Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 794: Không thể chiếm tiện nghi liền bị thua thiệt! (length: 8566)

Hạ Trường Chinh và Trương Thúy năm sau mới từ An Khánh đến kinh thành.
Còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, Hạ Tử Dục lại gọi hắn trở về, hai người vào Kinh Đô bằng tàu hỏa ghế ngồi cứng, từ nông thôn lên tỉnh thành, trên đường còn phải đổi mấy chuyến xe, mang theo bao lớn bao nhỏ lỉnh kỉnh, Hạ Trường Chinh rất khó chịu:
"Hắn muốn về để cho tiểu thúc ngươi một nhà bổ sung giấy giới thiệu, ta về làm gì?"
Vốn dĩ Hạ Trường Chinh là người sống tốt nhất trong ba anh em nhà họ Hạ, Lưu Phân lén lút mở quán ăn vặt trong trấn, nhà hắn là không thiếu tiền nhất. Hạ Tử Dục còn là sinh viên đại học, Hạ Trường Chinh đi đến đâu cũng được người ta tâng bốc.
Lão nhị Hạ Đại Quân là người không có địa vị lại không có con cái, Hạ Đại Quân vì thế mà sống lưng không thẳng nổi.
Chỉ là một kẻ tay sai nghe lời, không con cái dưỡng lão đưa ma, thì đáng đời thay cho người nhà cống hiến... Đó là tình hình trước kia, hiện giờ khác rồi, Hạ Đại Quân sinh con gái cũng có thể thi đỗ đại học, còn giỏi hơn Hạ Tử Dục một chút.
Hạ Đại Quân cũng gặp may mắn, được ông chủ Hồng Kông nhìn trúng nhận về bên người làm việc.
Hạ Trường Chinh thì mất một bàn tay, hiện giờ còn phải dựa vào việc mở quán ăn vặt ở kinh thành mà sống. Ở huyện An Khánh, nhà hắn vốn có một mặt tiền cửa hàng, người khác đều gọi một tiếng Hạ lão bản, ở kinh thành một chút bất động sản cũng không có, Hạ Trường Chinh sống rất áp lực.
Hạ Tử Dục ra lệnh, hắn cũng không hẳn là nghe theo bởi vì con gái này dường như không đáng tin cậy, vừa chuyển giọng, Hạ Trường Chinh nhớ tới chuyện tương lai thông gia sẽ bị dời đi:
"Bố chồng ngươi không làm lãnh đạo cục giáo dục nữa thì chuyện cho đệ Tuấn Bảo của ngươi đến kinh thành học hành làm sao bây giờ? Ta sớm đã nói rồi, bảo nhà họ Vương lo cho đệ của ngươi chuyện học hành cho tốt, ngươi cứ lần lựa mãi, bây giờ thì tìm ai giúp?"
Chuyện các tư liệu cao đẳng trực thuộc Bộ Giáo dục thì Hạ Trường Chinh không hiểu, hắn chỉ hiểu Vương Quảng Bình là lãnh đạo cục giáo dục.
Đạo lý người có chức có quyền mới làm được việc thì hắn hiểu, không làm lãnh đạo cục giáo dục thì còn có thể lo cho con trai hắn chuyện học hành được không?
Hạ Trường Chinh nhắc đến chuyện này liền tức giận, Hạ Tử Dục bị chặn họng không nói được lời nào, trong lòng cũng không thoải mái.
Lịch sử Đảng xử lý là nơi nào, Hạ Tử Dục tốn chút công sức rốt cuộc đã hiểu rõ.
Đó chẳng phải là nơi an dưỡng tuổi già!
Vương Quảng Bình mới hơn 50 một chút, làm gì đã đến tuổi về hưu, bị dời đi nơi khác rõ ràng là sớm lui về tuyến hai, sau này cơ hội trở mình còn xa vời lắm. Hạ Tử Dục chính cô ta cũng từng mê mang, nếu không có Vương Quảng Bình giúp đỡ, sau này Vương Kiến Hoa còn có thể thành công không?
Hạ Trường Chinh trách nàng không nắm bắt cơ hội, Hạ Tử Dục có nỗi khổ không thể nói, Vương Quảng Bình chưa bị dời đi, nhà họ Vương vẫn còn địa vị cao, nàng phải phí bao nhiêu công sức mới cùng Vương Kiến Hoa đính hôn, cha nàng chỉ biết oán trách nàng, mà không nghĩ xem, khi đó nàng ở nhà họ Vương là địa vị gì.
Nàng ngược lại có thể chỉ huy Vương Kiến Hoa, để Kiến Hoa đi nói yêu cầu với Vương Quảng Bình.
Nhưng như vậy, Vương Quảng Bình phần nhiều sẽ càng coi thường nàng hơn.
Hạ Tử Dục là đang nhẫn nhịn, nhịn đến ngày mà nàng thật sự kết hôn với Vương Kiến Hoa, hai chân vững vàng bước vào nhà họ Vương, khi đó lại từ từ tính tiếp.
Kết quả đợi tới giờ thì lại đợi đến việc Vương Quảng Bình bị dời đến chỗ Lịch sử Đảng để xử lý!
Hạ Tử Dục không muốn cùng ba nàng lật lại mấy chuyện cũ này, "Nhị thúc giờ theo ông chủ Hồng Kông làm việc, mỗi tháng lương đều được 3000 tệ, con đã nói tay của ba bị Hạ Hiểu Lan làm hỏng nên Nhị thúc rất áy náy. Nhưng chúng ta ở xa kinh thành, tiểu thúc một nhà lại ở bên Nhị thúc với bà nội, cho dù có áy náy thì làm sao so được với việc ngày ngày ở trước mắt lấy lòng ba chứ, ba không trở về, tiền lương của Nhị thúc sau này có lợi cho tiểu thúc và bà nội của con thôi, sao đến được phần của chúng ta."
Một tháng lương 3000 tệ?
Một năm mười hai tháng thì chẳng phải là có bốn vạn tệ!
Quán ăn vặt ở huyện An Khánh làm ăn tốt vậy, một năm cũng chưa chắc đã kiếm được bốn vạn tệ.
Lương của một mình lão nhị lại có nhiều như thế.
Lời Hạ Tử Dục nói, coi như nói trúng tim đen Hạ Trường Chinh.
Hạ Trường Chinh theo bản năng liền quên, chính là hắn đã từng tìm người muốn đánh gãy tay Hạ Hiểu Lan, để nó không thể thi đại học, nên mới bị Hạ Hiểu Lan trả thù quyết liệt.
Tử Dục nói không sai, tay hắn đúng là bị Hạ Hiểu Lan làm hỏng, nếu không phải bị tàn phế thì hiện giờ hắn đã không đến nỗi như vậy, Lão nhị chính là nên áy náy, nên bồi thường!
Mắt Hạ Trường Chinh đảo một vòng, "Ta với mẹ ngươi nghe tin tức liền gửi điện báo cho ngươi, năm ngoái ngươi chạy đi Bằng Thành trước mọi người để gặp Nhị thúc của ngươi, nếu như hắn thấy áy náy thì cũng nên có chút biểu hiện chứ?"
Hạ Tử Dục không hề hoảng hốt, giọng điệu đặc biệt tự nhiên:
"Đương nhiên là có biểu hiện rồi, con nói cho Nhị thúc biết, ba với mẹ vẫn đang muốn mở quán ăn vặt ở kinh thành, Nhị thúc cho con một vạn tệ xem như tiền vốn. Con khai giảng bận quá, quên nói cho ba mẹ, mùa xuân tan băng ba mẹ cứ đi tìm xem có cửa hàng nào thích hợp không, hai người cứ mở quán ra đi, còn hơn là bày quán trên đường."
Hạ Tử Dục vốn dĩ không muốn đưa một vạn tệ này ra.
Ba mẹ nàng dùng tiền này làm vốn, kiếm được tiền chẳng phải cuối cùng vẫn thuộc về nàng, ai bảo trong nhà nàng vẫn còn có một đứa em trai.
Hạ Tử Dục đang mang tội, tương lai không được phân công việc tốt, nàng nhất định sẽ phải tự mình làm ăn kiếm tiền.
Nhưng bây giờ Đỗ Triệu Huy có động thái, Hạ Tử Dục cũng không để tâm một vạn tệ của Hạ Đại Quân nữa, cho cũng không sao.
Nàng cũng đã nghĩ tới việc để ba mẹ làm ăn thứ khác, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có vẻ chỉ có làm đồ ăn vặt là thích hợp nhất với họ, trước kia đã mở quán rồi, bắt chước lại kiểu cũ chắc cũng không khó phải không?
Hạ Tử Dục nói muốn đưa tiền cho hắn và Trương Thúy, Hạ Trường Chinh không chịu thả tay.
Lão nhị có thể tùy tiện cho một vạn tệ, có thể thấy được mỗi tháng lương 3000 tệ là thật.
Nếu như tiền kia bị nhà Hạ Hồng Binh xài mất, Hạ Trường Chinh sẽ rất không thoải mái.
"Ta bây giờ đi mua vé về An Khánh đây."
Hạ Tử Dục rốt cuộc lộ ra nụ cười: "Ba à, chúng ta mới là người một nhà, người một nhà mà không đoàn kết thì ngày tháng làm sao sống tốt được; con lẽ nào lại có thể hại ba với mẹ sao? Ba về An Khánh, theo Nhị thúc giúp đỡ một chút đi. Còn con với mẹ thì ở bên kinh thành tìm xem cửa hàng, nếu có chỗ nào thích hợp thì thuê xuống, đợi ba trở lại kinh thành thì quán ăn chắc cũng có thể khai trương rồi đó!"
Có Hạ Đại Quân hào phóng giúp đỡ, Hạ Tử Dục lấy ra được một vạn này, trong tay Trương Thúy cũng còn chút tiền, mở quán ăn vặt là quá dư sức rồi.
Quán ăn vặt vốn dĩ không chú trọng trang hoàng, lát nền gạch, quét sơn, mua sắm dụng cụ, có thể tốn bao nhiêu tiền?
Người ngoại tỉnh muốn bám rễ ở thủ đô, đều từ việc làm những cửa hàng nhỏ rồi từ từ tích cóp tiền mua nhà không ít. Hạ Tử Dục không có đủ kiên nhẫn đó, mua nhà cũng muốn một bước phải tới nơi, biết Hạ Hiểu Lan mua được mấy vạn căn tứ hợp viện, sao nàng có thể nhìn được mấy căn nhà trệt xập xệ có thể mua được với mấy ngàn tệ!
Hạ Trường Chinh bị Hạ Tử Dục thuyết phục, liền đi mua vé xe về Dự Nam.
Trương Thúy muốn mở quán ở ngay trước cổng trường Sư phạm, bị Hạ Tử Dục phản bác ngay:
"Nhà ăn trường đại học tiện lợi rồi, mười sinh viên thì hết chín người nghèo, mẹ mở ở trước cổng trường học là không được đâu."
Thế mở quán ở trước cổng trường Nhất Trung của huyện An Khánh thì được à?
Chắc không phải, học sinh cấp ba của thị trấn có tiền hơn sinh viên ở thủ đô chắc?
Trương Thúy không nói, bà cũng hiểu tâm tư của con gái, Hạ Tử Dục ngại bà và Hạ Trường Chinh mở quán ở trước cổng trường sẽ bị bạn bè nhìn thấy mà mất mặt.
Nhưng bà có biện pháp nào, Trương Thúy bản thân cũng không muốn làm nông dân, càng không muốn bị người ta xem thường hộ kinh doanh cá thể, bà cũng muốn giống như Nhiễm Thục Ngọc, không cần làm việc, chồng là cán bộ quốc gia, nhưng là mệnh không tốt.
Tử Dục cũng là số không tốt, đầu thai vào bụng của bà.
Hạ Tử Dục không để ý đến sự khác thường của mẹ Trương Thúy, nàng đang đoán ý của Đỗ Triệu Huy, ông chủ Hồng Kông rất thông minh lanh lợi, một cái đảo Hồng Kông nhỏ bé, xuất hiện bao nhiêu phú ông tiền tỷ, mọi phản ứng của Đỗ Triệu Huy đều lệch khỏi mong muốn của Hạ Tử Dục, làm cho nàng vô cùng tức giận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận