Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 664: Bình tĩnh Khang nhị thúc (length: 8230)

Khang Vĩ bị tai nạn xe cộ!
Khang Vĩ cho dù không phải con trai của Quan Tuệ Nga, thì cũng được xem như cháu, từ nhỏ đã thấy Khang Vĩ lớn lên, cả ngày đi theo sau lưng Chu Thành, rất nhiều khi đều ăn ngủ ở nhà họ Chu… Nếu Khang Vĩ xảy ra chuyện gì, Quan Tuệ Nga không thể chấp nhận được, nàng lo lắng còn hơn cả Tạ Vân không chịu nổi!
"A di, a di?"
Quan Tuệ Nga bình tĩnh lại, đầu dây bên kia là giọng của Hạ Hiểu Lan: "... Ca phẫu thuật đã xong rồi, nhờ Thị trưởng Thang giúp đỡ, tìm được bác sĩ giỏi nhất ở đây, tính mạng và cơ thể đều ổn định, hiện giờ chỉ chờ người tỉnh lại thôi."
Đứa nhỏ này nói chuyện thật là làm người ta hết hồn, khiến Quan Tuệ Nga sợ hãi như vừa mới vớt từ dưới nước lên vậy.
Nhất định là lò sưởi ấm quá mức, trong lòng nàng nóng nảy bồn chồn nghĩ đến việc Hạ Hiểu Lan cũng ở trên xe, Quan Tuệ Nga vẫn không thể để mình rối loạn: "Còn ngươi thì sao, ngươi có bị thương không?"
Hạ Hiểu Lan nói chỉ bị trầy xước da chút thôi, Quan Tuệ Nga cuối cùng cũng yên tâm, không cần lo lắng cho cả hai người.
Người gây tai nạn là một thương nhân Hồng Kông, hơn nữa lại còn là Đỗ Triệu Huy, cái tên mà Quan Tuệ Nga từng nghe qua, nàng còn sợ Hạ Hiểu Lan bị người ta k·h·i·n·h ·d·ễ — Đỗ Triệu Huy không phải người thành thật gì cả; trước đó dám lấy mấy trăm vạn, đến cả Vương Quảng Bình cũng phải né tránh, đủ thấy phong cách làm việc của Đỗ Triệu Huy ra sao.
Họ Đỗ đó có thể sẽ không cho rằng mình làm sai, đụng người bị thương ở đây tính là gì, thậm chí có đ·á·m c·h·ế·t người cũng có tiền bồi thường.
"Ngươi cứ yên tâm ở lại đó, ta sẽ thông báo cho người nhà của Khang Vĩ, chúng ta sẽ nhanh chóng đến ngay!"
Tắt điện thoại, Quan Tuệ Nga lại khó nghĩ không biết nên nói với ai.
Chuyện thế này, đàn ông có sức chịu đựng hơn phụ nữ, đáng tiếc Khang Vĩ lại không có cha ruột. Sức chịu đựng của mẹ Khang Vĩ, Tạ Vân… Quan Tuệ Nga thở dài, không nói cho Tạ Vân cũng không được, tình hình Khang Vĩ bây giờ đã ổn, nhưng người vẫn chưa tỉnh, lỡ mà bệnh tình đột ngột chuyển biến x·ấ·u, Tạ Vân chẳng phải sẽ không nhìn mặt con lần cuối sao?
Nghĩ như vậy đúng là không may mắn, Quan Tuệ Nga cũng lớn tuổi rồi nên không quá để ý mấy điều này, suy nghĩ lý trí mới có thể giải quyết vấn đề, cần phải tính đến cả tình huống tốt nhất lẫn x·ấ·u nhất!
Nàng kể lại sự tình cho Chu Quốc Bân nghe, sau đó là người thứ nhất hỏi về tình hình của Hạ Hiểu Lan.
Quan Tuệ Nga vẫn chưa biết Hạ Hiểu Lan đi tiễn Chu Thành, trên đường về thì gặp tai nạn xe, nếu biết chắc sẽ rất tự trách.
Chu Quốc Bân nghe nói Khang Vĩ vẫn còn hôn mê, nhớ đến tính tình của Tạ Vân cũng thấy đau đầu: "Báo cho Nhị thúc của nó, hai ông bà nhà họ Khang đã lớn tuổi, đợi Khang Vĩ tỉnh lại xem có cần báo với họ không."
Bây giờ nhà họ Khang là Nhị thúc của Khang Vĩ đang nắm quyền, việc gọi Tạ Vân lên thì không có tác dụng gì nhiều, chắc chắn là phải thông báo cho Nhị thúc của Khang Vĩ.
Bao nhiêu người ngoài đang nhìn vào, Nhị thúc của Khang Vĩ có thể mặc kệ sao?
Nói đi nói lại thì phụ nữ hay có nhiều suy nghĩ tỉ mỉ, Nhị thúc của Khang Vĩ có thể không toàn tâm toàn ý với cháu, không yêu thương bằng con ruột của mình, nhưng tình cảm chú cháu vẫn là có. Gia đình họ Khang có xích míc gì thì cũng không quan trọng, bây giờ là chuyện đối ngoại, Khang Liêm Minh không thể nào đứng về phía người ngoài được, nếu không sẽ bị người ta chê cười.
Khang Liêm Minh nhận được tin khi đang họp.
Nhưng thái độ của hắn lại giống với dự đoán của Chu Quốc Bân:
"Tôi sẽ lập tức cho người đặt vé máy bay."
Khang Vĩ bị tai nạn xe cộ.
Cuộc họp chắc chắn không thể tiếp tục được nữa, Khang Liêm Minh nhờ thư ký đặt vé máy bay, còn mình thì ngồi ở văn phòng, móc một điếu t·h·u·ố·c ra, châm nửa ngày mà không cháy, tay hắn r·u·n rẩy lợi hại – tâm tình của Khang Liêm Minh lúc này giống như 22 năm trước, khi nhận được tin Đại ca hy sinh ở tiền tuyến, lúc đó trời sập xuống thì hiện giờ cũng chẳng khá hơn là bao.
Hắn vứt điếu thuốc, gọi điện thoại đến đơn vị của Đại tẩu Tạ Vân, tiếng tút tút tút làm cho người ta nóng lòng sốt ruột, điện thoại vừa kết nối, nghe được giọng của Tạ Vân, Khang Liêm Minh vẫn cố không để lộ vẻ hoảng sợ:
"Tẩu tử, cô thu dọn ít đồ, lát nữa tôi cho người đến đón cô ra sân bay. Đúng, tôi và cô cùng đến Bằng Thành… Tôi biết Khang Vĩ ở Bằng Thành, bên đó nó bị một tai nạn giao thông nhỏ, chúng ta đến thăm nó chút… Cô đừng k·h·ó·c trước, nó đã qua khỏi nguy hiểm rồi, bây giờ cần người nhà đến bên cạnh, đi xử lý việc tai nạn xe. Tẩu tử, đi cùng với tôi, trước đừng nói cho người lớn."
Một tiếng sau, Khang Liêm Minh gặp Tạ Vân với đôi mắt s·ư·n·g đỏ.
Cảm ơn trời đất, Tạ Vân nhìn thấy hắn lại không k·h·ó·c.
Cùng lên máy bay còn có Quan Tuệ Nga, Hạ Hiểu Lan nói không có gì đáng ngại, nhưng Quan Tuệ Nga cảm thấy mình cũng nên đi xem, lần này Chu Quốc Bân không hề ngăn cản.
Nhìn thấy Quan Tuệ Nga, Tạ Vân không thể kiềm được cảm xúc.
Quan Tuệ Nga ôm vai cô: "Cô cũng đừng k·h·ó·c, Khang Vĩ còn đang đợi cô đến chủ trì đại cục cho nó!"
Khang Liêm Minh không nói gì, hắn biết người đời đánh giá hắn ra sao, nói hắn chèn ép cháu trai mồ côi từ trong bụng mẹ, không chịu bồi dưỡng Khang Vĩ cho tốt.
Vậy thì bồi dưỡng kiểu gì đây?
Cũng như nhà họ Chu, đưa Khang Vĩ đi tham quân, như thế mới gọi là kế thừa chí hướng của cha, mới có tiền đồ?
Có tiền đồ như thế để làm gì, nhà họ Khang cũng đâu thiếu Khang Vĩ một miếng ăn, có được một c·ô·ng việc tốt, Khang Vĩ cả đời sẽ không lo đói, cuộc sống cũng sẽ bình an vô sự!
Người trẻ tuổi không thích c·ô·ng việc an nhàn, cứ nhất định muốn tự mình ra ngoài bôn ba vất vả.
Nghe nói Khang Vĩ gần đây làm ăn ở phía nam với người ta, Khang Liêm Minh còn chưa tìm được cơ hội để nói chuyện với Khang Vĩ thì đã nghe tin Khang Vĩ gặp tai nạn xe cộ.
May mắn là ca phẫu thuật thành công, Khang Vĩ đã bảo toàn được tính m·ạ·n·g.
Khang Liêm Minh mặt mày trầm xuống, Quan Tuệ Nga luôn miệng an ủi Tạ Vân, nhìn từ góc độ phụ nữ thì thấy, Nhị thúc Khang Liêm Minh này tỏ ra quá bình tĩnh.
Bình tĩnh có đôi khi đồng nghĩa với lạnh lùng, cũng chẳng trách Quan Tuệ Nga cảm thấy Nhị thúc Khang Liêm Minh này và cháu trai Khang Vĩ không thân thiết.
… Tình hình sức khỏe của Khang Vĩ tương đối ổn.
Cậu cũng được chăm sóc y tế tốt nhất, Thang Hoành Ân giục Hạ Hiểu Lan đi ăn gì đó, hai tay cô bị băng bó trông như bánh chưng, may mà có Bạch Trân Châu ở đây.
Trong khi ăn cơm, Thang Hoành Ân mới cẩn thận hỏi tình huống lúc đó.
Nghe nói ban đầu chiếc xe lao về phía trước, Hạ Hiểu Lan kịp thời đánh tay lái, làm cong hướng đi, sau đó mới đụng vào phía sau, Bành bí thư liếc nhìn Hạ Hiểu Lan, cô thật sự là m·ệ·n·h lớn, nếu theo hướng ban đầu lao tới thì người ngồi ở vị trí kế bên ghế lái như Hạ Hiểu Lan chắc chắn không sống nổi.
"Lúc đó chỉ nghe thấy tiếng phanh gấp rồi liếc thấy có chiếc xe lao đến, tốc độ thật sự quá nhanh, chúng ta căn bản không thể tránh kịp. Nào ngờ tay lái bị lệch đi, tránh được xe của Đỗ Triệu Huy, lại đụng phải cột điện phía trước."
Lúc ấy Hạ Hiểu Lan cũng không để ý thấy Khang Vĩ bị va vào chỗ nào, ngay cả bản thân cô cũng đầu óc quay c·u·ồ·n c·u·ộ·n, bây giờ nghĩ lại thì thấy cô và Khang Vĩ trong tích tắc đó đã bị hất tung lên, Khang Vĩ trước tiên va nát kính chắn gió rồi đập vào tay lái, hai người không bị văng ra khỏi xe ở chỗ kính chắn gió bị vỡ là nhờ có dây an toàn.
Bành bí thư thấy Hạ Hiểu Lan m·ệ·n·h lớn, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy mình quá may mắn!
"Xe của Đỗ Triệu Huy không hề chậm lại mà đụng phải, hiện tại thì p·h·áp luật chưa có quy định cụ thể về vấn đề này, dù có đi chăng nữa thì cũng chỉ là do tài xế gây ra thôi… Vậy chúng ta không có cách nào làm gì hắn sao?"
Theo luật hình sự năm 1979 của Trung Quốc, Hạ Hiểu Lan thấy tội gây tai nạn giao thông không giống với bây giờ, vì đường xá bây giờ còn ít xe, nên xác suất tai nạn xe xảy ra là rất thấp, cũng chính vì vậy nên Đỗ Triệu Huy đến Bằng Thành có thể muốn làm gì thì làm… Ở Hồng Kông, tốc độ chạy xe trên đường cao tốc không được x·á·ch lên được, còn ở Bằng Thành thì quả thực là đường thông hè thoáng!
Đầu của Khang Vĩ bị rách một lỗ, Đỗ Triệu Huy thì chỉ bị gãy một chiếc răng, Hạ Hiểu Lan thấy như vậy thật là quá nhẹ.
"Người nhà của Khang Vĩ đến rồi sẽ biết phải giải quyết như thế nào, một mình cô thì cũng không làm chủ được."
Để xem người nhà họ Khang sẽ nói sao, hiện tại Thang Hoành Ân thấy rất khó chịu với Đỗ Triệu Huy, thân phận thương nhân Hồng Kông đâu có nghĩa là muốn làm gì thì làm được chứ!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận