Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 778: Có thể hay không mời ta ăn cơm (length: 8306)

Lưu Phân và Lý Phượng Mai đều dùng xe kéo nhỏ để kéo hàng.
Quần áo có một phần đóng gói lên xe lửa, đây là mới lấy, chỉ có thể tạm thời kéo về nhà khách phòng để.
Lưu Phân vốn vóc dáng nhỏ còn gầy, Thang Hoành Ân rất tự nhiên cầm lấy xe kéo trong tay nàng, còn muốn cầm của Lý Phượng Mai, Lý Phượng Mai nhanh chóng cự tuyệt:
"Ngài, ngài không cần, ta tự mình tới."
Người phía sau nói chuyện thị phi, không chỉ bị Thang Hoành Ân dạy cho một trận, còn bị người trong cuộc nghe thấy, da mặt dày mấy cũng ngượng ngùng, lủi thủi chạy đi.
Lưu Phân sốt ruột, muốn từ trong tay Thang Hoành Ân lấy lại xe kéo, lại đụng phải tay Thang Hoành Ân.
Nàng như bị điện giật rút tay về, mặt nóng đến mức có thể rán trứng.
Thang Hoành Ân làm như không thấy mặt Lưu Phân đỏ, hắn mà còn muốn cười nữa, phỏng chừng Lưu Phân có thể phát khóc.
"Các ngươi không phải ở trên lầu sao? Ta hỗ trợ khiêng lên là được, không vào phòng."
Nhà khách nhỏ làm gì có thang máy, khiêng hàng cũng phải đi thang bộ.
Lưu Phân và Lý Phượng Mai hai ngày nay đi lại không ít, bên ngoài buôn bán vất vả, đàn ông còn có thể chạy nhỏ chân, hai người phụ nữ chuyện gì cũng tự làm, chọn hàng, khuân vác, đâu có dễ dàng gì?
Vất vả như vậy còn bị người phía sau nói ra nói vào, có thể thấy được kiếm tiền không dễ.
Lưu Phân và Lý Phượng Mai trước kia đều là làm nông, trăm cân lương thực tùy tiện mà khiêng, Thang thị trưởng lại là ngồi văn phòng còn có bệnh dạ dày trong người, đem đồ vật khiêng lên lầu, hắn còn có chút thở không ra hơi.
Lưu Phân khẩn trương không chú ý, Lý Phượng Mai nhìn thấy, thấy Thang thị trưởng xách dây thừng mà lòng bàn tay đều hằn đỏ, khiêng xong đồ thì đem mu bàn tay ra sau lưng. Lý Phượng Mai thầm cảm khái: Cô em chồng mấy năm trước thật sự đã chịu nhiều đau khổ, đời người có khổ có ngọt, Lưu Phân là đem cái khổ tích cóp ăn trước rồi, giờ chỉ còn lại cái ngọt.
Nếu không, sao có số phận như vậy?
Một lãnh đạo lớn như vậy lại có thể để ý tới A Phân, không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ.
Lãnh đạo vốn là ở trong lòng dân thường đều là cao cao tại thượng, Thang Hoành Ân còn chịu hạ mình, đàn ông mà đau lòng phụ nữ, dù cho không phải là lãnh đạo gì, Lý Phượng Mai cũng cảm thấy có thể gả!
Chỉ là Lưu Phân bây giờ thì đã đến Dương thành nhập hàng, có gan ra ngoài làm ăn, ở chuyện tình cảm nam nữ thì lại không mặn không nhạt.
Lý Phượng Mai chỉ dùng một chữ để đánh giá: Kinh sợ!
Có cái gì không dám thử, đối tượng tốt như vậy đặt trước mặt mà không cần, về sau lại chạy tới tên chó ghẻ Điền lão Tam kia, cảm thấy hai mẹ con dễ bắt nạt, quấn lấy không buông, dù cuối cùng có thể thoát được, thì cũng thật ghê tởm!
Thang thị trưởng thì lại không giống, Hiểu Lan cũng nói người không xấu, Lưu Dũng có các loại cố kỵ, lại cũng thừa nhận Thang thị trưởng là một người làm quan tốt.
Đối tượng có điều kiện tốt như vậy, Lý Phượng Mai còn thấy sốt ruột thay cô em chồng, nếu không về sau liền quyết tâm cả đời không lấy ai, nếu lấy thì chắc chắn phải chọn người tốt, còn có nhà Chu Thành bối cảnh lớn như vậy, tương lai Hiểu Lan gả vào Chu gia, họ hàng bạn bè bên nhà Chu sẽ xem thường Hiểu Lan thế nào?
Cha ruột là tên khốn, cha dượng lại cấp lực, vậy cũng không hề kém cạnh!
Đây đều là những suy nghĩ kín đáo trong lòng Lý Phượng Mai, có thể nói nàng không đủ quang minh lỗi lạc, nhưng cũng là vì cô em chồng và cháu gái mà suy nghĩ.
Bản thân nàng thì thật sự không có tham vọng lớn như vậy, nghĩ Lưu Phân gả cho Thang Hoành Ân, Lưu gia sẽ trèo được cây đại thụ... Lý Phượng Mai hiện tại cũng đã tiểu phú an nhàn, vì con trai Lưu Tử Đào mới vào thành mưu sinh, hiện tại hai người ở kinh thành đều có được chỗ đứng, công ty Lưu Dũng náo nhiệt, cửa hàng quần áo Thương Đô toàn bộ do Lý Phượng Mai quản, nàng cũng không nghĩ trở thành triệu phú, một lòng muốn kiếm thêm mấy năm nữa rồi cả nhà sẽ đoàn tụ.
Lưu Phân da mặt mỏng, hay lo lắng, Lý Phượng Mai thì chẳng có gì để lo cả.
Thang Hoành Ân nói không vào phòng thì không vào, nhân lúc Lưu Phân ở trong phòng xếp hàng, Lý Phượng Mai cố ý tụt lại hai bước, chủ động bắt chuyện với Thang Hoành Ân:
"Thang thị trưởng, ngài đối với A Phân là nghiêm túc chứ?"
"Đều đã ở trước mộ phần của hai cụ rồi, đương nhiên không thể là giả."
Lý Phượng Mai nghe hắn nói mà gật đầu lia lịa, người làm cán bộ làm việc cẩn thận, sao lại tự dưng muốn đi thăm mộ nhị lão nhà Lưu, thì ra là đã xác định Lưu Phân, sớm coi mình là con rể nhà Lưu, sớm làm tròn đạo hiếu.
Đến Thang thị trưởng là người thông minh như vậy, muốn làm được một chuyện, A Phân đâu có phải là đối thủ?
Lý Phượng Mai cảm thấy cô em chồng chấp nhận chỉ là chuyện sớm muộn, nàng sớm giúp một tay cũng không áy náy, bèn ép giọng nhỏ lại:
"Thang thị trưởng, ta và A Phân hôm nay trên đường gặp phải tên khốn Hạ Đại Quân, hắn dẫn theo người nhà họ Hạ, xông lên nói năng linh tinh, nói A Phân không thủ tiết trinh, ngài xét cho xem, hai người đều đã ly hôn, A Phân giữ gì cho hắn?"
Kính mắt chống đỡ, Lý Phượng Mai nhìn không rõ, Thang Hoành Ân như nheo mắt lại, Lý Phượng Mai không dám nhìn nhiều.
Đến khi Thang Hoành Ân hỏi nàng: "Sau đó thì sao?"
"May mắn có ông chủ Trần giúp đỡ, à, ông chủ Trần chính là đối tác của Hiểu Lan, hắn và Hiểu Lan cùng nhau làm một nhãn hiệu gì đó, lại đang làm bán sỉ, hàng của bọn ta quá nửa đều do trong tay hắn mà lấy! Ông chủ Trần còn trẻ tài giỏi, bảo công nhân xưởng quần áo đưa người nhà Hạ Đại Quân đến đồn công an, nghe nói có thể nhốt vài ngày, ai mà ngờ chứ!"
Thang Hoành Ân biết Trần Tích Lương, còn chưa tới 30 tuổi, lại còn kết hợp làm ăn cùng Hạ Hiểu Lan, tự nhiên sẽ không có quan hệ gì với Lưu Phân.
Nhưng Hạ Đại Quân hiển nhiên không biết.
Thang Hoành Ân nhớ tới trước kia đã từng chạm mặt Hạ Đại Quân, lập tức nhíu mày.
Trên cánh tay toàn cơ bắp, tình hình gân guốc hằn lên, một thân man lực, bỗng dưng xông đến trước mặt Lưu Phân và Lý Phượng Mai, hai người phụ nữ tự nhiên sẽ sợ hãi.
Nghĩ tới khi vào thành đã gặp đoàn xe của Đỗ Triệu Huy, Thang Hoành Ân trả lời một câu:
"Chỉ sợ không nhốt được hai ngày, ông chủ của hắn trước cũng ở Dương Thành."
Đưa đến đồn công an vô dụng, Tập đoàn Tranh Vinh ra mặt, tùy tiện là có thể bảo lãnh người ra.
Hiện tại môi trường chung là như vậy, cải cách mở cửa cần kêu gọi đầu tư, kêu gọi đầu tư cũng đồng nghĩa các công ty nước ngoài được hưởng nhiều ưu đãi. Công ty Hồng Kông ra mặt bảo lãnh, không phải tội giết người phóng hỏa, đồn công an cũng không thể nào cứ mãi giữ người.
Lý Phượng Mai nói chuyện này cho hắn biết, cũng là mong hắn có thể xử lý giúp.
Thang Hoành Ân đương nhiên muốn quản, hắn dù không làm thị trưởng, thích một người phụ nữ, theo đuổi một người phụ nữ, đối tượng trong lòng bị chồng trước dây dưa, chẳng lẽ hắn lại cảm thấy không quan trọng sao?
"Chuyện này ta biết, ngươi trước đừng nói với A Phân."
Lý Phượng Mai nhẹ nhàng thở ra.
Lưu Dũng từng nhắc với nàng, Hạ Đại Quân theo một ông chủ Hồng Kông làm việc, chắc chắn là cảm thấy có ông chủ Hồng Kông chống lưng nên người bành trướng!
Dương Thành lớn như vậy, phần lớn có thể chạm mặt nhau ở trên đường, Lý Phượng Mai cảm thấy xui xẻo.
Vẫn là ở trong cửa hàng Luna gặp các nàng, rõ ràng là quen Trần Tích Lương, người nhà họ Hạ chắc phải nhớ trong lòng, về sau sẽ chuyên chặn A Phân ở tiệm Luna? Nàng lén kể chuyện này cho Thang thị trưởng, lãnh đạo lớn chắc chắn thông minh hơn các nàng, quan tâm đến A Phân, sẽ không để Hạ Đại Quân dây dưa!
Lưu Phân kéo hết hàng vào phòng, Thang Hoành Ân vẫn còn ở bên ngoài canh chừng.
"Canh ——"
Thang Hoành Ân cướp lời nàng trước, chìa hai bàn tay của mình ra, mười ngón tay vừa sưng vừa đỏ:
"Đồng chí Lưu Phân, nể tình đôi tay này, hôm nay có thể mời tôi một bữa tối không?"
Nhìn tay Thang Hoành Ân, Lưu Phân một chữ "Không" cũng không nói nên lời.
Lý Phượng Mai ngơ ngác nhìn trân trối.
Theo đuổi A Phân, còn gọi A Phân mời ăn cơm?
Lại có thể nói năng ngang nhiên phóng túng như vậy mà không làm người khác khó chịu, hôm nay Lý Phượng Mai đúng là mở mang tầm mắt!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận