Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 673: Mộ phần thanh yên cao a! (length: 8553)

Chỉ có Đại Quân là hiếu thảo nhất sao?
Vương Kim Quế thật sự muốn cào lên mặt bà lão Hạ kia một cái. Bà lão này bị trúng gió nằm viện, toàn bộ là do nàng chạy đôn chạy đáo hầu hạ. Lúc đầu bà ta đại tiểu tiện không tự chủ được, máy tã thì đã hết, y tá bệnh viện ai cũng bịt mũi, chỉ có Vương Kim Quế nhẫn nhịn ghê tởm đi giặt ga giường.
Lúc này cũng không phải lúc so đo với bà lão, sự chú ý của Vương Kim Quế đều đổ dồn vào tin tức Hạ Đại Quân phát tài.
"Thật sự phát tài ư?"
"Thật đó, anh Đại Quân đã sớm viết thư về nhà, còn gửi cả tiền nữa, mọi người không nhận được sao?"
Người mang tin thề thốt, kể lại y như thật.
Nói rằng hắn cũng ở Bằng Thành làm công, vì là đồng hương, về quê ăn Tết mới tiện thể mang theo lời nhắn của Hạ Đại Quân. Nói đến chuyện Hạ Đại Quân gửi thư và tiền về nhà, bà lão Hạ cùng Vương Kim Quế lại nghi ngờ lẫn nhau, bà lão Hạ mắng Vương Kim Quế giấu thư, Vương Kim Quế kêu oan:
"Má, chắc chắn là cái thứ vô đạo đức kia cuỗm mất thư và tiền rồi, nếu con biết Nhị thúc của Hồng Hà ở đâu, con còn không nói cho má sao?"
Lúc đó ở bệnh viện, nàng vừa giặt ga giường vừa nghe Hạ Trường Chinh mắng Hạ Đại Quân, nói hai người này bất hiếu. Nếu sớm biết tin tức của Hạ Đại Quân, chắc chắn Vương Kim Quế đã không còn kiên nhẫn.
Bà lão Hạ tạm thời tin, hiện giờ quan trọng nhất là hỏi cho ra manh mối về Hạ Đại Quân.
Phát tài hay không thì để sau, không có Hạ Đại Quân ngoan ngoãn nghe lời bên cạnh, bà lão Hạ cảm thấy cuộc sống rất không thuận tiện. Hạ Đại Quân dù không phát tài, kiếm được 100 đồng cũng giao 99 đồng cho bà. Hạ Trường Chinh thì bỏ bà lại nông thôn, Hạ Hồng Binh lại mê cờ bạc, còn Vương Kim Quế thì lười biếng, bà lão Hạ rất hoài niệm cảm giác làm chủ gia đình trước đây.
Người mang tin cười ha hả: "Chắc là thư bị thất lạc rồi, nhưng mà anh Đại Quân đúng là có vận may, bọn tôi đều đến phía Nam làm công, anh ấy lại được đại lão bản Hồng Kông coi trọng, mời về làm việc bên cạnh, đại lão bản rất coi trọng anh ấy... Anh Đại Quân muốn về đón mọi người đi hưởng phúc, không rảnh được nên mới nhờ tôi mang lời nhắn nói cho mọi người biết."
Về phần đến Bằng Thành thế nào thì cứ hỏi thăm Tập đoàn Tranh Vinh Hồng Kông là được, Hạ Đại Quân làm việc bên cạnh Đỗ lão bản ở Tập đoàn Tranh Vinh.
Hạ Hồng Binh đã từ đầu thôn chạy về rồi, Hạ Hồng Hà đang cầm một nắm hạt dưa cũng quên cả cắn. Người truyền tin miêu tả sự giàu có của ông chủ Hồng Kông quá tuyệt vời, nói không rõ số tiền cụ thể, chỉ nói ông chủ Hồng Kông có rất nhiều xe hơi, mỗi ngày đi ra ngoài đều đổi xe khác nhau mà đi, ông ta ngồi một chiếc, trước sau còn có xe dẫn đường!
Đây là sự giàu có mà người nhà họ Hạ chưa từng nghe tới.
Bà lão Hạ nghe mà mê mẩn, keo kiệt như bà ta mà cuối cùng cũng biết phải giữ phép tắc, cho người mang tin ở lại nhà ăn cơm. Vương Kim Quế cũng không lười biếng, cùng Hạ Hồng Hà hùng hục chạy ra sau vườn bắt gà.
Hạ Hồng Hà nghĩ đến món chân gà thơm nức mà cũng nhỏ cả dãi, lòng dạ thay đổi hoàn toàn sang nghĩ đến ngày giàu sang được người truyền tin miêu tả.
"Mẹ, Nhị thúc con thật sự phát tài rồi, chúng ta có nên đi Bằng Thành không?"
Hai mẹ con tóm lấy một con gà trống tơ vừa mới gáy sáng, giết gà nhổ lông, trông có khác nào bình thường chân tay chậm chạp.
"Con ngốc à, sao lại không đi!"
Bọn họ không đi Bằng Thành, Hạ Đại Quân phát tài chẳng phải sẽ làm lợi cho Hạ Tử Dục sao? Còn có Hạ Hiểu Lan nữa, nếu biết Hạ Đại Quân phát tài, chắc chắn còn muốn quay về nhà Hạ để chiếm lợi.
May mà Hạ Tử Dục năm nay nghỉ đông không có ý định về quê.
Còn cái đồ của nợ Hạ Hiểu Lan kia chắc có lẽ cũng chưa nhận được tin, có khả năng là tiện cho con bé Hồng Hà nhà mình. Hai đứa đó đều thi đậu đại học rồi bỏ nông thôn đi, Vương Kim Quế cũng là hâm mộ ghen ghét, nhà Hạ có ba cô con gái, dựa vào đâu mà con bé Hồng Hà nhà nàng lại phải lấy một người nông dân.
Thì ra cơ hội ở chỗ này, Vương Kim Quế vừa thái thịt gà trống tơ để kho tàu, vừa hạ giọng nói với Hạ Hồng Hà:
"Cái thằng người yêu của mày ấy, nhanh chóng cút xéo cho tao có biết chưa?"
Hạ Hồng Hà không cam tâm tìm một anh sinh viên ở trường An Khánh Nhất Trung, nửa năm nay rốt cuộc cũng không rảnh rang, kiếm được một người đàn ông ở trấn trên, lớn tuổi hơn chút, dáng dấp cũng khá đứng đắn, bản thân Hạ Hồng Hà thì rất thích.
Không có gì bất ngờ xảy ra, thì nàng đã phải gả cho người đàn ông đó.
Đùng một cái Vương Kim Quế kêu nàng chia tay, Hạ Hồng Hà suýt nữa thì hét toáng lên, Vương Kim Quế véo vào cánh tay nàng: "Cái con nhỏ này thiếu mắt nhìn hả? Nhị thúc mày đang làm bên cạnh ông chủ Hồng Kông kia kìa, mày không biết là phải gả cho người Hồng Kông sao?"
Vương Kim Quế thì không dám nghĩ đến việc cho Hạ Hồng Hà kết thân với ông chủ Hồng Kông, nửa năm nay tiếp xúc nhiều cũng đã nhìn rõ được giá trị của Hạ Hồng Hà rồi. Hạ Hồng Hà không có gì đáng để lấy ra cả, ngoại hình thì bình thường, không có công việc. So với Hạ Hiểu Lan cùng Hạ Tử Dục thì lại càng không phát triển.
Không thể gả cho ông chủ Hồng Kông, thì gả cho người Hồng Kông có được không?
Đến thời điểm này đầu óc Vương Kim Quế xoay rất nhanh, Hạ Hồng Hà thì không lên tiếng. Vốn dĩ nàng ta là tham ăn lười làm nên không nỡ chia tay người yêu hiện tại, nhưng nếu có thể đi Hồng Kông thì còn hơn cả gấp trăm lần việc gả ở huyện An Khánh này!
Hai mẹ con đạt được sự đồng thuận, hận không thể người truyền tin có thể kể thêm chút tin tức về Hạ Đại Quân. Bữa cơm kéo dài đến mức, Hạ Hồng Binh thì uống đến say mèm.
Cả nhà ai nấy cũng đều nhiều chuyện, tin tức này quả thực khiến cho nhà họ Hạ phấn khởi.
Người truyền tin vừa đi chưa được bao lâu thì toàn bộ thôn Sông Lớn đã biết tin Hạ Đại Quân phát đại tài. Đúng là cái mả nhà họ Hạ bốc khói, hai đứa cháu gái thi đậu đại học mà bà lão Hạ không kiếm chác được chút lợi lộc nào, cuối cùng lại có Hạ Đại Quân hiếu thảo đây!
"Thật là số chó."
"Hạ Đại Quân mà cũng phát tài được?"
"Dựa vào ông chủ Hồng Kông mà..."
Cả con bé ngổ ngáo Hạ Hiểu Lan còn có thể đỗ đầu tỉnh, thi được vào đại học Hoa Thanh, còn được lên TV ở lễ chào cờ tại Thiên An Môn, thì việc Hạ Đại Quân phát tài dường như cũng có khả năng xảy ra thật!
Bầu không khí ở thôn Sông Lớn có chút khác lạ, người trong thôn vốn dĩ thích nhiều chuyện, thích đánh bạc, nhà ai có chút chuyện gì cũng không thể giấu nổi, rất nhanh liền có thể lan ra các thôn xung quanh.
Nhà mẹ đẻ của Trương Thúy cũng không cách thôn Sông Lớn bao xa, Trương Thúy và Hạ Trường Chinh kỳ thật đã từ kinh thành trở về An Khánh. Hạ Trường Chinh mặt dày không dám về thôn Sông Lớn, cả hai đều ở nhà họ Trương.
Dù sao con trai Hạ Tuấn Bảo của hai người cũng đang được nhà họ Trương chăm sóc, Trương Thúy đã nói là không về nhà họ Hạ rồi, Hạ Trường Chinh cũng đành chấp nhận. Tin bát quái truyền đến nhà mẹ đẻ của Trương Thúy, mọi người đều nói Hạ Đại Quân theo ông chủ Hồng Kông làm ở Bằng Thành nên phát tài rồi, Trương Thúy còn thấy khó tin:
"Cái dạng người như nó mà cũng có thể phát tài?"
Hạ Trường Chinh cũng không chịu tin, ban đầu hắn với Trương Thúy cuộc sống tốt nhất, Hạ Đại Quân chính là về nhà để bán sức lao động mà thôi. Lúc ở bệnh viện thì bỏ chạy, cả năm không một tin tức, Hạ Trường Chinh còn tưởng là đứa em này đã chết ở ngoài đường rồi.
Hai người vẫn không tin nổi, người ở thôn Sông Lớn nói chắc như đinh đóng cột, nào là người nhà họ Hạ đều đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi Bằng Thành, ăn Tết cũng không ở lại nông thôn nữa, tìm được Hạ Đại Quân rồi thì có lẽ sẽ không quay về, Trương Thúy nghe xong mới bất đắc dĩ phải tin.
Nàng ngay lập tức đứng ngồi không yên, lập tức đánh điện báo cho Hạ Tử Dục đang ở lại Kinh Thành, hỏi Hạ Tử Dục phải làm thế nào.
Con gái thì tuy không tâm lý lắm nhưng dù sao cũng thông minh hơn hai vợ chồng nàng, lại còn là sinh viên nữa chứ, Trương Thúy vẫn tương đối dựa dẫm vào Hạ Tử Dục.
Hạ Tử Dục nhận được điện báo mà không thốt nên lời.
Nàng vốn dĩ tưởng bản thân nắm quyền trong tay thì bỗng dưng bị điều đến bộ phận sử đảng làm việc nhàn tản. Còn người Nhị thúc Hạ Đại Quân mà nàng luôn cảm thấy cả đời không có tiền đồ, bây giờ lại bảo phát tài?
Người nông thôn chưa thấy sự đời, Hạ Đại Quân kiếm được ít tiền lời đã bị họ nói là phát đại tài rồi. Điều duy nhất khiến Hạ Tử Dục động tâm, là trong điện báo nhắc đến ông chủ Hồng Kông... Nếu muốn làm ăn buôn bán thì nàng cần phải có tiền vốn, rốt cuộc Nhị thúc có bao nhiêu tiền, liệu có thể giúp đỡ nàng không?
Hạ Đại Quân sẽ từ chối chuyện này sao, Hạ Tử Dục chưa từng nghĩ đến.
Con người giống như loài động vật đều có thể được huấn luyện, nàng đã dùng mấy năm thời gian một cách vô hình để tác động đến người nhà họ Hạ rồi, Hạ Đại Quân đối với nàng thì luôn luôn có gì cũng đều cho. Thậm chí kể cả làm Hạ Hiểu Lan tủi thân cũng sẽ vẫn là ưu tiên đáp ứng nàng trước -- mỗi khi đến lúc này, Hạ Tử Dục đều có cảm giác đắc ý khó nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận