Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 610: Cho Đỗ gia nuôi chỉ người chịu tội thay (length: 8292)

"Ngươi hãy nói rõ suy nghĩ của mình đi."
Đỗ Tranh Vinh còn tưởng rằng con trai cả đang về kể tội.
Chuyện bị tập kích trên đường ở sân bay Dương Thành, theo suy đoán của Đỗ Tranh Vinh, thì Lưu Thiên Toàn vẫn là người có hiềm nghi lớn nhất.
Ở gần thì được ưu ái, Lưu Thiên Toàn hiểu rõ điều kiện gây án rất hoàn hảo.
Nếu Lưu Thiên Toàn giết chết Đỗ Triệu Huy, Đỗ Tranh Vinh chắc chắn sẽ nổi giận, một kẻ không mang họ Đỗ, ông ta chẳng quan tâm có phải là tiện nghi cậu vợ hay không, nhất định sẽ băm Lưu Thiên Toàn thành thịt ném xuống vùng biển quốc tế cho cá ăn!
Cũng sẽ lạnh nhạt với Lưu Khả Doanh, không có ý của Lưu Khả Doanh, Lưu Thiên Toàn không có lá gan lớn đến vậy.
Nhưng để Đỗ Tranh Vinh làm nhiều hơn việc báo thù cho Đỗ Triệu Huy thì cũng không ổn lắm, Lưu Khả Doanh dù sao cũng là con của nhà họ Đỗ, Đỗ Tranh Vinh thương con trai cả nhất, cảm thấy Đỗ Triệu Huy giống ông ta... Không biết cố gắng bị người ta giết thì còn giống cái gì nữa, đó là do Đỗ Triệu Huy không có bản lĩnh!
Nếu không chết, Đỗ Triệu Huy đến mách tội, Đỗ Tranh Vinh sẽ không quản.
Không ngờ rằng Đỗ Triệu Huy mở miệng không phải nói Lưu Thiên Toàn sai; ngược lại còn nói Lưu Thiên Toàn hiện tại không phát huy hết bản lĩnh, muốn giao hết nghiệp vụ buôn lậu của tập đoàn cho Lưu Thiên Toàn quản?
"Con ở Bằng Thành một thời gian, nơi đó hiện tại vẫn không thể so sánh với Hồng Kông, nhưng tốc độ xây dựng thật sự quá nhanh. Người trong nội địa hiện tại còn rất nghèo, một tháng tiền lương chỉ có mấy chục đồng, nhưng bọn họ có thể một đời chịu cảnh khốn cùng sao? Cho dù nghèo cũng không sao, số dân lớn, tổng lực tiêu dùng đáng để mong chờ,"
Hồng Kông chỉ là một nơi nhỏ hẹp, diện tích tổng cộng lớn như vậy, chỉ có thể chứa được mấy trăm vạn dân.
Kinh tế phát đạt là do nó là cảng tự do!
Ngày 19 tháng 12 năm 1984, sau 22 vòng đàm phán, «Tuyên bố chung Trung Anh» đã được ký kết ở thủ đô Hoa Quốc, xác định năm 1997 Hồng Kông sẽ được trao trả. Từ khi hai nước bắt đầu đàm phán đến khi chính thức ký kết, một số người ở Hương Cảng tương đối kháng cự việc nội địa tiếp quản Hồng Kông sau 13 năm, ý thức hình thái khác biệt, sợ bị nội địa thanh toán.
Lúc này, thông cáo chung vừa mới ký được nửa tháng, đã có một số người đang có ý định rời cảng.
Đỗ Triệu Huy biết cha mình không muốn rời Hồng Kông, Đỗ Tranh Vinh đã làm giàu ở Hồng Kông, công việc kinh doanh của tập đoàn đã ăn sâu ở mảnh đất này, phải mất mười mấy năm mới có thể di dời tập đoàn đi nơi khác?
Nếu không muốn dời đi, vậy thì không thể tiếp tục tìm đường chết như trước.
Lần này thuyền buôn lậu của tập đoàn Tranh Vinh bị bắt hơn ngàn vạn hàng, đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Đỗ Triệu Huy.
Chờ mười mấy năm sau bị thanh toán, chi bằng tìm đường chuyển mình sớm hơn.
Đỗ Tranh Vinh nghe hiểu, "Ý của con là muốn tách bạch mảng buôn lậu này khỏi tập đoàn Tranh Vinh?"
Cái gì mà giao cho Lưu Thiên Toàn quản, chẳng phải là tìm người chịu tội thay sao?
Đỗ Tranh Vinh cảm thấy con trai mình đủ nham hiểm.
Nhưng chính sự nham hiểm này lại vừa hay là thứ mà Đỗ Tranh Vinh thưởng thức.
Đỗ Triệu Huy cũng hoài nghi Lưu Thiên Toàn đã ám toán mình, hắn không dẫn người ầm ầm quay lại để báo thù, mà là đang đào một cái hố cho Lưu Thiên Toàn nhảy vào. Nhìn thì giống như đang cho Lưu Thiên Toàn thêm nhiều quyền hơn, nhưng thật ra là muốn bồi dưỡng Lưu Thiên Toàn làm người chịu tội thay!
Hiện tại con cừu này có thể giúp tập đoàn kiếm tiền, lợi nhuận của mảng buôn lậu rất lớn, tập đoàn vẫn chưa thể từ bỏ.
Về sau chính phủ nội địa muốn thanh toán, tập đoàn sẽ đưa con cừu này ra chịu trảm.
Nghĩ ngược lại cũng hay; muốn Lưu Thiên Toàn làm người chịu tội thay, phải cắt hoàn toàn mảng buôn lậu khỏi tập đoàn, Đỗ Tranh Vinh tin rằng có thể dùng thế lực bắt ép Lưu Thiên Toàn, còn đối với Đỗ Triệu Huy thì sao?
"Con không sợ nuôi ong tay áo à, nếu Lưu Thiên Toàn có quyền lực lớn hơn, thì người gặp nguy hiểm nhất sẽ là con đó."
Đỗ Triệu Huy nghĩ thầm, hắn sợ cái rắm.
Đem Lưu Thiên Toàn nuôi thành hổ dữ, tự nhiên sẽ có người đến đánh hổ!
Ông lão Đỗ nhà hắn cũng không phải đang quan tâm hắn, sự quan tâm này quá yếu ớt và rẻ tiền, Đỗ Triệu Huy biết mình hiện tại chính là bia ngắm mà nhà họ Đỗ dựng lên, nhìn thì có vẻ được cưng chiều, nhưng đó là bởi vì các con cái khác của nhà họ Đỗ vẫn chưa trưởng thành.
Giống như hoàng đế thời cổ lập Thái tử vậy, những người khác đều sẽ công kích Đỗ Triệu Huy.
Thật sự muốn thương hắn, thì không phải giao cho hắn chức vụ ở tập đoàn, loại chức vụ này có thể thu hồi bất cứ lúc nào, mà là phải cho hắn cổ phần của tập đoàn!
"Con không sợ, cậu Lưu nhà con nếu có bản lĩnh thì có thể làm mảng buôn lậu lớn mạnh lên, thì cũng là đang kiếm tiền cho tập đoàn. Chúng ta chuyên tâm vào những lĩnh vực khác nhau, cũng tránh cho cậu Lưu sinh ra tâm lý mất cân bằng, cứ rảnh là lại kiếm chuyện."
Đỗ Triệu Huy nói rất chân thành, diễn kịch ai mà chẳng biết, Đỗ Tranh Vinh thật sự lại bị thuyết phục.
Con ruột thì luôn có tài năng hữu dụng, còn cậu vợ thì có thể hi sinh nếu cần. Nếu Lưu Thiên Toàn có bản lĩnh thực sự có thể quản lý tốt việc kinh doanh buôn lậu của nhà họ Đỗ, thì chắc chắn Lưu Khả Doanh cũng sẽ "nước lên thì thuyền lên".
Khó được Đỗ Triệu Huy có tự tin như vậy.
Làm ăn chân chính, thì tốc độ kiếm tiền chậm hơn so với buôn lậu, chẳng lẽ Đỗ Triệu Huy chuyên tâm muốn phát triển theo hướng này?
"Đề nghị của con, ta sẽ cân nhắc."
Đỗ Tranh Vinh không nói thẳng là từ chối, Đỗ Triệu Huy liền biết chuyện này có thể thành.
Lưu Thiên Toàn và Lưu Khả Doanh chắc sẽ phải cảm kích hắn, đại lượng bỏ qua hiềm khích trước đây, lấy ân báo oán, tặng cho hai người một món quà lớn.
Với đứa con hữu dụng lại thông minh, Đỗ Tranh Vinh không tiếc lời quan tâm vài câu:
"Lần này con bị tập kích —— "
"Chỉ là mấy tên cướp đường muốn cướp tiền, đã chết mấy tên, còn lại thì đang bỏ trốn, lũ hề nhảy nhót không đủ tạo thành họa lớn! Quan trọng là kế hoạch đầu tư của tập đoàn chúng ta ở Bằng Thành sẽ không bị ảnh hưởng, con đã đạt được thỏa thuận chung với Thị trưởng Thang ở Bằng Thành, hợp đồng cũng đã mang về ba có thể xem qua một chút."
Lưu Thiên Toàn trị không được Thang Hoành Ân, Đỗ Triệu Huy có thể làm được.
Đây chính là bản lĩnh của Đỗ Triệu Huy, cũng là việc Đỗ Triệu Huy cố ý muốn phô trương ưu thế trước mặt cha mình — có thể thỏa thuận với Thang Hoành Ân; đương nhiên là cả hai người đã đạt được thỏa thuận chung, tập đoàn Tranh Vinh sẽ không dính líu gì đến các ngành kinh doanh dơ bẩn ở Bằng Thành.
Điểm này Đỗ Triệu Huy sẽ không cần cố ý cường điệu rằng làm ăn chân chính cũng có thể kiếm tiền, Đỗ Tranh Vinh biết phải lựa chọn như thế nào.
Dù sao bây giờ đã là năm 1985, Hồng Kông nhất định sẽ quay về vào năm 1997, nếu không muốn vứt bỏ cơ nghiệp của tập đoàn ở Hồng Kông, thì tập đoàn Tranh Vinh cần phải cố gắng tẩy trắng.
Đỗ Tranh Vinh mở hợp đồng ra, ông không hiểu rõ về tình hình trong nội địa, chính sách đặc khu cũng chỉ là nghe cấp dưới báo cáo lại. Các loại chính sách ưu đãi được đề cập trong hợp đồng đầu tư, khiến Đỗ Tranh Vinh cảm thấy việc kinh doanh ở Bằng Thành sẽ sinh lợi nhiều.
Cho dù có kiếm được ít đi một chút cũng không sao, coi như là tạo thiện cảm với chính phủ nội địa.
Đóng góp cho sự phát triển kinh tế trong nước, thì việc thanh toán sẽ không đến lượt họ, các nhà giàu thường là làm như vậy, tập đoàn Tranh Vinh đi theo người thông minh chắc chắn sẽ không sai.
Mặc kệ các nhà giàu và chính phủ nội địa bí mật đạt được những thỏa thuận gì, tập đoàn Tranh Vinh không thể ăn được miếng thịt to nhất kia, thì cũng uống được chút canh rồi còn gì?
Đỗ Tranh Vinh gõ gõ mặt bàn:
"Vậy cứ làm theo lời con đi, ta sẽ gọi Lưu Thiên Toàn từ Bằng Thành về, bên Bằng Thành giao cho con quản, sẽ không có ai dám cản trở con nữa."
Ai có bản lĩnh thì người đó lên nắm quyền, người có bản lĩnh lại là con trai ruột của ông, Đỗ Tranh Vinh không có lý do gì ngăn cản Đỗ Triệu Huy ra mặt.
Còn về Lưu Thiên Toàn, đã nuôi bao nhiêu năm như vậy, tất nhiên phải tận dụng hết công dụng.
"Cám ơn ba, con nhất định sẽ không phụ lòng tin tưởng của ba!"
Đỗ Triệu Huy lộ rõ vẻ vui mừng ra mặt, giây phút này hắn cười không phải là diễn.
Thiếu gia Đỗ lại rộng lượng như vậy sao?
Hắn chỉ là muốn nhanh chóng điều chuyển những người hắn ghét đi chỗ khác, nhanh chóng làm nên thành tích, để rồi tiếp quản quyền lực. Đợi đến khi đó, cái gì mà Lưu Thiên Toàn hay Lưu Khả Doanh, hay là hai phòng vợ lẽ của Đỗ Tranh Vinh, nếu Đỗ Triệu Huy không trả thù các ả, thì thật có lỗi với những năm nay các ả đã "chăm sóc" hắn!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận