Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 734: Tiền lương không đủ dùng (length: 7927)

"Nương, Đại thiếu gia đã đi nghe ngóng, cần thời gian!"
Hạ lão thái mở miệng ngậm miệng lão bản Hồng Kông không giúp một tay, người ngồi cùng bàn đều đang nhìn Hạ Đại Quân, một bàn thức ăn này không chỉ có ba người nhà Hạ gia ăn. Hạ Đại Quân chỉ là một vệ sĩ, Hạ Tử Dục và Hạ Tử Dục là ăn nhờ... Bà lão này lại dám nghi ngờ đại lão bản, cũng thật là có dũng khí.
Chuyện còn có dũng khí hơn nữa còn ở phía sau, Hạ lão thái bắt đầu oán giận ăn miến quá ít:
"Một chén miến đáng giá mấy đồng tiền?"
Hạ Đại Quân bị các đồng nghiệp nhìn mặt đỏ bừng, vội vàng bưng món vây cá trước mặt mình đến trước mặt Hạ lão thái:
"Nương, đây là vây cá, không phải miến, rất quý!"
Trước kia Hạ Đại Quân cũng không biết, nhưng hắn đã từng ở Hồng Kông, người giàu có ở Hồng Kông đều rất thích ăn vây cá vi cá mập và yến sào.
Hạ Tử Dục cũng chưa từng ăn vây cá, trơn tuột kỳ thực vẫn giống miến. Nhưng nàng thông minh ở chỗ biết che giấu, không hiểu sẽ không nói ra để người khác chê cười. Một lát sau Đỗ Triệu Huy phát lì xì, Hạ Tử Dục và Hạ lão thái cũng có.
Hạ lão thái tại chỗ mở lì xì ra, bên trong có 200 đô la Hồng Kông.
Hạ Tử Dục phỏng đoán phong bao lì xì của mình cũng tính ra giống vậy, nàng cũng không tức giận, chờ đến tháng 3 khi chuyện lớn mà nàng nói xảy ra thật sự, địa vị của nàng trước mặt Đỗ Triệu Huy tuyệt đối có thể thay đổi.
Phong bao lì xì của Hạ Đại Quân dày hơn nhiều, phỏng chừng có mấy ngàn đô.
Đây không phải Đỗ Triệu Huy đặc biệt ưu đãi hắn, vệ sĩ đi theo Đỗ Triệu Huy bên cạnh đều có phong bao lì xì lớn như vậy, rất có hương vị của thưởng cuối năm.
Dù sao có Hạ lão thái ở đây, bữa cơm tất niên này, Hạ Đại Quân liên tiếp nhận được sự chú ý, dù hắn là người trì độn đến mấy cũng cảm thấy ngại, lúc bữa cơm tất niên kết thúc, Hạ Đại Quân mới thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Tử Dục đẩy xe lăn, có chút buồn rầu:
"Nhị thúc, con thấy bà nội vẫn là không thích hợp với trường hợp này, bà ăn không tự nhiên, lại còn làm ảnh hưởng đến người khác."
Hạ Tử Dục cũng thấy thẹn, Hạ lão thái ăn cơm thích quơ đũa, một cái đĩa cá mú, bị Hạ lão thái mấy đôi đũa gắp nát bét, làm cả bàn trở nên bừa bộn trông rất khó chịu, cùng Hạ lão thái ăn cơm ở bên ngoài, Hạ Tử Dục cảm thấy quá mất mặt.
Nàng rất để ý thân phận nông dân của mình, cho dù hộ khẩu đã chuyển đến trường học, sau khi tốt nghiệp được phân công việc, nàng là người thành phố một trăm phần trăm, có Hạ lão thái đi cùng, người khác liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra xuất thân gia đình của nàng.
Lời của Hạ Tử Dục, Hạ Đại Quân luôn luôn nghe theo, bữa cơm hôm nay, Hạ Đại Quân có cảm xúc đặc biệt sâu sắc.
Hạ Đại Quân quyết định nói chuyện với Hạ lão thái, "Nương, người còn về Dự Nam không?"
"Đồ con bất hiếu, bây giờ muốn đuổi ta về!"
Hạ Đại Quân đau đầu, "Không phải đuổi người đi, nếu người vẫn luôn ở Bằng Thành, con sẽ đi thuê một phòng ở, chúng ta không thể cứ ở nhà khách mãi được?"
Hạ lão thái vô thức gật đầu, "Đúng vậy, ở nhà khách tốn nhiều tiền, con thuê cái phòng lớn một chút, đợi đến khi tìm được em trai con, cả nhà ta đều ở cùng một chỗ."
Hạ Đại Quân kiếm được nhiều tiền, nhưng Hạ lão thái vẫn đau lòng khi tiêu tiền quá nhiều, số tiền đó dùng để ở nhà khách, chi bằng cho bà còn hơn.
Bà đi cùng đám người Hạ Hồng Binh ra ngoài, liền chuẩn bị tâm lý muốn theo Hạ Đại Quân sống chung, muốn làm người thành phố. Thuê phòng cũng có thể chấp nhận được, Hạ lão thái còn mong chờ lão bản Hồng Kông phát nhà cho Hạ Đại Quân.
Hạ Tử Dục nghe vậy thì khóe mắt giật giật, số tiền đó tuy rằng nàng không để ý lắm, nhưng đưa hết cho nhà tiểu thúc tiêu, Hạ Tử Dục trong lòng cũng không thoải mái.
Nàng luôn là nhân vật trung tâm trong nhà, nhưng sau khi tách hộ khẩu, Hạ lão thái có ý kiến với trưởng nhi tử, hiện tại có con trai thứ hai để dựa vào, thật sự không còn coi trọng Hạ Tử Dục như trước nữa.
Dù nghe tin Hạ Trường Chinh bị gãy một cánh tay, nỗi bi thương của Hạ lão thái cũng chỉ là trên mặt mà thôi.
Hạ Đại Quân không nhận ra, nhưng Hạ Tử Dục lại nhìn rõ ràng.
Đã như vậy, nàng cũng lười diễn kịch trước mặt Hạ lão thái, trực tiếp nói với Hạ Đại Quân: "Nhị thúc, chú nói con để ba mẹ con mở một quán ăn vặt ở kinh thành thì được không? Mẹ con có tay nghề đó, ba con có thể giúp trông coi thu tiền, cũng đỡ cho ba cả ngày say khướt."
Say khướt là vì buồn bã khi bị tàn tật.
Bị tàn tật lại là vì Hạ Hiểu Lan.
Hạ Đại Quân cảm thấy mình có lỗi với đại ca Hạ Trường Chinh, hắn có trách nhiệm phải chiếu cố cả nhà đại ca.
"Mở quán ăn vặt tốt, chú cho các cháu tiền."
Vì quán ăn vặt Trương Ký trước kia, nhà họ Hạ đã ầm ĩ đến long trời lở đất, nếu không cũng không thể tách nhà.
Hạ lão thái thấy Hạ Đại Quân muốn vung một khoản tiền lớn, bà cố tình ho lớn tiếng, Hạ Tử Dục quan tâm bà hai câu, Hạ Đại Quân không nhận ra ý của Hạ lão thái, vẫn còn đang tính toán tiền của mình.
Từ lúc Hạ lão thái và Hạ Tử Dục đến Bằng Thành, Hạ Đại Quân đã mua quần áo cho hai người, lại thêm tiền tiêu vặt, hết khoảng 2000 đồng.
Nhưng hôm nay đi ăn tất niên, lì xì của hắn được 5000 đô la Hồng Kông, trên tay hắn vẫn có thể lấy ra 1 vạn đồng.
"Một vạn đồng có mở được tiệm không?"
"Không đủ, con lại tìm người góp vốn."
Thật ra là phải xem thuê tiệm ở đâu, diện tích bao lớn. Mở tiệm ở kinh thành không chỉ là chuyện tiền bạc, mà còn phải có mối quan hệ để thuê được mặt tiền, người ngoại tỉnh đặc biệt không có lợi thế, hiện tại những quán nhỏ đó, đa số đều là người kinh thành tự cải tạo lại bằng vốn của mình.
Mở cửa ra sát đường, dựng lên một cửa sổ, thế là thành một quán nhỏ.
Hạ Tử Dục không còn để ý đến loại quán nhỏ đó nữa, kết cấu quá nhỏ, năm tháng nào mới có thể kiếm được nhiều tiền.
Nhưng nàng không thể để Hạ Đại Quân đem tiền tiêu vào chỗ khác, quả nhiên Hạ Đại Quân vừa nghe nàng nói tìm người góp vốn, liền nóng nảy: "Con bé học sinh như cháu, tìm ai góp vốn được chứ, tuyệt đối đừng mở miệng hỏi Vương gia, một vạn nếu không đủ, chú sẽ dành dụm thêm hai tháng tiền lương —"
"Đại Quân, tìm em trai con cũng cần tiền đấy!"
Hạ lão thái rốt cuộc cũng tìm được lý do để phản đối.
Vế này làm Hạ Đại Quân không có cách nào phản bác, đúng vậy, tìm người cũng cần tiền bồi dưỡng chứ, không có thù lao, ai sẽ tích cực cung cấp tin tức?
Hạ Đại Quân bắt đầu cảm thấy bế tắc, hắn một tháng kiếm được hơn 3000 tiền lương, thế nào vẫn không thể đáp ứng yêu cầu của người trong nhà.
Nhà Hạ Trường Chinh cần hắn bỏ tiền ra mở tiệm, nhà Hạ Hồng Binh cần hắn bỏ tiền ra tìm người. Hạ Đại Quân bây giờ bỗng nhiên có chút may mắn, may mà Hạ Hiểu Lan không muốn một vạn đồng tiền kia của hắn, nếu không tình hình tài chính của hắn sẽ càng thêm căng thẳng.
Nghĩ đến chuyện thuê phòng, Hạ Đại Quân lại nghĩ đến cô bạn đồng hương Tiểu Vũ.
Không biết Tiểu Vũ còn ở lại phòng trọ kia không, cô có tìm được việc làm không, ăn tết thế nào rồi.
Ở quê bị người ta hủy hôn, chạy đến Bằng Thành nói là không có mặt mũi về quê, ở Bằng Thành thật là không có người thân.
Hạ Đại Quân vết thương vừa lành, từ Hồng Kông trở về Bằng Thành, hắn lại bắt đầu nhớ thương cô bạn đồng hương Tiểu Vũ. Cả nhà đều cần tiền của hắn để thoát khỏi khốn khó, Hạ Đại Quân cảm thấy được cần, nhưng cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
Tiểu Vũ là người hiểu lòng người nhất, chưa bao giờ gây áp lực cho hắn.
...
Ba người nhà Hạ Đại Quân tết âm lịch vẫn có lì xì để lấy, có thịt rượu ê hề để ăn.
Xưởng gạch đen và tiệm uốn tóc nhỏ đều nghỉ tết.
Hạ Hồng Binh và Vương Kim Quế đương nhiên đã nhanh chóng thoát khỏi cái dạng kia, còn Hạ Hồng Hà đang ở tiệm uốn tóc nhỏ thì đã chính thức đảm nhận vị trí thợ gội đầu. Hôm nay, lúc gội đầu cho khách thì Hạ Hồng Hà phát hiện người khách này dường như rất thích cô, đã đến tìm cô gội đầu mấy lần, nói chuyện với cô cũng rất dịu dàng, Hạ Hồng Hà mạnh dạn nhét một tờ giấy vào túi áo khoác của khách...
Bạn cần đăng nhập để bình luận