Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1268: Cự tuyệt tiếp nhận (length: 8379)

Vốn là oán giận châm ngòi bỗng nhiên bị trượng phu lớn tiếng quở trách một trận, Tống Nhị tẩu đều bị mắng choáng váng.
Dù sao cũng là cao gả đến Tống gia, tuy rằng làm vợ chồng nhiều năm, Tống Nhị tẩu ở trước mặt trượng phu vẫn quen làm bộ nhỏ bé thấp kém.
Bất quá, nàng khi còn trẻ quả thực rất xinh đẹp, hiện giờ đã qua tuổi trung niên, vẫn còn vài phần phong vận, lập tức liền tỏ ra vẻ ủy khuất: "Ngươi hung hăng với ta có ích gì, ta vì bênh vực lẽ phải cho bản thân sao, là vì thay ngươi chứ—ngươi nói lão gia tử làm sao vậy, con trai mình không thương, đi thương người khác?"
Thang Hoành Ân rốt cuộc có phải là con riêng của lão gia tử hay không, nhà họ Tống không biết có bao nhiêu người từng nghiên cứu qua chuyện này.
Một là hai người lớn lên không giống nhau lắm, thứ hai là lão gia tử nhân phẩm rất vững vàng, chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt, nên cái nghi hoặc này mới coi như bị dẹp xuống.
Nhưng mỗi khi nhắc đến đãi ngộ của Thang Hoành Ân, người nhà họ Tống vẫn như cũ sẽ có tâm lý m·ấ·t cân bằng.
Tống Chí Thừa, con thứ hai của Tống lão, tuy sắp năm mươi tuổi, bị vợ mình chất vấn như vậy, vẫn thấy trong lòng không vui.
Đàn ông đều có chí lớn.
Từ xưa đến nay, người đàn ông nào tự cho rằng có tài mà không muốn ra hầu bái tướng, làm quan nắm quyền?
Người khác là do gia cảnh không cho phép, chỉ có thể làm người quê mùa.
Nhà họ Tống rõ ràng có điều kiện, lão gia tử lại hạn chế người nhà rất nghiêm khắc, không cho mọi người ra làm quan, bên ngoài đều nói Tống lão có đức độ, nhưng người nhà họ Tống lại có nhiều nỗi buồn khổ.
Nhất là Tống Chí Thừa, tuổi tác không sai biệt lắm với Thang Hoành Ân, nhìn Thang Hoành Ân từng bước thăng chức, hiện giờ đã ngồi ghế thị trưởng thành phố Bằng, mà hắn chỉ có thể làm phó tổng trong một xí nghiệp...So sánh hai bên, Tống Chí Thừa cũng không phải thánh nhân nên đương nhiên sẽ có ý kiến với Thang Hoành Ân.
Kỳ thực là có ý kiến với cả lão gia tử, chỉ là không dám nói ra, nên cái cảm xúc khó chịu đó đều trút hết lên người Thang Hoành Ân.
Tống Chí Thừa ngẩn người một lát, dù sao cũng không phải là loại người bị đàn bà làm cho mê muội, không có kiên nhẫn với vợ mình:
"Nói nhảm vô ích thì đừng nói nữa, A Huyên chịu thiệt thì có thể trách ai? Một người đàn bà muốn gả cho một người đàn ông, có rất nhiều cách, mấy năm nay Thang Hoành Ân vẫn độc thân, cô ta cũng có thừa thời gian để hành động, kết quả cô ta đã làm cái gì? Hiện giờ Thang Hoành Ân đã kết hôn rồi, nếu không muốn bị người ta công kích về vấn đề tác phong, cô cảm thấy anh ta có thể cùng người vợ hiện tại ly hôn, rồi ba lần cưới Thịnh Huyên sao?"
Đàn ông đều rất thực tế.
So với tiền đồ của bản thân, phụ nữ thì tính là gì?
Ba lần cưới vợ đối với Thang Hoành Ân là có hại chứ không có lợi, nếu là Tống Chí Thừa cũng sẽ không làm chuyện này, huống chi là Thang Hoành Ân!
Vài câu của hắn làm cho Tống Nhị tẩu biến sắc.
Đúng a, A Huyên rốt cuộc đang nghĩ gì vậy, có thể gả cho Thang Hoành Ân mới là mục tiêu, A Huyên đã lộn xộn hết cả lên, còn muốn lấy được trái tim đối phương, chờ Thang Hoành Ân vong tình với vợ trước, như vậy là quá tốt, thế mà lại lãng phí vô ích mấy năm trời!
Thang Hoành Ân ngược lại thì có thể vong tình với vợ trước nhưng không có nghĩa là chung tình với A Huyên.
Tống Nhị tẩu cảm thấy là Thịnh Huyên quá kiêu ngạo, cho rằng mình trẻ đẹp, nhất định có thể tóm được Thang Hoành Ân, bây giờ thì hay rồi, gà bay trứng vỡ đã đành, còn chịu nhục nhã một phen.
Con người đều không công bằng, Tống Nhị tẩu lại không nghĩ xem, nếu như Thịnh Huyên không bày mưu tính kế thì ngon ơ ai lại đi hạ nhục cô ta?
Tống Chí Thừa nổi giận, Tống Nhị tẩu cũng không dám vì biểu muội bất bình nữa, chỉ phải đem đề tài chuyển sang chuyện ngày mai gặp mặt:
"Vậy ngày mai chúng ta vẫn phải vui vẻ chúc Thang Hoành Ân kết hôn đại hỉ sao? Tôi nói trước cho cô biết, tôi không muốn đi lại với cái người phụ nữ thôn quê đó, bảo tôi cùng cô ta giao tiếp, tôi không nỡ vứt cái mặt này!"
Nhà mẹ đẻ của nàng vốn cũng bình thường, dù sao cũng là gia đình công nhân viên chức ở thành thị.
Người phụ nữ kia lại là một người phụ nữ thôn quê, ở Kinh Thành mở cửa hàng quần áo, trước mặt thì đón khách đến tiễn khách đi, ngày nào cũng không biết phải cười nịnh bao nhiêu khách...Thang Hoành Ân nhất định là bị điên mới cưới một người phụ nữ như vậy về làm vợ, kéo chân sau bao nhiêu đây?
Tống Chí Thừa lúc này ngược lại im lặng.
Thang Hoành Ân tái hôn là thật, lão gia tử muốn gọi bọn họ cùng nhau gặp mặt vào ngày mai, Tống Chí Thừa không dám vi phạm ý của lão gia tử, lại không cần thiết phải tâng bốc Thang Hoành Ân.
Thang Hoành Ân vốn dĩ đã cưới một bà vợ không lên được mặt bàn, chẳng lẽ lại bắt bọn họ đi trái lương tâm mà tâng bốc hay sao?
Tống Chí Thừa dù sao cũng không muốn quen biết người kia, ai muốn quen thì tự mà đi đi!
"Cô đừng làm quá rõ ràng, ngày mai nhìn xem thái độ của lão gia tử."
Tống Nhị tẩu nhỏ giọng cằn nhằn, "Lão gia tử thì có thái độ gì chứ, trước kia ông ấy còn khen A Huyên đấy thôi."
Tống Nhị tẩu buồn rầu.
Trái tim của A Huyên đều hướng về Thang Hoành Ân, hôm nay là không gả được cho Thang Hoành Ân nhưng tình cảm cũng không phải nói dứt bỏ là có thể dứt bỏ được, A Huyên biết phải làm sao bây giờ?
Nàng không khỏi oán trách cha chồng trong lòng.
Sớm quyết định một chút, A Huyên cùng Thang Hoành Ân chỉ sợ là đã có con rồi chứ có đâu xảy ra chuyện của người phụ nữ khác!
...
Sáng sớm thứ bảy, Hạ Hiểu Lan đang vận động thân thể trong sân.
Lưu Phân dậy muộn một chút, nhìn cô trong sân nhúc nhích, dặn cô chú ý an toàn:
"Hôm qua tuyết rơi, trong sân trơn đấy, cô đừng nhảy tới nhảy lui, nhìn thấy mà sợ!"
Hạ Hiểu Lan dậm chân, "Tuyết và băng đều được chị Tiểu Cúc dọn hết rồi, không trơn đâu."
Hạ Hiểu Lan vẫn luôn có thói quen chạy bộ, ở trường học cô có thể đi sân thể dục chạy, vừa nghỉ hè cô bình thường đều bận bịu xử lý chuyện làm ăn, cũng không để ý tới rèn luyện. Khó khăn lắm mới được cuối tuần, cô lại không cần chạy tới Bằng Thành, vậy thì chẳng phải là rảnh sao?
Thang Hoành Ân cũng từ trong nhà đi ra, "Người trẻ tuổi là nên rèn luyện thân thể cho tốt, A Phân cô đừng để ý tới nó, cô có đói bụng không, ta ra ngoài mua đồ ăn sáng cho nhé."
Chuyện làm bánh bao chiên, giúp cho Thang Hoành Ân hiểu rõ hơn về cái thiên phú trù nghệ của mình, mua đồ ăn sáng vẫn an tâm hơn là tự hắn làm.
Lưu Phân từ sáng sớm đã nghĩ về chuyện đi Hương Sơn, Thang Hoành Ân lại không vội chút nào, còn sốt sắng muốn ăn đồ ăn sáng gì đó.
Hạ Hiểu Lan vươn vai duỗi chân, tự thấy đã làm nóng người xong rồi, cũng không khách khí với Thang Hoành Ân:
"Chú Thang, cháu muốn ăn bánh bao nhân cừu ở ngõ nhỏ bên cạnh."
Bánh bao nhân cừu thì bánh bao nhân cừu, Lưu Phân cũng không kén chọn, Thang Hoành Ân tìm từ trong bếp ra một cái nồi giữ ấm lớn rồi đi ra ngoài.
Bây giờ mua đồ ăn sáng đều như vậy, bánh bao bánh quẩy thì còn dễ nói, muốn ăn đồ lỏng, tỉ như cháo, nước đậu xanh cùng sữa đậu nành gì đó thì đều phải tự mang đồ đựng đi đựng.
Có người dùng cà mèn, có người dùng nồi giữ ấm, có người dùng cốc sứ.
Thang Hoành Ân vừa mới ra khỏi cửa, Mẫn Tiểu Cúc từ một bên nhảy ra: "Lãnh đạo, tôi còn phải canh giữ bên người chị Lưu đến khi nào vậy, ngài và chị ấy kết hôn rồi thì hẳn là không ai dám tới quấy rầy nữa chứ?"
Thang Hoành Ân liếc nhìn cô ta một cái, "Sao vậy, cô cảm thấy đi theo bên cạnh A Phân không nguy hiểm, không có chỗ để cô phát huy tài năng của mình, hơi bị dùng tài không đúng chỗ à?"
Mẫn Tiểu Cúc nghĩ như vậy đó, nhưng cô ta không dám nói như thế.
Chủ yếu là cô ta ăn nhiều như vậy, không thể giúp một tay thì có vẻ có lỗi với cái tiền công Thang Hoành Ân đã trả cho cô ta.
"Lần này cô đi theo đến Bằng Thành, cô có gặp cái đồng chí tên Cát Kiếm Nam không? Hắn ta trước kia chính là vệ sĩ của Hiểu Lan, cô xem hắn ta bây giờ đi ra ngoài, còn ai coi hắn là vệ sĩ. Cô tuổi cũng không còn nhỏ, cũng nên vì tương lai của mình mà tính toán đi, chẳng lẽ thực sự về quê làm ruộng hay sao?"
Mẫn Tiểu Cúc muốn nói về quê làm ruộng cũng không có gì là không được nhưng ánh mắt của Thang Hoành Ân có thể nhìn thấu được lòng người, nếu cô ta thật sự cam tâm làm ruộng thì Thang Hoành Ân đã mời cô ta đi từ lâu rồi.
Ý của thị trưởng Thang là muốn cô ta học cái anh Cát Kiếm kia, không chỉ muốn làm vệ sĩ, mà còn phải trở thành cánh tay đắc lực bên cạnh Lưu Phân?
Bạn cần đăng nhập để bình luận