Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 12: Tính toán làm ăn (length: 8498)

Lưu Phân rõ ràng lộ vẻ mặt hoảng hốt, đắm chìm trong thế giới riêng của mình, đến mức đi ra ngoài cũng không chào hỏi ai.
Nếu không thấy trên trán Hạ Hiểu Lan còn dán miếng vải, Lý Phượng Mai đã nghĩ cô em chồng Lưu Phân đụng phải cột nhà rồi, nhìn ngơ ngác không phản ứng gì. Gạt ý nghĩ trong đầu sang một bên, bà vội vàng đặt đứa con trai xuống giường, giúp Lưu Dũng chuyển đồ đạc.
Lưu Dũng nhỏ giọng mắng nhà họ Hạ toàn là đồ vương bát, rồi kể vắn tắt lại chuyện đã xảy ra, bao gồm chuyện ba người họ muốn đi, đúng lúc ba anh em Hạ Đại Quân về nhà, bị xem như là một trận quyền cước đánh cho ra khỏi thôn Sông Lớn.
"Ngươi sắp xếp phòng phía tây cho Hiểu Lan bọn họ ở."
Ý của Lưu Dũng là, mẹ con Hạ Hiểu Lan đã ở trong nhà rồi, cũng đừng về Hạ gia chịu khinh khi nữa.
Nhưng anh không nói ở bao lâu, Hạ Hiểu Lan rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nhanh chóng hướng Lý Phượng Mai bày tỏ: "Con muốn làm chút chuyện buôn bán, dành dụm chút tiền đến huyện An Gia, ở huyện An Khánh có nhiều cơ hội hơn, cũng đỡ bị mấy người ở nông thôn này nói ra nói vào."
Sẽ không thật sự ở nhà cậu mãi.
Cậu chắc chắn là thật lòng muốn cho hai mẹ con nàng ở nhờ, mợ Lý Phượng Mai tuy không nhỏ nhen nhưng nàng cũng hiểu. Hạ Hiểu Lan là một người trưởng thành, biết rõ thân thích ở lâu thế nào cũng có mâu thuẫn, dù sao nàng chỉ ở tạm, nên giải thích vài câu để mợ bớt lo.
Lưu Dũng cũng hiểu ý của Hạ Hiểu Lan.
Anh không phản đối, nghĩ thầm Hạ Hiểu Lan cứ nếm trải chút khổ sở thì sẽ không còn lạc quan vậy nữa. Người trẻ tuổi mà, lúc nào cũng không sợ trời không sợ đất, cứ tưởng thế giới bên ngoài đơn giản lắm. Đúng là hai năm nay có người đi buôn bán kiếm được tiền thật, nhưng Hạ Hiểu Lan có chịu đựng được gian khổ không?
Dưới ánh đèn, Hạ Hiểu Lan thấy mợ cười tươi hẳn ra.
"Con bé này, người một nhà không nói hai lời, cậu con đã bảo hai mẹ con ở thì cứ yên tâm mà ở!"
Bà ấy hào phóng như vậy, là vì mấy tháng nay Lưu Dũng kiếm được kha khá tiền.
Thêm hai người ăn cơm cũng không đến nỗi khó khăn.
Lý Phượng Mai rất nhanh thu dọn xong phòng, bây giờ người ta không câu nệ, phía dưới trải rơm, trên có chiếu giường, còn tốt hơn hoàn cảnh phòng rách ở Hạ gia nhiều. Hai mẹ con Hạ Hiểu Lan từ hôm qua bị đuổi ra khỏi Hạ gia, buổi tối lẫn ban ngày đều vất vả chạy đi, thật sự rất mệt mỏi.
Hai mẹ con rửa mặt xong nằm dài trên giường, Hạ Hiểu Lan vỗ nhẹ tay Lưu Phân: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ cho mẹ sống ngày sung sướng, hai chúng ta đều phải thật tốt, không thèm tranh giành cái gì cả, sống thật vui vẻ cho người khác thấy!"
Một lúc lâu sau, Hạ Hiểu Lan tưởng mẹ đã ngủ, Lưu Phân lại chậm rãi trả lời:
"Mẹ chỉ muốn con sống tốt thôi. Hiểu Lan, con đừng trách mẹ, tại mẹ mà con phải chịu uất ức..."
Hạ Hiểu Lan nói vài câu an ủi mẹ, trước khi có thành quả, lời đảm bảo nào cũng đều sáo rỗng cả. Mệt mỏi quá rồi, vừa nói xong, Hạ Hiểu Lan đã ngủ thiếp đi.
Sáng ngày thứ hai, Hạ Hiểu Lan tỉnh dậy trong mùi thơm thức ăn.
Lưu Phân đã dậy từ sớm, còn tự giác làm hết việc nhà bếp. Tiểu biểu đệ Đào Đào hôm nay tinh thần khá tốt, quanh quẩn bên cạnh cô trong bếp, Lưu Phân lấy một cái bánh bao nóng hổi từ trong nồi hấp đưa cho nó, Đào Đào nóng đến nhăn nhó mặt mày mà không nỡ nhả ra, còn mơ hồ khen ngợi:
"Bánh bao dì làm ngon hơn mẹ làm."
Huyện An Khánh nằm trên ranh giới giữa hai miền nam bắc, giống như đời sau mùa đông vừa lạnh vừa không có hệ thống sưởi ấm ở khu vực dở dang. Thói quen ăn uống dung hòa cả hai miền, mấy ngày này nhà họ Lưu ăn cháo khoai lang với bánh bao trắng.
Hạ Hiểu Lan mở tủ lật áo quần ra mặc, lại bất ngờ có được niềm vui.
Nàng lật trong rương ra được một bọc khăn tay đựng một đống tiền lẻ, tổng cộng là 18 đồng 3 hào, là tiền riêng của nguyên chủ.
Dưới đáy hòm còn có mấy lá thư, lời lẽ nóng bỏng yêu thương... Là của Vương Kiến Hoa viết cho nàng. Cố gắng chịu ghê tởm xem hết, Hạ Hiểu Lan liền bật cười, hóa ra người này cũng từng lớn mật bày tỏ tình yêu với Hạ Hiểu Lan, thủ đoạn của Hạ Tử Dục thật cao siêu mà. Hạ Hiểu Lan vốn định đốt hết thư, nghĩ lại bèn nhét vào rương, biết đâu khi nào dùng được đến.
Vừa đóng hòm lại, Đào Đào đã chạy vào nhà.
"Dì ơi, chị Hiểu Lan dậy rồi!"
Đào Đào rất quấn Hạ Hiểu Lan, dù trước kia Hạ Hiểu Lan tính tình không tốt, không ai chịu được Hạ Hiểu Lan xinh đẹp cả.
Trẻ con nào có quan tâm đến cái gì là chuẩn mực cái đẹp, bọn nó đánh giá người và vật bằng sự chân thật, vẫn chưa bị những thứ lệch lạc ảnh hưởng, càng trực tiếp càng rõ ràng...Chị Hiểu Lan của nó chính là đẹp, cả lúc tức giận cũng vẫn đẹp.
Hạ Hiểu Lan không hay tiếp xúc với trẻ con, nhưng tâm hồn nàng đâu phải chỉ có 18 tuổi, gặp được một đứa trẻ đáng yêu, nàng căn bản không có sức chống cự.
Đưa tay sờ trán Đào Đào, Hạ Hiểu Lan rất vui vẻ:
"Trán không nóng, xem ra không bị sốt."
Đào Đào ngơ ngác, cảm thấy chị Hiểu Lan rất hiền với nó, càng giống cái đuôi theo sau, Hạ Hiểu Lan rửa mặt thì nó cũng theo, Hạ Hiểu Lan chải đầu thì nó cũng không đi. Nhìn Hạ Hiểu Lan một lúc, cắn một cái bánh bao: "Chị Hiểu Lan ơi, đầu chị còn đau không... Chị đẹp quá!"
Đúng là rất xinh đẹp.
Chỉ cần sửa soạn qua một chút, tóc tết hai bím, mặc bộ quần áo sạch sẽ không miếng vá, Hạ Hiểu Lan cũng thấy bản thân quá xinh đẹp.
Sau khi thu dọn xong cho mình, Hạ Hiểu Lan mới dẫn Đào Đào ra bếp.
Lưu Phân trông vẫn không có gì khác lạ, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
"Một lát nữa là ăn cơm được rồi, cậu mợ con đi xem lúa rồi, hai ngày nữa là có thể thu hoạch."
Đang nói thì giọng Lưu Dũng đã vang lên:
"Nấu cháo khoai lang hả?"
Anh treo mũ rơm trên tường xuống, nhìn thấy Hạ Hiểu Lan liền cười: "Dậy rồi à? Ta bảo mẹ con đừng gọi con dậy, con bị thương cần phải dưỡng cho khỏe. Thôn bên cạnh bắn được con lợn rừng, mợ con đi mua thịt rồi."
Không phải dịp lễ tết gì mà ở nông thôn có nhà nào nỡ ăn thịt đâu.
Đào Đào đã chảy cả nước miếng ra.
Hạ Hiểu Lan tự nhiên là cảm động.
Lưu Dũng vốn là người nghèo mà hào phóng, giờ lại làm ăn kiếm thêm chút tiền, càng rộng tay hơn. Lúc nào cần thu mua ngũ cốc thì Lưu Dũng không ra ngoài, chiếc xe đạp của anh vẫn bỏ không đấy:
"Con có biết đi xe đạp không?"
Hạ Hiểu Lan gật đầu, nàng thật sự từng đi loại xe đạp kiểu cũ này rồi. Tuy hình thức không được đẹp, nhưng nó chở hàng tốt, hồi đầu thiết kế là cho quân đội làm vận chuyển, đi đường xấu cũng được, cả người lẫn hàng có thể chở đến mấy trăm cân.
Ý của Lưu Dũng là để Hạ Hiểu Lan chở xe đi làm vụ buôn trứng gà.
Nhân lúc mùa thu hoạch để buôn bán kiếm lời, nếu không chịu được cực khổ này, Lưu Dũng sẽ tìm cách khác cho nàng.
Lý Phượng Mai thật sự xách hai cân thịt lợn và một khúc xương về. Ba chỉ thịt dày mỡ màng như được bôi dầu, bây giờ người ta không thích thịt nạc, ai cũng thiếu chất béo, thịt mỡ mới là món được hoan nghênh nhất. Mua được hai cân thịt ngon như vậy, Lý Phượng Mai cũng rất đắc ý.
Cả nhà quây quần bên bàn ăn cơm, Lý Phượng Mai nghe Hạ Hiểu Lan cùng Lưu Dũng thảo luận cẩn thận về chi tiết buôn bán thì tâm tình tốt hơn.
"Mấy quả trứng gà của con làm sao chở vào thành được, xe đạp có mà làm trứng vỡ hết à?"
Năm 83 còn chưa có đường thông các thôn, đừng nói đường xi măng, đường nhựa cũng không có, đi xe đạp đúng là xóc nảy vào thành. Người có thể chịu đựng, nhưng trứng gà thì vỡ hết. 100 quả trứng mà vỡ 10 quả thì Hạ Hiểu Lan căn bản không kiếm được tiền.
Hạ Hiểu Lan từ hôm qua đã suy nghĩ vấn đề này.
Đời sau vận chuyển trứng gà đường dài đều có khay đựng trứng, đường lại bằng phẳng, đi bao xa cũng vận chuyển được. Hiện tại điều kiện còn đơn sơ, chắc chắn không có loại khay nhựa đấy, nhưng Hạ Hiểu Lan có cách khác thay thế.
"Dùng dây cỏ lau bện giỏ nhỏ, làm theo hình dạng quả trứng gà ấy, cho từng quả vào, xâu thành chuỗi."
Trong chỗ trống nhét thêm cuống lúa mạch cắt ngắn, rơm rạ linh tinh, chắc chắn có thể thay thế được mút chống sốc.
Lưu Phân rất kích động, "Ta có thể bện được, con nói kiểu dáng cho ta biết là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận