Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 247: Đại ca một nhà thật phát ! (length: 8697)

Đi Lam Phượng Hoàng mua quần áo?
Lưu Phân lập tức liền hoảng sợ, nàng vốn là không giỏi nói dối, Lưu Phương lại muốn đi Lam Phượng Hoàng, đi như vậy chẳng phải là nàng nói dối sẽ bị vạch trần sao!
Lưu Phương nhìn thần sắc nàng cổ quái, liền ngạc nhiên nói:
"Sao thế, ta mời ngươi ăn cơm cũng không được à? Cũng không phải muốn ngươi trả tiền."
"Không, không phải... A Phương, ta làm việc ở ngay Lam Phượng Hoàng."
Thật không nghĩ đến việc này.
Lưu Phương còn rất cao hứng, "Nhị tỷ, Lương Hoan nói tiệm này ở tỉnh thành làm ăn cực kỳ tốt; ngay cả người ở huyện mình đều nghe nói qua, còn cố ý muốn đến tỉnh thành mua quần áo, không ngờ bây giờ ngươi còn làm tốt như vậy, lương tháng thế nào?"
Lương tháng thế nào à?
Việc làm ăn chính là cùng nhà Đại ca chung vốn, kiếm được bao nhiêu tiền con gái đều tùy ý nàng dùng.
Lưu Phân nhớ ra mình có lương tháng, tiệm là ngày 24 tháng 1 khai trương, đến Tết ngày 24 tháng 2, Hiểu Lan đã nói muốn cho mọi người phát lương, nàng nhận được 200 đồng đó. Năm 84, 200 đồng lương không tệ, Lưu Phân không biết phải nói thế nào, liền hàm hồ gật đầu:
"Lương cũng được..."
Lưu Phương cũng không hỏi kỹ.
Nhà Hạ điều kiện kém, Nhị tỷ nàng chưa có dịp thấy tiền, chỉ sợ có vài chục đồng lương cũng đã thấy rất khá. Loại tiệm này có thể trả bao nhiêu lương, giỏi lắm được vài chục đồng, chắc chắn không bằng thu nhập của lão Lương nhà nàng. Lưu Phương gả vào nhà Lương cũng thật sự không chịu khổ gì, lúc sinh Lương Hoan là năm 6x, có biết bao người đói muốn bới đất ăn, nàng ở cữ vẫn còn được ăn canh trứng gà.
Khi đó nàng đã nghĩ, nhà Lương đúng là tốt, nàng c·h·ế·t cũng không quay về nông thôn nữa.
Nhà Lương chưa bao giờ thực sự nghèo, mấy năm nay người nông thôn ngày càng tốt hơn, ngày tháng của nhà Lương lại càng khá lên.
Hôm nay thái độ Lưu Phương rất tốt, kéo Đại tỷ ra ngoài, mời khách ăn thịt dê hấp mì, lại cùng nhau đi "Lam Phượng Hoàng" chọn quần áo. Lưu Phân đầy đầu mồ hôi, nhưng nàng cố tình không nhanh trí, chỉ có thể để muội muội kéo đi.
Lý Phượng Mai từ xa trông thấy, sao Lưu Phân lại đưa người vào trong tiệm?
Lẽ nào Lưu Phân không phản kháng? !
Lưu Phương càng ngạc nhiên, trong tiệm chỉ có một mình Lý Phượng Mai, nào có chủ nào lại cho cô và chị dâu đến coi tiệm cùng lúc chứ. Một người bán, một người thu tiền, chẳng phải là có thể chung nhau lấy đồ trong tiệm đem đi à?
Lý Phượng Mai cũng biết không giấu được, Lưu Phương đã đến Lam Phượng Hoàng, sớm muộn gì cũng biết ai là chủ.
Việc làm ăn thì dùng tên Lưu Dũng đăng ký, Lý Phượng Mai dứt khoát thản nhiên thừa nhận, "Tiểu Phương đến rồi à, ăn cơm chưa? Chị nói sao em gái cơm trưa không ăn đã đi luôn rồi."
"Chị dâu, tiệm này..."
"À, chị cùng người ta chung vốn làm chút việc buôn bán nhỏ, sợ làm mất mặt anh rể, nên không nói cho các em biết. A Phân chẳng phải không có việc gì sao, nên chị cho cô ấy đến tiệm giúp chút ít."
Là Lý Phượng Mai cùng người ta chung vốn mở tiệm!
Lưu Phương kinh ngạc vô cùng.
Đúng lúc hai người đang nói chuyện thì có người đến xem và thử quần áo. Khách trong tiệm luôn đông, Lý Phượng Mai cùng Lưu Phân cũng phối hợp rất ăn ý, nửa tiếng công phu, tiệm đã bán được 4 bộ quần áo.
Quần áo đẹp không?
Lưu Phương cảm thấy đẹp.
Nhưng cho dù lấy mức chi tiêu của Lưu Phương, nàng đều cảm thấy quần áo trong tiệm không rẻ, ngang với quần áo trong các bách hóa, có khi còn đắt hơn một chút. Một cửa hàng như vậy, mỗi ngày bán được bao nhiêu tiền đây? Đầu óc Lưu Phương ong ong.
Lý Phượng Mai nói là cùng người chung vốn, với ba gian mặt tiền thế này, quy mô lớn như vậy, nhìn kiểu gì cũng không phải mấy cái sạp hàng nhỏ lẻ kiểu cá thể.
Người Thất Tỉnh thôn không nói dối, anh trai Lưu Dũng nhà nàng thật sự là phát tài ở Thương Đô! Lưu Phương có chút không rõ cảm xúc, vừa khó tin, lại tức giận và tủi thân. Phát tài lại chẳng đoái hoài đến nhà mẹ đẻ, nếu không phải hôm nay cô ấy đến thì không biết còn giấu cô đến khi nào!
Trong phút chốc nổi giận, nàng thật muốn quay đầu bỏ đi.
Lương Bỉnh An đã phân tích tình huống rõ ràng như vậy, nàng lại cậy vào tính tình quay đầu bỏ đi, vậy chuyện tiếp theo sẽ phải làm sao đây?
Lưu Phương ấm ức đứng trong tiệm, hoàn toàn quên chuyện mua quần áo cho Lương Hoan.
Lý Phượng Mai và Lưu Phân luôn bận rộn giúp, đến bốn giờ chiều, Lý Phượng Mai phải đi đón con trai tan học, hỏi nàng có muốn ở lại Thương Đô tối nay không?
"Em xem, chị và chị hai bận như vậy, cũng không có thời gian về nhà nấu cơm cho em đâu, nếu em ở lại Thương Đô thì chờ tụi chị đóng cửa rồi mình đi ăn ở quán."
Lời này nghe sao quen quá.
Buổi trưa nàng vừa mới nói với Lưu Phân, làm cơm gì mà đi quán ăn đi.
Người không có tiền trong túi, mọi khoản chi đều cần tính toán kỹ càng, có thể thoải mái tùy tiện mời người ta ăn cơm được sao.
Đèn pha lê của "Lam Phượng Hoàng" chiếu lên tấm kính, tiệm này quá sang trọng, tin tức này cũng nằm ngoài dự kiến của Lưu Phương. Nàng từ trước chưa từng xem việc Lý Phượng Mai tái hôn với Lưu Dũng ra gì, nhưng Lý Phượng Mai có một cửa hàng như thế thì còn là bà nông thôn chân lấm tay bùn nào nữa.
Lý Phượng Mai mặc, lời nói cử chỉ đều đã thay đổi.
Lưu Phương không hiểu có chút hoảng hốt:
"Thôi khỏi chị dâu, mọi người bận quá, em còn phải nhanh về nhà, hôm khác lại đến."
Nàng lo lắng cái gì, chẳng phải là nàng lo lắng nhà anh chị có chút của ăn của để là sẽ vác hai cân thịt đến tận cửa đó sao!
Lưu Phương chính là người như vậy, nhà nàng mà không khá hơn thì thái độ hờ hững, nói chuyện chẳng thèm để ý có đụng chạm hay gây tổn thương người khác không. Nhà nào ngang bằng với nhà nàng thì nàng sợ mất đi phép tắc. Còn nhà nào khá hơn thì khỏi cần nói, đương nhiên là cẩn thận nịnh nọt, Nàng không đoán được bây giờ nhà Lý Phượng Mai như thế nào, tóm lại là phải hơn lúc Lưu Dũng còn làm ruộng trộm đạo trong thôn.
Lý Phượng Mai cho Lưu Phương đi cũng là để bản thân thấy dễ thở.
Nghĩ lại thấy buồn cười, nàng so đo với loại người như thế làm gì, chẳng phải đã sớm biết tính Lưu Phương thế nào sao.
...
Lưu Phương cảm thấy hôm nay mình đã làm những việc quá ngốc nghếch.
Đầu tiên là vồ vập lấy lòng một bà lão quét đường nửa ngày trời.
Đột nhiên biết được Lý Phượng Mai chính là chủ của "Lam Phượng Hoàng", nàng khó có thể chấp nhận sự chênh lệch này, liền loạn hết cả lên. Đợi khi về đến huyện, nàng dần tỉnh táo lại, lại quay sang oán trách Lương Bỉnh An:
"Xem thái độ của chị dâu, chẳng phải là chung vốn mở tiệm với người khác thôi sao? Nói không chừng người ta nắm phần lớn, chị ấy chỉ là cổ đông nhỏ, nếu không sao lại để chị ấy ngồi đó trông tiệm."
Lương Bỉnh An lại không vội vàng phán xét.
"Em cẩn thận kể cho anh nghe cái tiệm đó, không, kể hết mọi chuyện ngày hôm nay đi."
Danh tiếng của "Lam Phượng Hoàng" truyền từ tỉnh thành về huyện. Lương Hoan chuyên gia bắt kịp xu hướng như vậy mà còn biết, thì Lương Bỉnh An một người đàn ông làm gì có thời gian để ý chứ. Nhưng tiệm lại mở ở quảng trường Nhị Thất tỉnh thành, lại nằm ngay cạnh các bách hóa lớn, người thường có thể mở được sao?
Những người làm ăn nhỏ ở huyện còn phải chuẩn bị đủ đường, tỉnh thành sâu cỡ nào, dù nhà Lương có giàu, có để Lưu Phương đi tỉnh thành mở tiệm cũng chưa chắc đã làm nên trò trống. Nhà họ Lưu có quan hệ gì, có thể thuê được ba gian cửa hàng ở quảng trường Nhị Thất chứ!
Lương Bỉnh An tương đối tin lời của Lý Phượng Mai, chắc chắn là tiệm chung vốn với người ta, Lưu Dũng không có mối quan hệ nào cả.
Vấn đề là chung vốn với ai?
Lương Bỉnh An thấy đây mới là mấu chốt của vấn đề.
Hắn bây giờ mới biết vì sao mẹ con Lưu Phân lại muốn xây nhà, c·h·ế·t sống cũng không cần tiền nhà Lương. Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan hiển nhiên là đang ăn bám Lưu Dũng, Lưu Dũng một người sĩ diện như vậy, sao có thể nhìn Lưu Phân không có nhà ở được.
Căn nhà này, chắc chắn Lưu Dũng sẽ bỏ tiền ra cho Lưu Phân xây.
Lưu Phương kể lại chuyện hôm nay một lượt, Lương Bỉnh An nghe rất nghiêm túc, nghe xong anh liền tóm được trọng điểm:
"Em nói hôm nay vừa không gặp được anh trai, cũng không gặp được cháu gái à?"
"Đúng là không gặp..."
Lương Bỉnh An lại hỏi, "Thế bà cô quét đường nói với em sao, Hiểu Lan và người yêu rất xứng đôi hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận