Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 735: Hi sinh (length: 8061)

"Lão đại, cầu cứu cái tờ giấy cuối cùng kia mới đưa ra ngoài."
Ngày mùng hai Tết, Tào Lục gặp Kha Nhất Hùng báo cáo tình hình.
Mẹ nó, cái cô bé họ Hạ kia ngốc như heo, vì diễn kịch cho thật một chút, bọn họ còn được sắp xếp một vai khách nhân.
Suýt chút nữa thì dán giấy "Hỗ trợ truyền tin" lên mặt, từ năm ngoái kéo sang năm nay, Hạ Hồng Hà mới chịu giao tờ giấy cầu cứu cho Tào Lục nhờ người giải quyết.
Đây là cẩn thận ư?
Là kinh sợ!
Chỉ là người ở tiệm làm tóc bị đánh một trận, đói meo một bữa, Hạ Hồng Hà đã sợ đến vậy.
Bên tiệm làm tóc còn nói, sau này đưa hàng mà ai cũng ngoan ngoãn như Hạ Hồng Hà thì tốt, bình thường thôi cũng được.
Những nữ đồng chí đanh đá như Tào Lục gặp nhiều rồi, kinh sợ đến mức như Hạ Hồng Hà thì quả thật chưa gặp.
Kha Nhất Hùng lấy một cái dao nhỏ gọt móng tay, "Tao thấy Đỗ lão bản cũng không vội lắm."
Đỗ Triệu Huy lần trước treo giải thưởng tận 100 vạn, đến nay vẫn chưa ai lãnh, Đỗ lão bản ở Dương Thành vì thế mà nổi như cồn. Nếu không phải Đỗ Triệu Huy có nhiều bảo tiêu bên cạnh, người dám nghênh ngang khoe của ngoài đường như vậy chắc chắn bị người ta trói lại đòi tiền chuộc.
Nhưng lần này tìm người nhà họ Hạ, Đỗ Triệu Huy chỉ cho người buông lời, để người ở Dương Thành chú ý.
Tiền thù lao bao nhiêu không nói, Kha Nhất Hùng nghe ra ý vị từ lời Đỗ Triệu Huy, Đỗ Triệu Huy trước đây coi trọng bảo tiêu toàn là làm ra vẻ thôi —— Cũng phải, Đỗ lão bản có phải hoàn toàn là dân giang hồ đâu, chút danh tiếng nghĩa khí có thì có, nhưng cũng không phải là nhất thiết.
Nếu đổi là Kha Nhất Hùng, người nhà Tào Lục mất tích, hắn nhất định sẽ hết sức giúp tìm.
Hắn xem Tào Lục như thủ hạ, cũng xem là anh em.
Còn Đỗ lão bản coi bảo tiêu là thủ hạ, lại còn là kiểu thuê mướn bằng tiền thì thái độ tự nhiên khác nhau.
"Lão đại, ý của huynh là?"
Tào Lục ngại mình đưa ra kế sách mà không hiệu quả, có chút mất mặt.
Kha Nhất Hùng nghĩ một lát, chuẩn bị lâu như vậy, không kiếm chút tiền thì thật không cam lòng: "Cứ xem tình hình rồi tính, cứ chiếu theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành, ép người ta thêm một chút, cho cái Hạ Đại Quân kia thêm gấp một chút."
Nếu không bắt được mối liên hệ với Đỗ Triệu Huy, Kha Nhất Hùng bên này sẽ phải đòi thêm tiền.
Người mất một ngày, so với mất một tháng thì cảm giác của người nhà cũng khác, hy vọng cái người tên Hạ Đại Quân kia thật sự để ý người nhà, anh em đã vất vả bận rộn lâu như vậy, ít nhất phải để mọi người có chút tiền chia nhau.
...
Tiểu thúc một nhà có tìm được hay không, Hạ Tử Dục không quan tâm lắm.
Nhưng nếu vì chuyện của tiểu thúc một nhà ba người mà Hạ Đại Quân không ngừng ném tiền ra, Hạ Tử Dục liền rất quan tâm.
Nàng rất chắc chắn mình sẽ được Đỗ Triệu Huy coi trọng, chỉ cần đến tháng 3, lời nàng nói sẽ được chứng thực là thật. Đến lúc đó, tiện thể tâng bốc Đỗ Triệu Huy mấy câu, Hạ Tử Dục tỏ vẻ rất chắc chắn:
"Chuyện tìm người ta đã nói với Đỗ lão bản rồi, hắn đã hứa giúp. Chuyện này không liên quan đến tốn bao nhiêu tiền, vẫn phải nhờ vào Đỗ lão bản giúp đỡ."
Hạ Đại Quân thở phào nhẹ nhõm, "Vậy ta đưa tiền trước cho con, khi nào con về?"
Hạ Tử Dục không giống Hạ lão thái, Hạ Tử Dục là sinh viên, nàng còn phải đi học, không thể cứ đứng mãi ở Bằng Thành.
Tuy Hạ Đại Quân luyến tiếc cháu gái, Hạ Tử Dục quan tâm đến hắn, nói chuyện cũng khéo léo, nhưng hắn không thể chậm trễ tiền đồ của Hạ Tử Dục.
"Mấy ngày nữa con đi, Nhị thúc con đi theo chú nhiều một chút, chú cũng nên tích cực tập phục hồi chức năng, tranh thủ mau chóng khỏe lại bình thường."
Bảo tiêu tàn phế thì Đỗ Triệu Huy không cần, Hạ Tử Dục hy vọng Hạ Đại Quân có thể giúp được việc, Hạ Đại Quân nghe những lời này rất cảm động, Hạ Tử Dục còn chưa rời Bằng Thành, liền giao ngay 1 vạn đồng tiền vào tay Hạ Tử Dục.
Hạ lão thái xót của đến mức muốn đứt ruột.
Cũng tại Hạ Đại Quân giờ có thể cho bà tiền tiêu vặt, nhưng không chịu đem toàn bộ số tiền kiếm được đưa cho bà.
Hạ Đại Quân đã tiến bộ hơn rồi, Hạ Tử Dục có thể lấy được tiền từ trong tay hắn, bởi vì Hạ Tử Dục là sinh viên có kiến thức. Đến chính hắn còn không thể phủ nhận được, Hạ lão thái chỉ là một bà già nông thôn có ánh mắt thiển cận, đưa hết tiền cho bà thì bà chỉ biết bo bo giữ lấy, đối với người khác thì bủn xỉn hết chỗ nói.
Hạ Đại Quân đi theo bên cạnh Đỗ Triệu Huy, cũng không thể làm mất mặt Đại thiếu gia được.
Chi phí mua trang bị cũng không ít, còn có các khoản chi tiêu khác... Nhỡ đâu lại còn muốn giúp đỡ mấy người đồng hương, mà xin tiền của mẹ hắn thì Hạ lão thái có thể cho mới lạ đó!
Quay lưng với Hạ Đại Quân, Hạ lão thái gọi Hạ Tử Dục lại một chỗ:
"Tử Dục, trước kia con hiếu kính nãi nãi nhất mà ——"
"Nãi nãi, bây giờ và sau này con đều hiếu kính bà nhất, nhưng ba mẹ con thật sự cần số tiền đó. Bà và tiểu thúc bọn họ không đi làm ầm ĩ, Trương Ký sẽ không đóng cửa, ba con cũng không đi tỉnh thành, tay ông ấy sẽ không bị thương đúng không? Hiện tại Nhị thúc bỏ tiền ra mở tiệm, con sao có thể có thể đưa số tiền đó cho tiểu thúc được. Ba mẹ con lấy tiền là để làm việc chính đáng, tiểu thúc con lại lấy đi đánh bạc, con nghe người ta nói ông ấy trong thôn thua bài nhiều lắm, chuyện này bà còn chưa nói cho Nhị thúc con biết đúng không!"
Hạ Tử Dục ăn nói nhanh nhảu, làm Hạ lão thái không thể phản bác một câu nào.
Hạ Hồng Binh thiếu nợ cờ bạc trong thôn không ít, lúc này Hạ lão thái đâu dám nói?
Nếu Hạ Đại Quân tức giận, không chịu giúp bà tìm người thì bà phải làm sao, đợi tìm được Hồng Binh về rồi, từ từ bảo Đại Quân giúp Hồng Binh trả nợ.
Một tháng không phải được 3000 đồng sao?
Không tới hai tháng là trả hết!
"Đừng tìm Nhị thúc con nói chuyện này, tiền này con lấy đi thì lấy đi thôi, con bé này, sao còn khách sáo với nãi nãi thế."
Haiz, Lão đại một nhà đều không dựa vào được.
Đến cả Hạ Tử Dục cũng không đáng tin cậy.
Cũng may còn có Đại Quân là hiếu thuận.
Hạ lão thái cũng đâu có ngốc, vừa đến Bằng Thành, bà làm sao dám chọc cho Đại Quân mất hứng được.
...
Lần này bắt chuột lớn, so với lần đầu tiên ở Mân tỉnh thì khó khăn hơn nhiều.
Lần đầu tiên hành động thần tốc vô cùng, đám buôn lậu bị đánh trở tay không kịp. Lần này, thuyền của bọn buôn lậu trang bị vũ khí rõ ràng cao hơn hai bậc, mức độ ngang ngược của bọn buôn lậu cũng tăng lên, Chu Thành dẫn người bắt thuyền buôn lậu, phải trả giá quá đắt.
Nhiệm vụ thành công ư?
Rất thành công, thuyền của bọn buôn lậu bị bọn họ bắt được.
Trên thuyền chất đầy hàng hóa, còn bắt được đám buôn lậu, bất kể là người bán hay người mua, lần này đều bị bắt sạch sẽ.
Số hàng lậu này, kiểm kê sơ sơ thì giá trị của nó so với lần đầu ở Mân tỉnh còn lớn hơn.
Nhiệm vụ này vẫn thất bại.
Số đội viên bị thương tương đối nhiều, còn có hai người bị thương nặng.
Điều mà Chu Thành không thể chấp nhận được chính là Thạch Khải... Hy sinh.
Chu Thành đẩy tên nghiện hút ma túy đi chắn cửa, tên này bị đồng bọn của bọn buôn lậu bắn vài phát, Chu Thành nghĩ rằng tên nghiện hút kia chắc chắn chết rồi. Ai ngờ trên người tên nghiện hút ma túy kia lại mang lựu đạn, lúc đó bọn họ đã đánh vào khoang điều khiển, giải quyết những người khác. Tên nghiện ma túy đó liền ngã ở dưới chân Chu Thành, chính Thạch Khải đã phát hiện tên nghiện ma túy giật lựu đạn, nên nhanh trí đẩy Chu Thành ra, sau đó Thạch Khải lao vào tên nghiện.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Thạch Khải thậm chí không kịp để lại một câu di ngôn, tại chỗ bị nổ tan xác.
Trung đoàn trưởng chỉ huy dẫn người lên thuyền kiểm kê, mấy người vừa khóc vừa cố gắng khâu những mảnh tay chân bị nổ của Thạch Khải lại với nhau, Chu Thành đứng đó, cả người như thể bị ngâm trong nước biển.
Trung đoàn trưởng vỗ vỗ vai hắn:
"Chu Thành, đây là ngoài ý muốn, đồng chí Thạch Khải hy sinh là Quang Vinh!"
Là ngoài ý muốn ư?
Thạch Khải tin tưởng hắn như vậy, vì sao hắn không thể phát hiện sự khác thường của cái tên buôn lậu gầy gò kia?
Thạch Khải mặc áo chống đạn, nhưng bị nổ mất cả cổ.
Cánh tay Chu Thành còn đang chảy máu, khó khăn đưa tay lên, hướng về di thể của Thạch Khải kính lễ —— Từ đây trở về sau, trên lưng của hắn, còn phải cõng thêm một mạng của Thạch Khải...
Bạn cần đăng nhập để bình luận