Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 772: Dựa cái gì là ta né tránh (length: 8389)

Khái niệm "lưu manh" xuất hiện vào những năm 50.
Thời điểm đó, đất nước còn gặp nhiều khó khăn, một lượng lớn dân số nông thôn ồ ạt đổ về thành thị, trong thành phố không có đủ vị trí công tác để cung cấp, những người đến thành phố này chỉ có thể làm thuê, cuộc sống không đảm bảo, lại gây khó khăn cho việc quản lý đô thị. Quốc Vụ viện bèn ban hành một chỉ thị "khuyên can nông dân mù quáng đổ về thành thị", từ đó có từ "lưu manh".
Về sau chỉ dựa vào khuyên nhủ vẫn chưa có biện pháp, từ khuyên can chuyển sang ngăn chặn, toàn bộ nông dân không có giấy phép, mù quáng đổ về thành thị đều bị gọi là "lưu manh". Việc có "giấy phép" này chính là chỉ "giấy giới thiệu".
Một người nông dân muốn đi nơi khác, phải có lý do đi nơi khác.
Là đi thay trong thôn mua hạt giống phân bón và nông cụ, hay là đi nơi khác thăm người thân?
Trên giấy giới thiệu viết rõ ràng nơi đến, thôn ủy sẽ cấp giấy giới thiệu, muốn có dấu của thôn, thậm chí có trường hợp còn cần có dấu của huyện, giấy giới thiệu không dễ xin chính bởi vì quá trình cấp giấy giới thiệu rất nghiêm ngặt, có giấy giới thiệu thì mới có tác dụng khi ở bên ngoài.
Hiện tại cải cách mở cửa, các mặt quản lý không nghiêm khắc như vậy, nhà khách tư nhân cũng mọc lên, mấy quán trọ nhỏ này không cần giấy giới thiệu cũng có thể thuê phòng. Nghe nói sau này còn muốn toàn quốc thực hiện "chứng minh thư", phải dùng "chứng minh thư" thay thế "giấy giới thiệu", nhưng chuyện đó cũng cần thời gian. Dù sao chưa đưa ra được giấy giới thiệu mà lưu manh lại gây rối, đồng chí công an bắt giam hai ngày ở nhà giam cũng phù hợp với quy định!
Hạ Đại Quân lúc này muốn đổi lời cũng không kịp, đồn công an mỗi ngày phải xử lý rất nhiều chuyện vặt, có những vụ chỉ cần giáo dục một phen là thả, có vụ lại phải bắt giam.
Lưu manh nếu không bị bắt thì thôi, đi trên đường, bình thường công an cũng sẽ không kiểm tra giấy giới thiệu của từng người.
Nhưng nếu lưu manh còn dám kiêu ngạo gây chuyện thì đồn công an cũng sẽ không nương tay.
Lúc này Hạ Đại Quân nói mình là người của tập đoàn Tranh Vinh, nói theo lão bản đến, giấy giới thiệu đặt ở khách sạn Bạch Vân, vân vân, đồng chí công an cũng không mấy quan tâm: "Được được được, biết rồi, chúng tôi sẽ đến khách sạn Bạch Vân xác minh, tuyệt đối không oan uổng người tốt... Cũng sẽ không bỏ qua một tên xấu!"
Chưa điều tra rõ ràng thì cứ vào trại tạm giam mà ở!
Bốn người Hạ Đại Quân bị áp giải đi, Trần Tích Lương đứng bên cạnh nghe được rõ ràng.
Nếu thực sự có thương nhân Hồng Kông muốn bảo lãnh bọn họ, người nhà họ Hạ chắc cũng chỉ bị giam vài ngày là ra thôi, lũ người mặt dày này rất phiền phức, hắn có nên báo cho Hạ Hiểu Lan một tiếng không?
Trần Tích Lương rời đồn công an, công nhân xưởng may vẫn còn chờ ở bên ngoài, ai nấy đều hỏi chuyện rắc rối đã được giải quyết chưa.
"Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, đồng chí công an đã đưa bọn họ vào trại tạm giam rồi. Không biết ở đâu xuất hiện mấy tên lưu manh gây sự, làm khách của tôi sợ hết hồn, thiệt hại này tôi tìm ai mà đòi đây?"
Hàng của Luna cũng đã sản xuất xong, bên Kinh Thành cũng muốn nhận hàng, tất cả đều đã đóng gói và chuyển lên xe lửa.
Lúc này, tốt nhất là đừng có chuyện gì phát sinh nữa thì tốt hơn.
Trần Tích Lương vừa phát thuốc lá cho các công nhân, trong lòng cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Đối với nhãn hiệu Luna, hắn đã dốc toàn bộ vốn liếng vào rồi, đây không chỉ là chuyện làm ăn, mà còn là ước mơ của hắn.
Cho dù ngay khi khai trương mà thương nhân Hồng Kông muốn gây khó dễ với hắn, Trần Tích Lương cũng không có ý định nhượng bộ.
Hộ cá thể thì sao chứ?
Người chết chim ngửa lên trời, ai muốn bắt nạt hắn, hắn đều muốn cắn lại một miếng thịt của đối phương!
Trần Tích Lương trở về tiệm thì vẻ mặt rất thoải mái, Lưu Phân và Lý Phượng Mai vẫn chưa về.
"Không có chuyện gì, bốn người kia đều không có giấy giới thiệu, toàn bộ bị đưa vào trại tạm giam rồi, đợi đến lúc họ thả ra thì hai người có thể lên xe lửa về rồi!"
Không có giấy giới thiệu?
Lý Phượng Mai và Lưu Phân đều không ngờ tới.
Chắc chắn là có những người không có giấy giới thiệu mà đến nơi khác, thường là mua vé tàu từ người khác, hoặc là lên tàu trộm, những người đó đều rất kín tiếng, sợ bị công an bắt.
Không có giấy giới thiệu mà còn ngông nghênh như nhà họ Hạ thì Lý Phượng Mai thực sự chưa từng gặp.
"Đầu óc bọn họ có vấn đề à, ông chủ Trần, thật sự là cảm ơn anh."
Trần Tích Lương khoát tay, không hề nhắc đến chuyện của tập đoàn Tranh Vinh, còn cảm ơn Lưu Phân và Lý Phượng Mai vì đã cho cửa tiệm những lời khuyên hữu ích.
"Tôi vừa gọi điện cho Hiểu Lan rồi, nàng nói những nhân viên cửa hàng được cử đi Kinh Thành huấn luyện sẽ lên tàu về Dương Thành, chờ họ vừa về, chỉnh lý lại số quần áo nóng hổi, cửa hàng Luna ở Dương Thành có thể khai trương."
Vốn dĩ định ngày 15 tháng 3 khai trương, bây giờ xem ra phải hoãn lại hai ngày, ba nhân viên cửa hàng về rồi, Trần Tích Lương còn phải tự mình hướng dẫn thêm.
Như lời Hạ Hiểu Lan nói, cách treo quần áo trong tiệm, cách bài trí tủ kính đều là kiến thức, Trần Tích Lương đã dốc hết vốn vào nhãn hiệu Luna, nên chuyện gì cũng hận không thể tự thân làm lấy.
Nửa đường xông tới mấy con chó điên, bị Trần Tích Lương quyết đoán đưa đến đồn công an, chuyện này coi như đã tạm thời lắng xuống.
Trong lòng Lưu Phân vẫn thấy không thoải mái.
"Vậy sau này, tôi chẳng lẽ lại cứ phải tránh mặt người nhà họ Hạ, cứ nơi nào có bọn họ, là tôi không được đến à?"
Lưu Phân có suy nghĩ của riêng mình, chuyện Điền gia kích thích nàng vào ngày tết cũng không phải là nhỏ, rõ ràng muốn bị người ta bắt nạt, nàng cũng có làm gì thật sự có lỗi với nhà họ Hạ đâu, hai bên gặp nhau, dựa vào cái gì mà nàng phải nhường nhịn?
Đổi lại là Lý Phượng Mai, đối với người nhà họ Hạ thì gặp một lần là mắng một lần, nàng đoán cô em chồng chắc không làm được.
"Đàn ông ai cũng tự cho mình là đúng, ước gì ly hôn vợ trước rồi cũng không đi tìm người mới, Hạ Đại Quân vẫn còn coi cô là đồ ăn trong bát của hắn, hắn chưa chắc là muốn cùng cô tái hôn, hắn chỉ là không chịu nổi khi thấy cô sống tốt. Giống như thằng chồng cũ của tôi, chê tôi không sinh được con, tôi nói ly hôn, hắn lại không cam lòng... Đến khi tôi gả cho anh trai cô, năm thứ hai có con trai liền im re!"
Nàng thấy Lưu Phân nghe có vẻ nhập tâm, bèn đẩy nàng:
"Cô kiếm một người đàn ông còn mạnh hơn cả Hạ Đại Quân mà tái hôn, đảm bảo hắn nhìn thấy cô sẽ phải đi đường vòng ngay!"
Chuyện này Lý Phượng Mai là có kinh nghiệm nhất, nàng gả cho Lưu Dũng rồi, người đàn ông trước kia liền không dám đến dây dưa nữa, không phải do Lưu Dũng có nhiều quyền thế, mà là do Lý Phượng Mai rất nhanh mang thai. Việc này chứng minh không phải Lý Phượng Mai không sinh được, mà là do thằng đàn ông kia có bệnh, có ai mà không để ý đến phương diện này?
Sợ bị người khác bàn tán, nên làm sao còn dám đến trước mặt Lý Phượng Mai mà mất mặt xấu hổ.
Lý Phượng Mai cảm thấy đạo lý cũng tương tự, Lưu Phân nghe đến ngây người, không hiểu tại sao, nàng lại nhớ đến phương thức liên lạc mà Thang Hoành Ân đã đưa cho nàng, có cần giúp thì cứ tìm hắn—— Lưu Phân muốn tự vả mình hai cái, nếu nàng mà liên hệ thị trưởng Thang thì chẳng phải là loạn hết cả lên hay sao?
Hai người không hợp nhau thì phải dứt khoát, không thể nhất thời thay đổi.
Người đàn ông mạnh hơn Hạ Đại Quân đâu chỉ có thị trưởng Thang, mà nàng cũng có xứng với thị trưởng Thang đâu.
Hơn nữa, chuyện của nàng, tại sao nhất định phải dựa vào đàn ông giúp đỡ?
Lưu Phân bất tri bất giác, cũng bị Hạ Hiểu Lan ảnh hưởng, liền bác bỏ đề nghị của Lý Phượng Mai. Nàng muốn đường đường chính chính thoát khỏi Hạ Đại Quân, mặc kệ Hạ Đại Quân có dây dưa thế nào, thái độ của nàng cũng không được mềm yếu! Nàng không chỉ làm vì bản thân, mà còn muốn bảo vệ cả Hiểu Lan!
...
"Hắt xì ~"
Một cơn gió thổi qua, Hạ Hiểu Lan cảm thấy mũi hơi ngứa, không nhịn được hắt hơi một cái.
Bây giờ nàng đang đứng ở cổng quân y viện, Chu Thành vội vàng sắp xếp bác sĩ cho mẹ Thạch Khải, Hạ Hiểu Lan sau khi tan học buổi sáng thì tự mình bắt xe buýt đến đây. Nghĩ đến hai đứa trẻ nhà Thạch, Hạ Hiểu Lan ôm hai hộp sữa bột, thứ này không chỉ trẻ con có thể uống, mà người lớn tuổi dùng cũng tốt cho sức khỏe, thế nào cũng sẽ không thừa.
Theo số phòng bệnh mà Chu Thành đã cho, nàng tự mình đi tìm, trên ghế hành lang, một người phụ nữ trông giống nông thôn đang lau nước mắt, trong lòng ôm một đứa bé.
"Ngụy tẩu tử?"
Hạ Hiểu Lan thử lên tiếng hỏi, người kia nghe thấy liền ngẩng đầu lên nhìn, nàng biết mình đã không tìm nhầm rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận