Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 421: Tẩu tử nhóm tập thể xa lánh (thêm 23) (length: 8446)

Hạ Hiểu Lan cảm thấy mình và đơn vị của Chu Thành không hợp nhau lắm.
Đến mấy lần đều không được yên ổn, Cao Phỉ như một con chó ghẻ, luôn muốn xông lên kiếm chuyện.
Nơi này dù sao vẫn là quân đội, làm chuyện gì cũng ảnh hưởng không tốt, hôm nay đánh người thì hả giận thật, Chu Thành lúc này vẫn chưa từ văn phòng đoàn bộ đi ra, cũng không biết trong đoàn sẽ xử lý Chu Thành thế nào. Hạ Hiểu Lan cũng rất khó chịu, tâm trạng đang tốt thì bị con chó điên làm hỏng!
Hơn nữa, mấy bà vợ lính tùy quân, chắc hẳn cũng rất bất mãn với nàng.
Mặt Cao Phỉ sưng phù như đầu heo, khóc lóc rấm rứt, tự nhiên như kẻ yếu. Hạ Hiểu Lan dáng vẻ yểu điệu quyến rũ, nếu không tiếp xúc thân thiết, ít ai thích nàng. Mấy bà vợ lính đều có khuynh hướng đứng về phía Cao Phỉ, vừa nãy còn có người đến khuyên Hạ Hiểu Lan phải nghĩ cho đại cục, vì môi trường hài hòa trong đoàn, đi xin lỗi Cao Phỉ -- xin lỗi thì không đời nào, Chu Thành có bị xử phạt thế nào, Hạ Hiểu Lan cũng sẽ cùng hắn gánh chịu.
Nàng cũng đâu có nuôi không nổi Chu Thành!
Huống chi Chu Thành ngoài biểu hiện tốt trong quân đội; còn biết kiếm tiền nhờ buôn bán, đàn ông ưu tú thì ở đâu cũng ưu tú, quân đội nếu không cần Chu Thành, Hạ Hiểu Lan nhất định sẽ rước về nhà.
Đương nhiên, nhà Chu Thành chắc sẽ không đồng ý.
Hạ Hiểu Lan nghĩ đi nghĩ lại, xem chỗ nào chọc Cao Phỉ nổi đóa, chuyện đưa cừu và đưa dưa hấu hai lần kia, có phải là đã làm Cao Phỉ mất mặt không?
Hơn nữa Cao Phỉ còn có chút tâm tư thầm kín với Chu Thành, mấy thứ cộng lại, thế thì chẳng khác nào châm ngòi cho nó bùng nổ.
Cũng khó trách mấy bà vợ lính kia đứng về phe Cao Phỉ, Hạ Hiểu Lan làm những chuyện ồn ào này, Chu Thành rất nở mày nở mặt, cả đoàn đang bàn tán về Hạ Hiểu Lan, hẳn mấy bà vợ lính kia trong lòng cũng không được thoải mái.
Hạ Hiểu Lan cảm thấy đau đầu.
Vì công việc đặc thù của Chu Thành, nàng chưa đến lúc phải giải quyết mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu thì đã phải xử lý mối quan hệ của Chu Thành trong quân đội rồi sao?
Vậy thì nàng vẫn nên bớt đến quân đội thôi.
Đồ đã gửi, đưa cho Chu Thành ăn hết. Một doanh binh có chia được miếng nào không, Hạ Hiểu Lan cũng không quan tâm nữa. Nàng vốn nghĩ là giúp Chu Thành làm tốt quan hệ, những thủ đoạn xã giao này, trong quân đội lại như không hợp khí hậu.
Hạ Hiểu Lan không thể chỉ lo mình vẻ vang, đẩy Chu Thành vào chỗ đốt lửa.
Có lẽ Chu Thành vốn dĩ đã ở trong chỗ đốt lửa rồi, hắn còn trẻ đã làm doanh trưởng, Phương Sĩ Trung rõ là không ưa Chu Thành, phần nhiều cũng là xuất phát từ ghen tị.
Hạ Hiểu Lan tự kiểm điểm bản thân nửa ngày, Chu Thành từ đoàn bộ trở về.
Trông hắn vẫn tinh thần sáng láng, Hạ Hiểu Lan đoán không ra là bị xử lý thế nào:
"Bắt ngươi viết kiểm điểm à? Hay là bắt ngươi xin lỗi, hay để chịu phạt? Nếu là viết kiểm điểm thì ngươi đừng lo, ta giúp ngươi viết --"
Chu Thành cùng chính ủy cãi nhau không vui, thấy vẻ mặt lo lắng của Hạ Hiểu Lan, hắn sẽ không để nàng phải thêm bận tâm.
"Viết kiểm điểm gì chứ, đôi tay này của ngươi sau này còn phải vẽ bản thiết kế, hai người kia có xứng đáng để ngươi viết kiểm điểm? Ngươi đừng lo lắng, không phải kiểm điểm, cũng không phải xử phạt, chỉ là... bây giờ chưa tiện nói, là bắt ta đi làm chút việc."
Vẻ mặt của Chu Thành hơi cổ quái.
Hạ Hiểu Lan nhíu mày, "Bắt ngươi đi làm nhiệm vụ à, có nguy hiểm không?"
"Có thể coi là nhiệm vụ, không nguy hiểm."
Chu Thành nói hàm hồ, nhưng vẻ mặt lại không giống đang giả bộ. Hạ Hiểu Lan hỏi không ra, cho là liên quan đến bí mật, liền kể chuyện vừa nãy mấy bà vợ lính đến khuyên can nàng: "Lẽ ra Cao Phỉ đã bị đánh thành ra như thế, ta miễn cưỡng xin lỗi cũng được, nhưng lần này ta thật sự không muốn xin lỗi, lại sợ ảnh hưởng đến ngươi."
Mắng nàng thì nàng có thể nhịn, đánh nhau một trận để hả giận, chuyện này coi như xong.
Đằng này lại vũ nhục cả nhà Hạ Hiểu Lan, lại còn gào thét với Lưu Phân, trong lòng Hạ Hiểu Lan cảm thấy đánh cô ta hai trận cũng đáng.
Người ai cũng có vảy ngược, người khác bắt nạt nàng thì mẹ nàng đã bảo vệ nàng như thế nào?
Bây giờ có người bắt nạt Lưu Phân, Hạ Hiểu Lan cũng sẽ không nhịn!
Mặc kệ Cao Phỉ muốn làm gì, cứ nhào tới, Hạ Hiểu Lan sẽ tiếp!
"Không xin lỗi, ở đoàn bộ ta cũng không đồng ý xin lỗi. Đại môi trường trong đoàn phải hài hòa hữu ái, nhưng không thể dung túng kẻ nhiều lần khiêu khích, lần này bọn họ khóc lóc một phen làm ầm ĩ lên thì đạt được mục đích, lần sau bọn họ sẽ còn quay lại!"
Chuyện này đã đâm đến nhà Chu rồi, Chu Thành cũng sẽ không xin lỗi.
Mang tiếng đánh phụ nữ thì không hay, cứ chần chừ, cố kỵ người khác đánh giá, thì Chu Thành không cần phải làm công tác!
Dù sao sau lưng những người đó cũng gọi hắn là "Chu Diêm Vương", Chu Thành vốn không phải người có tính tốt. Hắn thăng chức nhờ bản lĩnh của mình, chứ không phải nhờ ăn nói khép nép để làm tốt quan hệ với đồng nghiệp. Cao Phỉ bị đánh không cẩn thận, thì bảo hắn đưa mặt ra cho Cao Phỉ đánh lại à?
Hôm nay gặp nhau, nửa đầu thì tràn ngập hưng phấn, nửa sau đều bị con chó điên phá hỏng.
Hạ Hiểu Lan và mọi người đều không thể ngủ lại trong quân đội, Chu Thành tiễn nàng ra ngoài thì tay Lý Phượng Mai còn đang run lên.
Đi qua phòng Phương Sĩ Trung, mấy bà vợ lính vây quanh Cao Phỉ, có người không biết kiếm đâu ra đá, gói vào trong khăn mặt, đắp mặt cho Cao Phỉ. Mặt Cao Phỉ cũng đỡ sưng lên, lực tay của Lý Phượng Mai cũng kém lúc Chu Thành vừa đánh, bên má năm dấu ngón tay vẫn rõ ràng.
"Chu Thành, ngươi lại đây, ngươi nói thử xem ngươi còn đánh phụ nữ không?"
"Mặc kệ như thế nào, động tay động chân với phụ nữ là không đúng!"
"Chu Thành, các người nên xin lỗi Cao Phỉ..."
Lời nói đầy tính răn dạy, lời thì nói với Chu Thành, mắt thì nhìn Hạ Hiểu Lan.
Tốt nhất là Chu Thành và Lý Phượng Mai cùng xin lỗi Cao Phỉ, nếu Hạ Hiểu Lan cũng nói một tiếng áy náy thì thành ý càng đầy đủ.
Chu Thành rất muốn phớt lờ đi, mấy bà vợ lính này, có vợ của chính ủy, có vợ tham mưu trưởng, chỉ có vợ của đoàn trưởng là không có ở đây. Chu Thành ngày thường rất tôn trọng mấy bà vợ lính này, nhưng việc chung tay chèn ép Hiểu Lan nhà hắn là thế nào?
Ghen tị với việc Hiểu Lan nhà hắn khoe khoang quá à?
Đồ Hiểu Lan gửi đến, Chu Thành từng nhà mang đi tặng, cũng không thấy ai nói không cần!
Lần trước thịt dê, lần này dưa hấu, cũng không thấy ai chê không lấy.
Chu Thành cảm thấy thật mất hứng, sau này cũng chẳng đưa đến nữa, mấy người thích làm sao thì làm.
"Mấy chị, để em đưa bạn gái em ra ngoài, mấy chị xem cũng chiều rồi, các cô ấy còn phải về thành."
Chu Thành kéo Hạ Hiểu Lan đi.
Trước khi đi Lý Phượng Mai còn trừng mắt nhìn Cao Phỉ một cái:
"Ngươi nói người ở nơi khác như chúng ta là không có giáo dục, ngươi thì là cái thứ gì, thế Thiên An Môn là nhà ngươi xây à? Ta thích đến kinh thành thì ta đến, ngươi quản được chắc? Ít ở đó khóc lóc làm bộ đáng thương, nếu ngươi dám bắt nạt Hiểu Lan nhà ta nữa, ta biết sẽ đến đánh ngươi!"
Nếu đã không xin lỗi, thì không thể tỏ ra sợ hãi.
Lý Phượng Mai học được cách đánh chửi ác độc ở thôn quê, đánh người thì sao, xin lỗi thì sẽ bỏ qua sao? Nhất định trong lòng sẽ ghi hận, vậy xin lỗi làm quái gì!
Lời của Lý Phượng Mai cũng khiến mấy bà vợ lính ngẩn ra.
Cao Phỉ không nói lời quá đáng thì người ta cũng đâu có đánh. Chẳng phải là đang nói Chu Thành đánh người sao? Nghe ra thì nhà Hạ Hiểu Lan toàn những người thích đánh người.
Thì ra lại là lời như vậy, trong mấy bà vợ lính chỉ có một người ở kinh thành, những người khác đều là loại người mà miệng Cao Phỉ chê là vô học.
Cao Phỉ còn đang khóc lóc ủy khuất, mấy bà vợ lính cũng đâu có ngốc.
Hạ Hiểu Lan thì quá khoe mẽ, Cao Phỉ cũng đâu có phải là người dễ bị bắt nạt! Chu Thành với Phương Sĩ Trung đều tìm người có trình độ cao, muốn bảo các bà ý cũng chả có gì ghê gớm, một người hơn một người, cũng một người khó hầu hạ hơn, trong mắt chẳng coi ai ra gì hết!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận