Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1244: Tặng người hoa hồng (thêm) (length: 8129)

Chẳng phải nói chủ nhiệm Phan cho vay bừa bãi, một lần cho Khải Hàng vay quá nhiều, nghi ngờ năng lực trả nợ của Khải Hàng sao?
Nhanh như vậy đã trả hết nợ, chủ nhiệm Phan có mặt mũi, mặt của Thịnh Huyên cũng bị đánh bốp bốp vang.
Ứng Kim Xuyên đương nhiên biết bây giờ phải làm gì, khoản tiền mà chủ nhiệm Phan thải ra, còn phải tìm chủ nhiệm Phan để trả lại.
Hắn liền không giao thiệp với Thịnh Huyên, Thịnh Huyên cũng không có cách nào làm gì được hắn.
Ứng Kim Xuyên tự mình đã từng làm ở ngân hàng, biết một số vị trí công việc ở ngân hàng rất linh hoạt. Ai có bản lĩnh thì người đó lên, ranh giới công việc không rõ ràng như vậy.
Người ta, giám đốc Ngũ còn kiêm nhiệm bán phiếu trái phiếu đó thôi, việc Phan Ích Quân có phải là chủ nhiệm tín dụng hay không cũng không ảnh hưởng đến việc anh ta thu tiền.
Bên ngoài có người giúp một tay, bản thân Phan Ích Quân cố gắng thêm, chưa chắc không thể lấy lại chức chủ nhiệm tín dụng.
Những việc này không cần Hạ Hiểu Lan và Ứng Kim Xuyên phải nói rõ tỉ mỉ, mời lão đại trấn giữ công ty quả là bớt lo!
Buổi trưa, Hạ Hiểu Lan theo lời đến thăm bà Chu, buổi chiều Tiểu Vưu tìm đến đưa cho nàng một phong thư lớn: "Chị Hạ, chị bảo em thu tiền thuê nhà, tất cả đều ở bên trong, 3 tháng thu một lần, mỗi lần là 645 đồng."
Lần trước, Tiểu Vưu theo lời Hạ Hiểu Lan đã hỏi thăm kỹ tiền thuê của bảy chỗ.
Tiểu Vưu không ngờ rằng Hạ Hiểu Lan còn giao cho nàng một nhiệm vụ quan trọng hơn, đó là làm sao để cho thuê được bảy căn nhà ở những ngõ nhỏ khác nhau, phải cho thuê cho người đáng tin cậy, còn phải giao cho nàng trách nhiệm thu tiền thuê nhà.
Lúc ấy Tiểu Vưu có chút chùn bước.
Vốn dĩ tuổi nàng còn nhỏ, chưa từng xử lý việc này bao giờ, nàng nào biết người nào đáng tin hay không đáng tin?
Hạ Hiểu Lan ngược lại rất tin tưởng nàng: "Người thuê đúng hạn trả tiền thuê, quan hệ xã hội không phức tạp là đáng tin nhất."
Tuổi thì nhỏ, nhưng chạy việc rất nhanh nhẹn, Hạ Hiểu Lan tự mình lười đi làm việc này, dứt khoát để Tiểu Vưu làm. Tiểu Vưu cố gắng đi làm, thời gian còn nhanh hơn so với Hạ Hiểu Lan dự tính, đã cho thuê xong cả bảy căn tứ hợp viện.
Ba tháng thu tiền một lần, một năm Tiểu Vưu thay nàng chạy bốn lượt, bình thường còn phải quản người thuê, chỉ có đến lúc thu tiền mới đến xem xét, người thuê làm hư hỏng nhà cũng khó nói.
Giá thuê nhà không cao, vì bản thân nhà cũng không có đồ đạc nội thất.
"Ta nhớ em còn tìm người xây lại tường bị sập, sửa lại mái nhà, em tiêu hết bao nhiêu tiền?"
Tiểu Vưu cũng không nói không cần, tiền công thợ nàng còn chưa trả đâu, mà nàng cũng không có tiền để trả.
"Giấy báo chi phí tổng cộng ở trong thư, đã dùng 179 đồng."
Cô bé này thực sự rất giỏi.
Có những thứ thực sự phải xem thiên phú, có thông minh hay không, có liên quan đến môi trường giáo dục, cũng liên quan đến tố chất tự thân.
Vừa gặp một Chu Di đặc biệt ngốc, lại có thêm một Tiểu Vưu thông minh.
Hạ Hiểu Lan lấy 200 đồng từ trong phong thư đưa cho nàng: "Em cầm đi, đừng chê chị keo kiệt, chị để cho em mỗi ngày đều được đi học, em có đi đúng giờ không đó?"
Tiểu Vưu sao có thể ngại.
Ý của Hạ Hiểu Lan, 21 đồng còn lại là cho nàng.
Xét theo khối lượng công việc mà nàng làm thì 21 đồng tiền phí chạy vặt quả thật không nhiều, nhưng điều trân quý thật sự là việc Hạ Hiểu Lan nói là mỗi tháng có thể kiếm được cơ hội làm việc 200 đồng.
Mỗi ngày Tiểu Vưu đều đến tứ hợp viện ở hẻm Nam La Cổ học, nàng cảm thấy bà Vu dạy học rất giỏi, đôi mắt kia cứ liếc qua một cái là giống như có thể nhìn thấu nàng đang nghĩ gì.
Nàng nghĩ gì?
Nàng lại không làm gì sai.
Không giống như việc tiếp cận Thiệu Quang Vinh là có ý đồ khác, Tiểu Vưu theo Hạ Hiểu Lan chỉ thật sự là muốn nắm chắc cơ hội kiếm tiền.
Cho nên bà Vu có đáng sợ thế nào, Tiểu Vưu cũng không sợ.
Nàng rất thích học hỏi, học còn tốt hơn những người khác, học nhanh hơn, có khả năng sẽ kiếm được nhiều tiền hơn!
Hạ Hiểu Lan nhờ nàng chạy vặt, nàng chỉ biết vui vẻ, tin tưởng nàng thì mới giao việc này cho nàng làm.
Tiểu Vưu cũng tự nhủ không thể làm bậy, tiền thuê nhà bao nhiêu thì cứ thu bấy nhiêu. Người thuê nhà đang làm gì, nàng đều cố gắng tìm hiểu rõ rồi ghi chép lại; nhất định để cho Hạ Hiểu Lan bớt lo -- trước đây nàng quá yếu đuối, cứ nghĩ phải dựa vào đàn ông, sớm đi theo chị Hạ làm việc thì tốt rồi!
Người bình thường muốn phân cho một căn phòng cũng không dễ dàng, nếu không người khác sẽ nói nàng là con riêng, nói mẹ nàng đi tìm đàn ông, cũng vì gã đàn ông kia có nhà.
Nhưng chị Hạ đâu chỉ có một căn phòng.
Đúng vậy, không phải một hai phòng, mà là cả bảy cái sân, nhiều nhà đến mức phải có người chuyên quản lý mới được.
Sau khi Tiểu Vưu làm giúp Hạ Hiểu Lan việc này thì xem như mở mang tầm mắt.
Chuyện này đối với Tiểu Vưu quá quan trọng, nàng nhân tiện thăm dò tình hình thị trường thuê nhà ở kinh thành, nếu muốn trộm đưa mẹ nàng đi, nàng có thể thuê một căn nhà nhỏ rồi an bài cho mẹ tốt... Ráng nhịn, rất nhanh thôi nàng sẽ làm được.
Tiểu Vưu lòng đầy cảm kích, nở nụ cười ngọt ngào với Hạ Hiểu Lan:
"Chị Hạ, em nhất định sẽ học hành chăm chỉ, em nghe bà Vu nói, rất nhanh sẽ sắp xếp cho chúng ta đi làm."
Hạ Hiểu Lan gật đầu: "Ừ, rất nhanh sẽ đi làm, em cứ xem tự mình chọn đi, có rất nhiều cửa hàng có thể đến đó. Sau này người đến hẻm Nam La Cổ tham gia huấn luyện sẽ càng ngày càng nhiều, em giúp chị chiếu cố cho sức khỏe của bà Vu được không?"
Đều là nhân viên đến huấn luyện do các cửa hàng trong liên minh thương mại giới thiệu.
Bà Vu thì lại rất nhiệt tình, còn Hạ Hiểu Lan lại lo cho sức khỏe của bà.
"Vâng, em nhất định sẽ để ý đến bà Vu, không để bà ấy quá mệt!"
Tiểu Vưu đáp ứng dứt khoát, cô bé vốn dĩ không xấu xí, bây giờ tinh thần và thần thái so với trước đây cũng đã khác, Hạ Hiểu Lan nhìn thấy cũng vui lây.
Tiểu Vưu sắp đi, Hạ Hiểu Lan gọi nàng dừng lại:
"Khoan đã, mỗi ngày chạy tới chạy lui, em cứ đi xe đạp của chị trước đi, đợi khi nào tự kiếm được tiền mua xe đạp rồi trả lại chị, đừng thấy nó xấu xí, thật ra nó rất chắc chắn đấy."
Đến giờ Hạ Hiểu Lan vẫn đi chiếc xe đạp cũ được cải trang kia.
Đó là khi mới vào trường để giữ thái độ khiêm tốn, hòa nhập với tập thể nên cô cố ý mua.
Bây giờ thì sao, dù sao ký túc xá 307 đều biết cô khác người, Hạ Hiểu Lan đổi một chiếc xe đạp mới cũng không ai thấy lạ.
Cô đoán điều kiện gia đình Tiểu Vưu chắc không được tốt lắm, mỗi lần đi xe buýt tốn kém không ít, Tiểu Vưu lại tiếc tiền, phần lớn thời gian đều đi bộ.
Tiểu Vưu ngẩn người, lập tức vui vẻ đáp ứng.
Cho nàng đồ cũ không phải là coi thường nàng, mà là coi nàng như một nhân viên tương lai, có chút ý như làm bạn bè vậy!
Tiểu Vưu có tự tin có thể lừa được một chiếc xe đạp mới từ đàn ông, nhưng cảm giác này hoàn toàn khác biệt. Nàng cưỡi thử chiếc xe đạp "thả" của Hạ Hiểu Lan vài vòng, liên tục nói là đi êm ru, rồi xưng hô cũng đổi, vui vẻ gọi "chị Hiểu Lan" rồi rời đi.
Quan Tuệ Nga đến đón Hạ Hiểu Lan, phát hiện tâm trạng của cô không tệ, không khỏi hỏi:
"Có chuyện gì vui à?"
Hạ Hiểu Lan nghĩ nghĩ: "Em cảm thấy mình có thể giúp được người khác, tuy không phải chuyện gì lớn, nhưng cũng rất vui."
Nàng có thể giúp Tiểu Vưu.
Bây giờ Tiểu Vưu cũng không còn nhớ đến Thiệu Quang Vinh.
Mặc kệ Tiểu Vưu có những khó khăn hay chuyện khó mở lời nào, trước đây trông cậy vào việc dựa vào kẻ ngốc giải quyết, giờ Tiểu Vưu muốn dựa vào chính mình để giải quyết.
Thế giới của người trẻ tuổi thật đơn giản, giúp người thì thấy hài lòng, lúc này Quan Tuệ Nga cảm nhận rõ Hạ Hiểu Lan quả thực là một cô gái trẻ tuổi.
Bất quá, như thế rất tốt, bình thường biểu hiện mạnh mẽ, nhưng trong lòng cũng có sự mềm mại:
"Tặng người hoa hồng, tay có dư hương, thảo nào em vui... Có điều lát nữa đến nhà hàng, nhất định đừng cười như thế trước mặt ông bà của em, hoàn cảnh tối nay không thích hợp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận