Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1269: Nàng đến cùng cái dạng gì (length: 8692)

Học Cát kiếm ngược lại là không có vấn đề.
Cát kiếm so với chính mình còn trẻ, đầu óc cũng linh hoạt, học đồ vật đặc biệt nhanh đi?
Mẫn Tiểu Cúc lòng tin không đủ.
Nhưng mà chính nàng cũng biết, Thang Hoành Ân đề nghị là vì muốn tốt cho nàng.
Tượng nàng như vậy không có nhất nghệ tinh, chỉ biết đấm đá nữ đồng chí, thật sự không dễ dàng tìm được đường đi thích hợp.
Chạy tới cho lão bản Hồng Kông làm hộ vệ?
Nghe nói thu nhập cũng rất cao, Mẫn Tiểu Cúc tự nhận thức chịu không nổi cái điểu khí đó.
Nàng lần trước đi Bằng thành, liền gặp qua bảo tiêu bên cạnh công tử nhà giàu Hồng Kông, Mẫn Tiểu Cúc liếc mắt liền nhìn ra người tên A Hoa là cao thủ, bị công tử nhà giàu Hồng Kông sai sử trước mặt mọi người... Còn không bằng theo Lưu Phân.
"Lãnh đạo, cảm ơn hảo ý nhắc nhở của ngài, ta thử học một chút nha!"
Mẫn Tiểu Cúc tự xưng, thường xuyên ở "Ta" cùng "ta" ở giữa tự do cắt, muốn biểu hiện đặc biệt quê mùa hay không, phải xem tâm tình của Mẫn Tiểu Cúc đồng chí.
Thang Hoành Ân bất hòa nàng nhiều lời, Mẫn Tiểu Cúc cuối cùng cũng có chút ánh mắt, đem nồi giữ ấm trong tay hắn tiếp nhận.
Đánh sữa đậu nành là Mẫn Tiểu Cúc xếp hàng, bánh bao cũng là nàng đi mua.
Lúc trở về, mắt thấy sắp đến cửa nhà, Thang Hoành Ân liền nhận hết đồ trong tay nàng:
"Tiểu Cúc đồng chí, ngươi muốn học tập Cát kiếm đồng chí, đây chính là khóa thứ nhất."
Làm tay trái tay phải cho người đâu có dễ dàng như vậy.
Hạ Đại Quân không làm được, vì sao A Hoa lại làm được?
Phải thông minh, phải có nhãn lực.
Sống đều là mình im lặng làm, công lao đều là của lão bản.
Mẫn Tiểu Cúc thành thật thụ giáo, nhìn Thang thị trưởng cầm sữa đậu nành cùng bánh bao mình mua đi lấy lòng tân hôn phu nhân, trong miệng nàng cũng nhét bánh bao, mơ hồ không rõ than thở: "Lại muốn lừa ta..."
Ngay cả Thang thị trưởng cũng là người như thế, xã hội này quá không hữu hảo với người thành thật.
Nghĩ tới nghĩ lui, đúng là đi theo Lưu Phân bên cạnh tốt hơn; Mẫn Tiểu Cúc cũng âm thầm hạ quyết tâm.
Chờ Hạ Hiểu Lan ăn xong điểm tâm, thu xếp xong xuôi, muốn lái xe đi Hương Sơn, Mẫn Tiểu Cúc đã giành trước mở cửa xe:
"Hôm nay ta đây tới làm tài xế."
Hạ Hiểu Lan còn thấy kỳ lạ, Mẫn Tiểu Cúc ăn nhiều sức lớn, lại hay đụng vào thì mới nhúc nhích một cái, hôm nay lại chịu khó như vậy, là đã xảy ra biến cố gì sao?
Lưu Phân lo lắng, "Tiểu Cúc, ngươi có thuộc đường không?"
Mẫn Tiểu Cúc hắc hắc cười, "Không thuộc thì ta hỏi đường, vốn là nên ta lái xe. Sau này có loại sự tình này, ngài cứ giao cho ta!"
Lưu Phân cũng thấy Mẫn Tiểu Cúc hôm nay có chút khác thường.
Nhưng lúc này cũng không rảnh nghiên cứu cái này.
Hôm nay lại phải đi Hương Sơn gặp Tống lão, lần trước không biết thân phận Tống lão nên người không biết không sợ, lần này thì khác.
Thang Hoành Ân cam đoan lần nữa, Tống lão rất có hảo cảm với nàng, nhưng Lưu Phân trong lòng vẫn không chắc chắn.
Mặc kệ Tống lão hay người Tống gia có thích mình hay không, Lưu Phân cũng không trông cậy dựa vào Tống gia để được ăn sung mặc sướng, nhưng nàng cùng Thang Hoành Ân kết hôn mới hai ngày, Thang Hoành Ân đối với nàng vô cùng ân cần, lòng Lưu Phân không phải sắt đá, sao có thể không suy nghĩ cho Thang Hoành Ân chút nào?
Nếu Tống lão không thích nàng, có thể ảnh hưởng đến Thang Hoành Ân không?
Còn có người Tống gia, bọn họ lại có biểu hiện thế nào.
Khinh thường nàng không sao, nhưng không thể khinh thường con gái nàng.
Lưu Phân dời mắt về con gái Hiểu Lan, Hạ Hiểu Lan đang nói chuyện với Mẫn Tiểu Cúc, trông không hề khẩn trương chút nào.
Lưu Phân không khỏi buồn cười, nàng đang lo lắng cái gì chứ!
Nàng đối với chính mình không nhiều lòng tin, với con gái lại rất có lòng tin: Nếu có người ngay cả Hiểu Lan cũng không ưa nổi, vậy thì thật sự chỉ có thể trách do mắt kém, dù nhìn từ góc độ nào thì con gái nàng đều ưu tú vượt bậc so với bạn đồng lứa.
Thang Hoành Ân nắm lấy tay nàng, vỗ vỗ mu bàn tay:
"Hai ta đã nói tối qua, cứ bình thường mà đối đãi là được, nghĩ lại lần trước, chẳng phải Tống lão rất dễ nói chuyện sao?"
Ngược lại đúng là thế.
Người như Tống lão, dù có thật sự không cao hứng thì Lưu Phân nghĩ mình cũng không nhìn ra.
Nếu đều không nhìn ra được cảm xúc thật của người khác, lo lắng cũng là lo lắng vô ích.
Hạ Hiểu Lan ngồi ở vị trí cạnh ghế lái, một bên cùng Mẫn Tiểu Cúc nhận đường, một bên cũng nghĩ đến Tống gia.
Người Tống gia nàng chưa từng gặp.
Ngay cả một Hoắc Trầm Chu đã có thể xem lão Thang là "Gia thần", nghĩ đến người Tống gia khác chắc cũng mắt cao hơn đầu.
Hạ Hiểu Lan ngược lại không sợ người như vậy, một khi có chuyện liên lụy đến mẹ nàng, nàng chính là ra đa toàn bộ khai triển.
Có hỏa lực cứ nhắm vào nàng mà đến, dù sao chính mình da dày thịt béo.
Nếu ai muốn khiến mẹ nàng không thoải mái, Hạ Hiểu Lan sẽ không nể nang là trường hợp nào, nhất định sẽ khiến đối phương khó chịu... Một nhân vật như Tống lão nàng rất tôn trọng, nhưng người Tống gia mà thất lễ thì Hạ Hiểu Lan không nể mặt ai hết.
Hạ Hiểu Lan cả người đã ở thế phòng bị.
Nàng đang chờ xem ai muốn đứng ra trước chịu rủi ro.
Nhưng nàng không biết, hiện giờ ở biệt viện Hương Sơn Tống lão đang tĩnh dưỡng, cũng có rất nhiều người nhà họ Tống đang chờ đợi.
Đề tài của người Tống gia, cũng là về hai mẹ con Hạ Hiểu Lan, là cuộc gặp sắp tới.
Con gái của Nhị phòng Tống gia, con gái Tống Chí Thừa, Tống Minh Lam, đang ngăn Hoắc Trầm Chu nói chuyện.
Nàng còn nhỏ tuổi hơn Hoắc Trầm Chu, cũng không lớn hơn Hạ Hiểu Lan là bao, thừa hưởng được gen mỹ mạo từ bên mẹ, là người có ngoại hình nổi bật trong đám tiểu bối thế hệ thứ ba của Tống gia.
Tống Nam Trinh là Tống Tam tiểu thư đời trước, Tống Minh Lam là người cùng thế hệ.
Mỗi khi thấy Tống Minh Lam, Tống Nam Trinh liền cảm thấy mất hứng.
Cháu gái trẻ tuổi đội danh "Tống Tam tiểu thư" đi giao tiếp, đây chẳng phải nhắc Tống Nam Trinh rằng giờ đã là thiên hạ của người trẻ tuổi, còn Tống Nam Trinh đã thuộc thế hệ trước, bà có thể được gọi là Hoắc phu nhân hoặc Tống nữ sĩ, duy chỉ danh xưng "Tống Tam tiểu thư" là không còn hợp với bà nữa — thời gian quả thật vô tình, mà còn vô tình ở chỗ quan niệm xã hội, con gái đã gả ra ngoài khác nào bát nước đổ đi, việc Tống Nam Trinh suốt ngày bám lấy nhà mẹ đẻ cũng không cách nào thay đổi sự thật bà đã gả đi.
Bà càng nên trói chặt mình vào Hoắc gia ở Thượng Hải, chứ không nên canh giữ nhà mẹ đẻ không buông tay.
Các trưởng bối có tính toán riêng của mình, việc này cũng không ảnh hưởng tới quan hệ của bọn tiểu bối.
Hoắc Trầm Chu thường theo mẹ đến ở nhà Tống gia, từ nhỏ đã chơi với Tống Minh Lam, hai người cũng khá thân thiết.
Tống Minh Lam cũng thích nói chuyện với Hoắc Trầm Chu, dù sao trong thế hệ thứ ba nhà Tống, Hoắc Trầm Chu là người dẫn đầu về sự nghiệp, kết thân với biểu ca có bản lĩnh cũng không tính là lãng phí thời gian.
"Biểu ca, huynh đã gặp người phụ nữ đó chưa, nàng ta rốt cuộc là người thế nào, mà lại khiến Thang thị trưởng cưới nàng chứ không phải biểu dì của ta? Chắc chắn biểu dì đau lòng chết mất."
Tống Minh Lam vẫn cảm thấy, Thịnh Huyên bỏ ra nhiều như vậy, Thang Hoành Ân lẽ ra nên có ý kiến gì chứ.
Thanh xuân của nữ đồng chí chỉ có mấy năm, sao có thể bị chậm trễ một cách dễ dàng như vậy?
Hoắc Trầm Chu có chút bất an.
Hình như hắn thật sự chưa gặp Lưu Phân.
Nhưng hắn đã gặp Lưu Dũng và cả Hạ Hiểu Lan.
Lưu Dũng là một tiểu lão bản, không có nhiều học thức nhưng đặc biệt chịu khổ.
Trong hai năm cải cách mở cửa vừa qua, ở đặc khu không khó gặp người như Lưu Dũng, chỉ cần vận may không quá kém thì ai cũng có thể kiếm được chút tiền. Lưu Dũng vận khí đặc biệt tốt; em gái vừa kết giao được với Thang thị trưởng, mà Thang thị trưởng còn giúp Lưu Dũng... Nhưng nếu Thang thị trưởng không giúp thì sao? Lưu Dũng chẳng qua là chậm kiếm tiền, chậm phát triển hơn thôi chứ cũng không đến mức không thể sống nổi ở Bằng Thành.
Dù có đi nước cờ của ai đi nữa, trước hết mình phải đứng vững được đã, Lưu Dũng nhận công trình, chưa từng có công trình nào mà hắn làm không tốt khiến Thang Hoành Ân phải bận lòng.
Một người như vậy không thể nói là có tài lớn, nhưng đầu tiên là không cản trở người khác.
Còn về Hạ Hiểu Lan... Hoắc Trầm Chu không khỏi nhìn kỹ biểu muội Tống Minh Lam thêm vài lần, nếu mẹ ruột của Hạ Hiểu Lan có cái đầu linh hoạt như Hạ Hiểu Lan, việc Thang Hoành Ân không chọn Thịnh Huyên mà lại chọn Lưu Phân, cũng không có gì đáng ngạc nhiên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận