Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 905: Hi, Mafia tiểu thư! (length: 8050)

Đỗ Triệu Huy nói Hạ Hiểu Lan là đóa hoa hồng có gai, Đường Nguyên Việt cười lớn:
"Ta không sợ bị đâm tay!"
Đàn ông và phụ nữ kết bạn là chuyện rất bình thường thôi, trừ cái kiểu khẩu vị đặc biệt thích Hạ Hiểu Lan kia ra, thì chính là đàn ông sẽ thích!
Đường Nguyên Việt rất có hứng thú với Hạ Hiểu Lan, bèn hỏi Đỗ Triệu Huy về tình hình cơ bản.
"Cô ta học kiến trúc ở kinh thành, có một bạn trai là con nhà cán bộ cấp cao ở kinh thành, thật ra ngươi đã sớm quen cô ấy rồi, chỉ là không biết thôi —— cái công ty của cậu cô ta là bên giúp Đông Phong cổ phần khống chế giành được hợp đồng trang trí khách sạn Nam Hải đó, cái 'bể bơi vô cực' đáng quỷ kia cũng là do cô ta thiết kế!"
Chưa đánh đã thua, Đỗ Triệu Huy đã bị Hạ Hiểu Lan cho vả mặt rồi.
Đường Nguyên Việt lại không tin cái tà này, Đỗ Triệu Huy rất mong hắn có thể vấp phải đinh(nằm vùng) rồi tự nhiên biết hết thôi.
Quả nhiên Đỗ Triệu Huy vừa nói vậy, Đường Nguyên Việt càng thêm hứng thú.
"Triệu Huy à, một người phụ nữ xinh đẹp đã là trời ban rồi, cô ta có tư bản để kiêu ngạo. Nếu lại có chút tài hoa nữa thì tính tình có xấu một chút cũng là điều bình thường thôi. Dù sao cũng không phải để cưới về nhà, chỉ là làm bạn bè thôi mà, cậu nói quá lên rồi."
Bạn trai là con cán bộ cấp cao, Đường Nguyên Việt căn bản không để vào mắt.
Vì Mỹ Hoa chủ yếu phát triển ở Bằng Thành, trời cao hoàng đế xa, hắn thật sự không sợ quan chức kinh thành.
Đua theo phụ nữ đều dựa vào bản lĩnh, ở Hồng Kông lắm kẻ có tiền như vậy, có khi hai ba cậu ấm đồng thời để ý một ngôi sao nữ nào đó, lẽ nào lại đem gia sản với bối cảnh ra so kè ư? Như thế thì quá thấp kém rồi.
Đường Nguyên Việt bưng ly rượu đi qua.
Đỗ Triệu Huy trong lòng có chút u ám, chờ Đường Nguyên Việt bị xám xịt mặt mày mà quay về thôi.
Ai ngờ Đường Nguyên Việt không biết nói gì đó, lại trò chuyện với Hạ Hiểu Lan rất vui vẻ, cách đám người, Đỗ Triệu Huy thiếu chút nữa bị nụ cười của Hạ Hiểu Lan làm cho hoa cả mắt... Không đúng a, sao Đường Nguyên Việt lại được đối đãi tốt vậy, lẽ nào Đường Nguyên Việt đẹp trai hơn hắn ư?
Đỗ Triệu Huy sờ sờ cằm mình, trừ chiều cao không tính là cao, hắn cũng không xấu trai mà.
Hạ Hiểu Lan có thẩm mỹ thế nào vậy, chẳng lẽ trước kia cặp kè với con cán bộ cấp cao không đẹp trai kia rồi bị đá giờ muốn tìm đối tượng mới?
Mà nếu tìm Đường Nguyên Việt thì đã nhắm sai mục tiêu rồi.
Đỗ Triệu Huy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra, hơn mười phút sau, Đường Nguyên Việt quay lại với vẻ mặt tươi rói:
"Triệu Huy à, nói chuyện với cô Hạ thật như tắm gió xuân, nào có chuyện sắc bén như cậu nói chứ."
Rõ ràng là giọng nói theo kiểu dáng vẻ yểu điệu, mềm mại mang chút nũng nịu, khiến Đường Nguyên Việt vốn hiểu rộng cũng phải tê cả người.
Đỗ Triệu Huy không thể tin được.
Hắn và Đường Nguyên Việt đang nói về cùng một người sao?
Đỗ Triệu Huy cũng không nghĩ lại xem, tình huống hai người hắn và Đường Nguyên Việt quen biết Hạ Hiểu Lan là hoàn toàn khác nhau. Lần đầu tiên gặp mặt, Đỗ Triệu Huy đã lấy thân phận chủ của Hạ Đại Quân, đòi sắp xếp cho Hạ Hiểu Lan đi Hồng Kông. Sau đó còn chê bai chuyên ngành Hạ Hiểu Lan học, nói cô ta nên đi làm minh tinh ở Hồng Kông. Rồi sau đó nữa, Đỗ Triệu Huy lái xe quá tốc độ gây tai nạn giao thông, lần sau ấn tượng còn tệ hơn lần trước, Hạ Hiểu Lan sao lại có thể vui vẻ mà nói chuyện với hắn được!
Còn Đường Nguyên Việt thì lại khác.
Hôm nay là tiệc chiêu thương, Lưu Dũng biết Đường Nguyên Việt là ông chủ của Mỹ Hoa, dự án Viễn Huy mặc dù do Đông Phong cổ phần khống chế thầu nhưng Mỹ Hoa cũng là một trong những cổ đông của khách sạn Nam Hải, nói cách khác thì Viễn Huy cũng là làm việc cho Mỹ Hoa thôi — Mỹ Hoa và Đông Phong cổ phần khống chế đang tranh đấu, chuyện này có liên quan gì đến Hạ Hiểu Lan chứ, Đường Nguyên Việt lấy việc trang trí khách sạn Nam Hải làm điểm đột phá, nói chuyện với cô về các kiến trúc sư nước ngoài, những đề tài vừa tao nhã vừa có chiều sâu này, là rất hợp với hoàn cảnh lúc đó, Hạ Hiểu Lan chẳng lẽ sẽ lạnh mặt đuổi Đường Nguyên Việt đi sao?
Thời cơ khác nhau thì đối tượng trò chuyện cũng khác nhau.
Tranh Vinh là tập đoàn dính “phốt” đen, còn Mỹ Hoa có bối cảnh là công ty tư nhân cảng sạch.
Đường Nguyên Việt nhổ một sợi tóc gáy cũng hơn tổng tài sản của Viễn Huy, người ta đã chịu đáp lời rồi, thì Hạ Hiểu Lan tự nhiên cũng muốn khách khí đáp lại.
Nhìn thấy Đường Nguyên Việt sau khi rời đi thì đi gần lại với Đỗ Triệu Huy, Hạ Hiểu Lan cũng không bất ngờ.
Đỗ Triệu Huy và Đường Nguyên Việt là hai chuyện khác nhau, Hạ Hiểu Lan phân rất rõ.
Đường Nguyên Việt chủ động đến bắt chuyện, tâm tư của đối phương, Hạ Hiểu Lan đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Lưu Dũng hạ giọng: "Mấy lão người Hồng Kông này, nói chuyện không được thật thà cho lắm, Hiểu Lan con phải cẩn thận với bọn họ."
Trước kia Lưu Dũng không muốn Hạ Hiểu Lan đến với Chu Thành, sợ gia môn nhà Chu Thành cao quá, lại lo Chu Thành không đáng tin. Nhưng sau khi đến phía nam, báo nhỏ và tạp chí của Hong Kong thường xuyên đưa tin đến Bằng Thành, Lưu Dũng nhìn thấy chuyện xấu của mấy kẻ giàu có Hồng Kông, lập tức cảm thấy Chu Thành rất tốt.
Tất cả là nhờ có mấy người này làm nền, hiện tại Chu Thành trong lòng Lưu Dũng, đó là người như tên, thành thật đáng tin, không còn ai tốt hơn được nữa!
Người Hồng Kông thì có tiền.
Nhưng tiền đó cũng là mình phải tranh giành kiếm lấy rồi còn phải nể mặt người khác, Lưu Dũng sợ Hạ Hiểu Lan bị mấy kẻ giàu có Hồng Kông lừa, mà vừa rồi Đường Nguyên Việt tới tiếp cận cô, thì có khi cũng không phải là loại tốt, lại còn lẫn với cậu Đỗ kia.
"Cậu ơi, cháu biết cả rồi, vị Đường tổng kia trên tay còn đeo nhẫn cưới, không có vợ thì cũng có vị hôn thê rồi, cháu sẽ không bị lừa đâu ạ."
Nói chuyện làm ăn thì được.
Chứ còn chuyện khác thì đừng có mơ!
Lưu Dũng trong lòng khinh bỉ một tiếng, quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì, còn dám nghĩ đến chuyện lừa cháu gái của ông, may mà Hiểu Lan nhà ông thông minh, không dễ bị gạt như vậy.
Bành bí thư không biết thế nào mà lân la đến:
"Tổng Lưu, lãnh đạo gọi ông qua đó một chút."
Tiệc chiêu thương hôm nay, lãnh đạo trong thành vẫn chưa xuất hiện, nghe ý Bành bí thư thì đang mở cuộc họp nhỏ ở trên lầu?
Lưu Dũng bị Bành bí thư gọi “Tổng Lưu” mà có chút ngạc nhiên.
Tuy rằng ông không có học vấn cao, nhưng trong giao tiếp ứng xử vẫn rất nhạy bén, không biết có phải ảo giác hay không, hai người bên cạnh thị trưởng Thang, là tài xế Tiểu Vương thì vẫn rất nhiệt tình với ông, còn vị Bành bí thư này thì lại lúc xa lúc gần.
Sao tự dưng lại thân mật gọi "Tổng Lưu" như thế, bình thường cũng chỉ gọi "đồng chí Lưu Dũng"!
Lưu Dũng thấy không ổn, Hạ Hiểu Lan cũng nhận thấy sự khác thường.
"Cậu ơi, cậu cứ đi cùng Bành bí thư đi, con muốn ra ngoài hít thở một chút, ở đây khó chịu quá."
Cho dù không đi hóng gió, với trình độ ăn nói của Hạ Hiểu Lan, cũng có thể nói chuyện được với khách nước ngoài, Lưu Dũng ngược lại không cần lo cô ấy buồn chán.
Ông luôn nghe lời cháu gái, Hiểu Lan bảo ông đi thì chắc chắn là có lý do.
"Vậy con cẩn thận một chút."
Hạ Hiểu Lan gật đầu.
Nhìn Bành bí thư đưa Lưu Dũng đi, mấy con ong bướm đang quan sát, lập tức xông đến.
Hạ Hiểu Lan không làm mất lòng ai, nhưng cũng không thân thiết với ai cả.
Dù sao danh thiếp thu cũng một đống, nửa tiếng sau mà vẫn không thấy Lưu Dũng trở về, cô bèn cầm ly nước ép trái cây, ra ban công hóng gió. Bên trong hội trường là tiệc tùng xa hoa, có rèm cửa dày che bên ngoài, còn bên ngoài là ban công yên tĩnh, giống như hai thế giới khác nhau.
Hạ Hiểu Lan còn tưởng ngoài ban công không có ai, ở một góc khuất có một chút ánh đỏ lập lòe, có người đang ngồi hút thuốc ở đó, nhìn không rõ dáng vẻ, nhưng người đó có dáng dấp rất cao lớn, khiến cô thấy rất áp lực.
Ánh mắt đối phương dừng ở người cô, như thể đang trách móc cô phá tan sự tĩnh lặng của họ.
Ban công cũng có chỗ trước sau, Hạ Hiểu Lan xin lỗi rồi định rời đi, thì nghe người kia cười:
"Hi, tiểu thư Mafia, cô không cần đi đâu, tôi nguyện ý cùng cô chia sẻ cái ban công này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận