Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1061: Cố lộng huyền hư? (length: 8306)

Chu Thành cũng phát hiện lần này Hiểu Lan đến Ký Bắc, luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn.
Chu Thành càng cảm thấy đọc nhiều sách là đúng.
Phàm là những bậc đại gia đều có chút hư vinh, ai chẳng muốn vợ mình nhìn mình bằng ánh mắt khâm phục và tán thưởng? Hiểu Lan mà ghét bỏ hắn ngốc... không thể nào, nếu hắn ngốc thì Hiểu Lan đã không để ý đến hắn rồi.
Vợ mình tài giỏi, đàn ông đối với bản thân càng muốn yêu cầu cao hơn, phải luôn giữ vững bước chân tiến bộ, không thể bị vợ mình bỏ lại phía sau.
Chán nản là sự nghiệp phát triển trong quân đội sẽ không thực hiện được nếu cả hai không có tiếng nói chung, đến nói chuyện phiếm cũng khó, tương lai sao có thể sống chung được?
Chu Thành trên đường đi kể hết ý nghĩ của mình cho Dương Vĩnh Hồng, Dương Vĩnh Hồng nghe xong gật đầu lia lịa.
Trong bầu không khí này, đến hơn mười giờ tối, cuối cùng cũng về đến kinh thành.
Vừa vào thành Chu Thành liền thở phào nhẹ nhõm, hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn đề phòng Khương Võ, đoạn đường này lại không có bất cứ chuyện bất thường nào.
Chu Thành cũng rất giỏi phản theo dõi, nếu có xe bám theo sau hắn đã sớm phát hiện rồi.
Nếu không thì chính là xe của Hiểu Lan bị người động tay động chân, có thể theo dõi từ xa, hoặc là Khương Võ cố tình làm ra vẻ huyền bí!
Chu Thành đưa Hạ Hiểu Lan và Dương Vĩnh Hồng đến Thập Sát Hải, Dương Vĩnh Hồng không về phòng ngủ mà muốn ở lại nhà Hạ Hiểu Lan một đêm. Chu Thành rất ghen tị với Dương Vĩnh Hồng, chính hắn muốn ở lại nhà Hiểu Lan lại mang tính chất khác, đây còn chưa cưới mà đã đến nhà gái ngủ lại, hàng xóm thấy được e là tin đồn sẽ bám theo Hạ Hiểu Lan dài dài.
"Anh về nhà ngủ đi, tối nay tôi cũng muốn ở lại kinh thành, chúng ta ngày mai gặp!"
Người già thường ngủ không sâu giấc, bà Vu cũng nghe thấy động tĩnh mà bò dậy, Lưu Phân đi Dương Thành lấy hàng, trong nhà chỉ còn một mình bà Vu. Lão thái thái ngáp dài mở cửa: "Sao các cháu về muộn vậy? Chu Thành, hai con cẩu cháu đưa ở Thương Đô không tệ, hôm nào vẫn cứ đưa hai con nữa đến đây, nhà mình cũng rộng, có thể để cẩu tha hồ chạy nhảy!"
Một căn tứ hợp viện mà có ba cô gái trẻ tuổi, Hạ Hiểu Lan bình thường còn ở trường, phòng ở thực tế chỉ có Lưu Phân và bà Vu ở.
Lưu Phân nếu vừa ra ngoài, càng chỉ còn một mình bà Vu trông nhà.
Bà Vu lớn tuổi ngược lại không sợ, chỉ sợ nhà Hạ Hiểu Lan gặp trộm, cho dù có trộm vào nhà, bà Vu chân tay chậm chạp cũng không bắt được, bắt một bà già cận chiến với trộm thì người ta tùy tiện đẩy một cái là mất sức chiến đấu ngay.
"Bà Vu, bà nhắc cháu chuyện này cháu nhất định sẽ mau chóng làm xong. Buổi tối khuya làm bà thức giấc, ngày mai cháu lại đến tạ lỗi."
Nuôi hai con chó lớn, độ an toàn sẽ cao hơn rất nhiều.
Chu Thành vẫy tay với Hạ Hiểu Lan, tự lái xe về nhà.
Hạ Hiểu Lan hôm nay đủ mệt mỏi thật không còn hơi sức để giải thích thêm với bà Vu, rửa mặt xong liền kéo Dương Vĩnh Hồng đi ngủ ngay.
Ngược lại là Chu Thành, nhất định là một đêm không ngủ.
Hắn lái xe về đại viện, về nhà giữa đêm khuya, đánh thức cả bố mẹ.
Quan Tuệ Nga vừa mừng vừa lo, "Sao con lại về? Một mình lái xe về à? Hiểu Lan đâu, sao không cùng con..."
"Mẹ cứ thấy Chu Thành lái xe lâu như vậy mà xem, có chuyện gì ngày mai hẵng nói!"
Chu Quốc Bân tuy cao hứng nhưng cũng nhạy cảm nhận ra sự bất thường của Chu Thành.
Về nhà muộn thế này, liệu Chu Thành có chuyện gì không?
Đưa Quan Tuệ Nga lên lầu, hai cha con vào thư phòng, Chu Quốc Bân nhìn con trai, trong lòng tràn đầy yêu thương và kiêu hãnh, tất nhiên thế hệ của họ không giỏi bày tỏ tình cảm với con cái, bảo ông nói ra sự quan tâm với Chu Thành là không thể:
"Có phải có chuyện gì khiến con khó xử?"
Chu Thành cũng không khách khí với bố mình, "Bố cứ cho người đem chiếc xe kia của Hiểu Lan tháo rời từng bộ phận để kiểm tra kỹ càng, hôm nay con với Hiểu Lan đến ăn cá ở đập nước vùng ngoại ô Thạch Gia Trang, vừa đến nơi thì sau lưng Khương Võ đã xuất hiện ngay, chuyện này là con nhất thời nảy ra ý, Khương Võ tuyệt đối không nên biết, quá trùng hợp rồi!"
Sắc mặt Chu Quốc Bân lập tức nghiêm lại: "Con nghi ngờ Khương Võ động tay động chân vào xe của Hiểu Lan, con với Khương Võ dạo gần đây lại xảy ra xung đột?"
Chuyện văn kiện, Chu Thành cũng đã giao cho Chu Quốc Bân điều tra, nên không cần giấu Chu Quốc Bân.
Hắn kể chuyện đi Kim Lăng lần trước, mặt Chu Quốc Bân trầm xuống:
"Hồ đồ! Không động thì thôi, một khi động thì phải nhất kích trúng đích, con làm cho Khương Võ nảy sinh cảnh giác, hắn tự nhiên sẽ khiêu khích dò xét. Nếu văn kiện là thật, người này là một phần tử cực kỳ nguy hiểm, con đừng cho là hắn không dám ra tay với con, dồn hắn vào đường cùng, hắn sẽ không quản con có phải là người nhà họ Chu hay không!"
Nếu Khương Võ đã đường cùng, không chừng còn muốn giữ Chu Thành cùng chôn theo, cả đời hắn mới trôi qua đáng gì đâu.
Đến khi đó, nhà họ Chu chắc chắn sẽ bắt Khương gia phải trả giá đắt, nhưng đứa con trai mà họ yêu thương quý trọng bị hủy hoại thì dù có báo thù nhà họ Khương cũng chẳng thể vãn hồi được.
Chu Quốc Bân tuyệt đối không chịu nổi kết quả như vậy, ông và Quan Tuệ Nga chỉ có mỗi Chu Thành là con trai, hai người cũng yêu thương và xem trọng Chu Thành, nếu Chu Thành có sơ suất gì, ông già sẽ bị đả kích lớn thì không nói, bà lão chắc chắn sẽ không sống nổi!
Chu Thành vốn không sợ chết, sợ chết thì đã chẳng ra tiền tuyến, Chu Quốc Bân liền lập tức đổi cách nói:
"Con có thể không màng đến tính mạng của mình, con chọn làm quân nhân thì vốn là một nghề rất nguy hiểm, nói không dễ nghe thì khi con ra tiền tuyến hai năm đó, ta đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ mất con trai. Chu Thành, con mất mạng trên chiến trường, thì là chết có ý nghĩa, đó là thiên chức của quân nhân, ta cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận. Nhưng nếu chết ở nơi khác thì có đáng không? Con thử nghĩ đến nhiều người đi, nghĩ đến việc sơ suất của con có thể sẽ gây phiền toái cho Hiểu Lan, sau này con làm việc nên cẩn thận hơn."
Vẻ mặt Chu Thành cũng có chút xúc động:
"Con biết, nên con mới đến cầu bố giúp đỡ, chuyện của Khương Võ phải được giải quyết, không thể để một người nguy hiểm như vậy được tự do đi lại, hiện giờ ngay cả Khương Nghiên hắn cũng không tha, hôm nay con cùng Hiểu Lan gặp Khương Nghiên, trên cổ cô ấy toàn dấu vết nhìn thấy mà phát run, cứ như muốn bóp chết tươi cô ấy vậy."
Chu Quốc Bân trầm tư: "Chuyện Khương Nghiên đưa văn kiện cho con và Phan Bảo Hoa, Khương Võ biết!"
Chu Quốc Bân luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Vì sao Khương Nghiên có thể dễ dàng lấy được văn kiện như vậy?
Những thứ nguy hiểm chết người như thế, chẳng lẽ Khương Võ không tự mình xem rồi hủy đi sao?
Khương Võ biết việc làm của Khương Nghiên, muốn bóp chết đứa em gái họ của mình nhưng lại bỏ qua cho cô ta, để Chu Thành tận mắt nhìn thấy thương tích của Khương Nghiên -- Khương Võ làm việc này chẳng có logic gì, rốt cuộc là có ý gì?
Hai cha con ở trong thư phòng nói chuyện nửa ngày, Quan Tuệ Nga nằm trên giường mà cũng không ngủ được.
Sáng sớm ngày thứ hai, hơn sáu giờ, Chu Quốc Bân gọi người đến lái chiếc Chevrolet kia của Hạ Hiểu Lan đi, nhất định phải tra thật kỹ không được bỏ qua một con ốc nào. Chu Thành ở nhà cùng bố mẹ ăn sáng, rồi đi gặp nhị lão của nhà họ Chu.
"Hừ, người trẻ tuổi không cần yếu đuối quá, có chút khổ cũng không chịu nổi là cứ chạy về nhà, ở quân đội cứ trầm tĩnh lại mà phấn đấu vài năm..."
Chu lão gia vừa mở miệng đã bị bà Chu chỉ tay vào mặt mắng: "Nếu ông không nghĩ đến cháu trai thì đừng ở đây nữa, ăn điểm tâm xong thì nên đi tản bộ đi, đừng có làm phiền tôi và cháu trai nói chuyện!"
Chu lão gia nghẹn lời, khi nào ông nói không nhớ cháu?
Nếu không thương yêu Chu Thành thì ông đã huấn Chu Thành làm gì.
Nhìn xem Chu Di cái đồ không có chí tiến thủ kia, khiến ông huấn còn lười mở miệng ấy chứ, vì gỗ mục thì không thể đẽo được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận