tiếng cười của nàng quá trong trẻo, thực sự có chút khí phách giang hồ, Khang Vĩ bị hai người này làm cho sốt ruột. Hạ Hiểu Lan thấy hắn thật sự hiếu học, nên không trêu hắn nữa:
"Ta thử nói xem, không biết có phải ý chị Bạch như vậy không, ngươi nghe thử nhé. Chị Bạch hiện tại dồn hết tâm sức vào cửa hàng vật liệu xây dựng, vì chị ấy thấy việc buôn bán vật liệu xây dựng là việc làm ăn lâu dài. Chúng ta dồn sức vào một chỗ, có thể giúp việc làm ăn vật liệu xây dựng ngày càng lớn mạnh, lúc này chị Bạch cần phải lựa chọn cái gì là quan trọng, sức người có hạn... Chị Bạch, ta nói có đúng không?"
"Nói tiếp đi, ta nghe đây."
Bạch Trân Châu không đánh giá, Hạ Hiểu Lan biết mình nói đúng, liền tiếp tục:
"Bày quầy thì kiếm tiền thật đấy, nhưng tương lai nó không có tiềm năng bằng cửa hàng vật liệu xây dựng. Chị Bạch đã không còn tập trung vào việc này nữa. Theo ý của ngươi thì, chị ấy đang chia một nửa lợi nhuận cho người khác, ngươi thấy khó hiểu, cho rằng chị ấy chịu thiệt quá lớn. Nhưng theo chị Bạch, đây là mối làm ăn chị ấy vốn đã muốn từ bỏ, giờ mỗi tháng lại có thể kiếm mấy ngàn đồng, tr·ê·n đời có chuyện tốt đến vậy, nên chị ấy rất hài lòng!"
Nghe đến đây, Bạch Trân Châu gật đầu tán thưởng, "Cũng không khác gì với Hiểu Lan nói."
Chỉ cần thay đổi cách nghĩ một chút, từ việc làm ngu xuẩn hóa ra lại thành khôn ngoan.
"Vậy thì vì sao là một nửa, mà không phải là 6:4 hay 7:3?"
Khang Vĩ vẫn không hiểu, Hạ Hiểu Lan cũng không cười nhạo hắn.
Hoàn cảnh trưởng thành của Khang Vĩ và Bạch Trân Châu không giống nhau. Lúc bắt đầu làm ăn thuốc lá, là Chu Thành dẫn dắt. Làm ăn thuốc lá dựa vào trí thông minh sao? Đầu tiên là Chu Thành thông minh khi quyết định làm việc này, Khang Vĩ thì làm theo, Chu Thành đã vạch ra con đường tốt, Khang Vĩ chỉ việc chấp hành là được.
Đến lần làm ăn thứ hai, Khang Vĩ tham gia vào cửa hàng vật liệu xây dựng.
Việc này cần Khang Vĩ tự mình lo liệu, mà điều đó hắn vẫn chưa đủ.
Nếu không, Khang Vĩ đã không hỏi ra loại vấn đề này.
"Trọng điểm không phải là phân chia lợi nhuận thế nào, mà là làm thế nào để thúc đẩy tính tích cực của người trông quầy. Chia một nửa lợi nhuận sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy quầy hàng này là của mình, hết lòng thúc đẩy buôn bán. Nếu như lúc đầu chỉ có thể tạo ra 1000 đồng lợi nhuận, mà nếu tăng lên được 1200 đồng thì đã san bằng sự chênh lệch giữa hai cách phân chia 6:4 và 5:5 rồi. Nếu có thể đưa lợi nhuận lên đến 1500 hoặc thậm chí hơn 2000 đồng thì sao? Chị Bạch chia cho người khác nhiều tiền hơn, nhưng phần chị ấy nhận được cũng sẽ nhiều hơn thôi! Ngươi có phải đang muốn hỏi là, có cách nào khác, vừa có thể thúc đẩy tính tích cực của người trông quầy, vừa có thể khiến Bạch Trân Châu được chia nhiều lợi nhuận hơn hay không? Chắc chắn là có, nhưng cách nào cũng đều cần tốn công sức, mà hiện tại điều chị Bạch không muốn bỏ ra nhất chính là công sức."
Hạ Hiểu Lan cảm thấy vấn đề này rất dễ giải quyết, Bạch Trân Châu chỉ cần thuê một người làm "Quản lý" đi quản lý những người trông quầy kia.
Về cơ bản không cần giao thiệp với người trông quầy, có việc gì thì cứ tìm "Quản lý" sẽ đỡ tốn công hơn rất nhiều. Đương nhiên, năm 1985, thời kỳ đầu của công cuộc cải cách mở cửa, không có nhiều sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành "Quản lý doanh nghiệp" như thời sau này, một người quản lý đáng tin cậy cũng khó tìm. Nếu không có năng lực thì thà không tìm còn hơn, mà có năng lực thì lại sợ l·ừ·a trên gạt dưới, ngay cả Bạch Trân Châu cũng có thể bị lừa.
Khang Vĩ nghĩ nghĩ, "Nếu chia tiền cho người trông quầy nhiều quá, bọn họ rất nhanh cũng sẽ có tiền vốn, có khi nào lại tự mình ra làm không?"
"Khang Vĩ đồng chí, tư tưởng của ngươi nguy hiểm quá, đã sắp sửa giống tư bản rồi đó, nhà tư bản trong lúc tích lũy của cải đều sẽ cố gắng giảm lương trả cho c·ô·ng nhân xuống mức thấp nhất, chỉ cần bảo đảm bọn họ không c·h·ế·t đói là được... Ngươi đừng tr·ố·n, ta thấy ngươi dùng ánh mắt vụng trộm liếc ta kìa! Vấn đề mấu chốt nhất còn chưa nói, bọn họ có kiếm được tiền, có được miếng ngon, cũng chỉ có thể làm theo chị Bạch thôi. Cứ liều thử chút để nhận lợi lớn đi, bởi vì nguồn hàng hóa này, vẫn do Bạch Trân Châu nắm trong tay!"
Vấn đề này Bạch Trân Châu rất giỏi, những người khác không thể nào bắt chước được.
Việc thất thoát và gian lận báo cáo là chuyện nhỏ. Mỗi quầy có bao nhiêu hàng, do Bạch Trân Châu cung cấp, bọn họ có muốn lấy của nàng chút ít thì cũng chỉ có thể ăn gian được vài đồng. Bạch Trân Châu đã chấp nhận chia 5 phần lợi nhuận, thì việc hao hụt nhỏ này cũng chẳng đáng là gì.
Muốn vượt mặt Bạch Trân Châu để liên hệ trực tiếp với nguồn cung cấp?
Ha ha, hãy hỏi thử xem Bạch Trân Châu có cho qua không, với lại người của Bạch gia võ quán có đồng ý không đã.
Cái gì mà Bạch thiện nhân, đây rõ ràng là Bạch hung thần, đừng có coi nàng là phụ nữ mà dễ bắt nạt nhé? Bạch đồng chí tìm người trông quầy giúp mình bớt việc, lại còn dẫn người ta cùng nhau phát tài, đây là coi trọng người trông quầy. Nếu có ai muốn đổi ý, Hạ Hiểu Lan còn muốn thay bọn họ mà giải thích ấy chứ.
Mối làm ăn này ngay cả nàng và Khang Vĩ cũng không bắt chước được, cả hai đều không có vũ lực như Bạch Trân Châu.
Khang Vĩ bị thuyết phục, cái hành động coi tiền như rác, bên trong lại cất giấu nhiều bí ẩn như thế sao?
"Ngươi cũng lợi hại thật đấy!"
Ai, xã hội này thật không dễ sống, nữ đồng chí giỏi hơn cả nam nhân thì hết lớp này đến lớp khác làm Khang Vĩ thấy bị đả kích.
Đang nói chuyện thì cũng đã đến cửa hàng vật liệu xây dựng, Bạch Trân Châu dừng xe: "Ngươi đừng có khâm phục ta, ta cái này vẫn là học theo Hiểu Lan thôi."
Tiền của thiên hạ làm sao kiếm cho hết, cùng người khác kiếm tiền thì sẽ có thêm nhiều bạn bè và đồng minh. Mấy người ở chợ đồ dùng lặt vặt chuyên đi buôn đồ tây như thế mà lại kiếm chác được, Hạ Hiểu Lan còn chỉ đường cho nàng. Nếu không có Hạ Hiểu Lan hào phóng, thì không có Bạch Trân Châu của ngày hôm nay. Mấy người trông quầy kia mà có ý định tự mình làm ăn, chỉ cần không ăn cháo đá bát thì Bạch Trân Châu cũng sẽ không ngăn cản.
Bạch Trân Châu cầm cuốn sổ sách trong cửa tiệm đưa cho Hạ Hiểu Lan:
"Hiểu Lan, cậu xem đi!"
Hạ Hiểu Lan trực tiếp lật đến trang cuối, chính mình cũng khó mà tin được: "Mới có hơn 3 tháng, mấy người làm lợi nhuận cửa hàng vật liệu xây dựng được đến thế này ư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận