Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1233: Kiểu mới thẩm vấn thủ đoạn? (length: 8221)

Đỗ Triệu Huy sao còn có thể thốt ra lời như vậy được.
Hạ Hồng Hà... Để ý đến nàng ta làm gì, Hạ Hiểu Lan vừa vào đã chẳng thèm liếc nhìn nàng ta lấy một cái, Chu Thành phát hiện ra Đỗ tổng đang lén lút ngó trộm vợ mình.
"Đi thôi, ta đưa em đi nghe ngóng một chút."
Nghe ngóng cái gì?
Chắc chắn là nghe Kha Nhất Hùng bị thẩm vấn.
Hạ Hiểu Lan dùng sức gật đầu, "Được!"
Chu Thành đưa Hạ Hiểu Lan đi, ánh mắt Đỗ Triệu Huy dõi theo, cho đến khi hai người hoàn toàn khuất bóng.
A Hoa buông lỏng cơ thể đang căng như dây đàn, nhìn lại vị Đỗ đại thiếu gia vẫn chưa thu hồi ánh mắt, A Hoa cũng có tâm tình phức tạp a -- Đại thiếu gia đúng là vô tri không sợ, vụng trộm nhìn Hạ tiểu thư, cứ tưởng người bảo vệ cô ta không phát hiện sao?
Ánh mắt Chu Thành vừa quét tới, A Hoa cảm thấy như bị một con hổ, một con báo nhìn chằm chằm, Chu Thành tạo cho hắn một áp lực quá lớn, trong khoảnh khắc đó, A Hoa suýt chút nữa đã không kìm được muốn ra tay.
Chu Thành còn đáng sợ hơn cả Bạch Trân Châu đã từng đánh rụng răng nanh của đại thiếu gia kia!
Bạch Trân Châu ra tay là đánh nhau, là dạy dỗ.
Chu Thành mà ra tay, rất có thể là g·i·ế·t người!
Kẻ không biết thì không sợ, vị Đỗ đại thiếu còn đang để ý:
"Đồng chí c·ô·ng an, vì sao hắn có thể dẫn người đi, còn tôi thì phải ngồi chờ ở đây?"
Tinh anh cục c·ô·ng an lạnh lùng liếc nhìn Đỗ Triệu Huy, ở đây không có cái gì ông chủ Hồng Kông cả, chỉ có đại án lừa bán người, thấy Đỗ Triệu Huy có vẻ không phục, c·ô·ng an cũng chẳng cần khách khí:
"Đồng chí, không nên hỏi đến việc của cấp trên, mời anh đến đây là để phối hợp điều tra thẩm vấn."
Cấp trên?
Trẻ như vậy tính cái gì cấp trên, đến cả lông mọc đủ chưa mà cũng đòi làm cấp trên!
Đỗ Triệu Huy bị trách móc một phen, tâm tình cực kỳ khó chịu.
Điều khó chịu nhất là Chu Thành trông có vẻ giỏi hơn hắn...
Một bên Hạ Hồng Hà đỏ hoe cả mắt, suy nghĩ cũng không khác Đỗ Triệu Huy là bao: Hạ Hiểu Lan tìm được một người đàn ông như vậy, c·ô·ng an còn phải gọi hắn là thủ trưởng. Ông trời thật quá bất c·ô·ng, đem tất cả những thứ tốt đẹp đều dành cho Hạ Hiểu Lan.
Hạ Hồng Hà nức nở, Đỗ Triệu Huy ghét bỏ tránh xa.
Hắn nhớ lại khoảnh khắc Hạ Hồng Hà vừa được Kha Nhất Hùng cứu ra, cả người thối hoắc mà còn muốn quyến rũ hắn.
Đều là họ Hạ, sao mà khác biệt một trời một vực thế này!
Hạ Hồng Hà cảm giác được Đỗ đại thiếu ghét bỏ, nước mắt càng không thể kiềm được, vừa khóc vừa nũng nịu với Đỗ Triệu Huy: "Đỗ lão bản, sao anh không mời nhị thúc tôi làm vệ sĩ? Kha Nhất Hùng rất x·ấu, hắn sa thải tất cả chúng tôi, nhị thúc tôi không có cách nào khác đành phải về quê... Ô ô ô..."
Kiếm tiền thật khó khăn a.
Hạ Hồng Hà nằm mơ cũng muốn được vào làm ở công ty lớn, ngồi văn phòng, mang giày cao gót với tất chân, lãnh lương cao, sau đó thể diện gả cho người Hương Cảng.
Nhưng nàng lại chỉ có thể ở nơi công trường đầy tro bụi, làm thuê ở hậu bếp của những quán cơm đầy dầu mỡ!
Đỗ Triệu Huy rất muốn mắng người a!
Một người xấu xí như vậy cũng dám đến chất vấn hắn, đúng là mẹ nó t·h·i·ể·u n·ă·n·g a, hắn là lão bản thích sa thải ai thì sa thải, lẽ nào còn cần phải giải thích với một người đàn bà không hiểu chuyện?
Vì sao phải đem hắn cùng một kẻ t·h·i·ể·u n·ă·n·g như vậy đặt chung một chỗ!
"Đồng chí c·ô·ng an, các người rốt cuộc muốn hỏi cái gì, tôi đều phối hợp, cái gì cũng phối hợp!"
Thật đáng sợ, chắc chắn là c·ô·ng an đã nghiên cứu ra chiêu thức thẩm vấn, Đỗ Triệu Huy thừa nhận mình đã thua, giờ không còn muốn giữ bộ dạng của kẻ có tiền nữa, chỉ muốn có ai đó mau chóng hỏi xong cho rồi, để hắn rời khỏi cái nơi quỷ quái này!
...
Chu Thành đưa Hạ Hiểu Lan đến một gian phòng trống.
Cái kiểu tường kính có thể nhìn thấy phòng khác thì không có ở đây, đây là Dương Thành năm 1985 của Hoa Quốc, chứ không phải New York nước Mỹ.
Nhưng hai phòng liền nhau, vẫn có thể nghe được âm thanh từ phòng thẩm vấn.
Hiện tại chỉ có thể nghe thấy giọng của c·ô·ng an, một lát sau, mới có giọng nói lười nhác của Kha Nhất Hùng vọng đến:
"Đồng chí c·ô·ng an, tôi không hiểu các anh đang nói gì, tôi quen biết Hà Văn, hắn phạm tội thì có liên quan gì đến tôi sao?"
Hà Văn chính là "Muỗi", kẻ sai khiến Trương Binh và mấy người kia, loại trừ được La Diệu Tông cũng coi như xong, hiện giờ đã m·ấ·t tích, theo Chu Thành điều tra thì có lẽ đã lén sang Hồng Kông.
Cho dù đã đến Hồng Kông thì cũng không dễ gì tìm được người này.
Nếu Kha Nhất Hùng tâm địa độc ác thêm một chút, thì có lẽ hắn đã ném Hà Văn xuống biển giữa đường rồi, căn bản không để Hà Văn có cơ hội sống mà lên bờ.
Hồng Kông lớn như vậy, Hà Văn lại ham mê những thú vui chốn hoa lệ, một đời sẽ chẳng hề quay về đại lục, lấy cớ đó cũng có thể cho qua.
Kha Nhất Hùng chỉ cần quan tâm đến gia đình Hà Văn, thì trong mắt người khác hắn vẫn là một Kha lão đại trọng nghĩa khí.
Hạ Hiểu Lan thấy trên bàn có giấy bút, liền cầm lấy viết: "Hắn sẽ không nhận đâu."
Chu Thành cũng cầm lấy bút hồi đáp: "Không cần hắn nhận! Đây chỉ là bẫy câu chữ, trong lúc Kha Nhất Hùng ở cục c·ô·ng an, đám tay chân của hắn cũng đang bị bắt, ai cũng không thoát được."
Quả nhiên, c·ô·ng an bên kia đem một tập tài liệu ném trước mặt Kha Nhất Hùng.
"Lừa bán người, trộm cắp cướp giật, cố ý g·ây t·h·ươn·g tích, cố ý g·i·ế·t người, giúp người nhập cư trái phép... Kha Nhất Hùng, tất cả việc mà ông đã làm chúng tôi đều nắm rõ cả rồi! Bất kể ông có nhận hay không, lần này ông đừng mong trốn thoát! Để xem còn có ai dám đứng ra chịu tội thay cho ông không, cả bọn c·ô·n đ·ồ các người, chính là một ổ ung nhọt ở khu vực nhà ga Dương Thành!"
Lãnh đạo Dương Thành từ lâu đã muốn chỉnh đốn lại tình hình an ninh trật tự; trước đó từng có chuyện thị trưởng Bằng Thành bị móc túi ở khu vực nhà ga gây ầm ĩ.
Mặc dù thị trưởng Bằng Thành không quản được Dương Thành, nhưng chuyện này quả thực là quá m·ấ·t mặt, cứ nhắc đến là cảm thấy xấu hổ!
Mấy tên trộm cắp vặt, đều được một tên cầm đầu không ra gì như Kha Nhất Hùng che chở.
Hắn muốn làm một “Lão Đại” nghĩa bạc vân thiên, muốn người khác nghe theo lời Kha lão đại, thủ hạ càng đông, thì càng có nhiều miệng cần ăn, Kha Nhất Hùng mà không cấu kết với những hoạt động bất lương đó thì lấy đâu ra mà nuôi được ngần ấy thủ hạ!
Vừa vào đến cục c·ô·ng an, Kha Nhất Hùng đã bị mang cả còng tay lẫn còng chân.
Kha Nhất Hùng giật lấy xấp tài liệu trên bàn, nhắm mắt lại rồi lại mở ra:
"Rốt cuộc là ai muốn chơi c·h·ế·t tôi vậy!"
Sợ hắn c·h·ế·t chưa đủ triệt để sao, để điều tra ra được chuyện này thì cần phải có một nguồn lực lớn đến cỡ nào?
Mà đâu chỉ tra xét trong một hai ngày!
Kha Nhất Hùng không cam lòng!
Hắn vốn có thể thoát khỏi đống bòng bong này, muốn đưa người sang Bằng Thành làm ăn, thì ra tiền ở đặc khu đúng là quá dễ k·i·ế·m!
Nhưng là Bạch Trân Châu muốn đến cướp địa bàn của hắn.
Hạ Hiểu Lan muốn báo c·ô·ng an bắt hắn.
Đỗ Triệu Huy thì qua cầu rút ván, tập đoàn Tranh Vinh đã không hề giao c·ô·ng trình cho Kha Nhất Hùng làm nữa.
Tất cả đều là do đám người này, từng bước bức ép hắn, không cho hắn rửa tay gác kiếm.
Tên tay chân tâm phúc Tào Lục lại bị bắt, Kha Nhất Hùng muốn ngăn không cho đám thủ hạ có ý đồ khác, mới ra tay t·r·ả t·h·ù Hạ Hiểu Lan!
La Diệu Tông không c·h·ế·t.
Mới có một ngày, hắn đã bị đưa đến đồn c·ô·ng an rồi.
Kha Nhất Hùng cười ha hả: "Là Hạ Hiểu Lan phải không? Không ngờ rằng Kha Nhất Hùng tôi lại bị sụp bẫy dưới tay một người đàn bà! Hạ Hiểu Lan, cô thật là độc ác!"
Ầm—— Cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, Chu Thành đứng ở cửa.
"Thủ trưởng..."
"Các anh ra ngoài trước đi, tôi sẽ hỏi hắn một mình!"
Tiếng cười của Kha Nhất Hùng đột nhiên im bặt.
Hắn nhìn Chu Thành, Chu Thành cũng nhìn hắn.
Vừa nhắc đến tên Hạ Hiểu Lan thì Chu Thành liền bước vào, Kha Nhất Hùng lập tức nheo mắt lại.
"Là anh sao?"
Là người này sao?
Trước giờ không hề lộ mặt, phái một tên Phan Tam đến quăng quật hắn vài lần!
Vậy cho nên lần thứ ba này, người đàn ông này đã tự mình xuất hiện?
"Kha Nhất Hùng, một kẻ ra tay với phụ nữ như ông thì cả đời chỉ là một tên vô lại bất nhập lưu mà thôi."
Chu Thành ngồi xuống ghế, hai người ngồi cách bàn, khí thế hai bên không ai chịu nhường ai. Sau một hồi lâu, lưng Kha Nhất Hùng đã ướt đẫm mồ hôi, cả người cứ như vừa được vớt lên từ dưới nước vậy... Nếu như vẫn còn tự do, Kha Nhất Hùng tin rằng mình vẫn có cơ hội lật ngược tình thế.
Nhưng hiện giờ hắn đã là tù nhân dưới bậc, còn cố gắng chống đỡ cái thể diện gì chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận