Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 300: Hạ trùng không đủ để Ngữ Băng! (length: 8232)

Hạ Hiểu Lan cũng không phải loại người có thù tất báo.
Ai chọc nàng là muốn gấp ngàn gấp trăm lần trả thù trở về, như vậy cuộc sống cũng quá vất vả. Nhưng nàng cũng không phải một thánh mẫu lấy oán báo ân, người khác đánh mặt, tính kế nàng, nàng còn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra! Nàng rất quý trọng tình thân có được sau hai đời không giả, nhưng đối với người thân thích không đáng coi trọng... Người Lương gia chỉ sợ muốn tức điên rồi, công dã tràng trút giỏ trúc xuống sông, hôm nay nhìn Phàn Trấn Xuyên bị mang đi, chỉ sợ trong một thời gian dài, Lương Bỉnh An và Lưu Phương sẽ sống trong sự sợ hãi rằng Hạ Hiểu Lan sẽ trả thù bọn họ.
Hạ Hiểu Lan cảm thấy như vậy là tốt rồi.
Để tảng đá kia treo trên đầu người nhà họ Lương không rớt xuống, để Lương Bỉnh An và Lưu Phương ăn không ngon ngủ không yên, hai kẻ hám lợi này nên chịu đựng sự tra tấn như vậy. Đối với một số người, nhìn thấy lợi ích ở ngay trước mắt mà cố tình không thể chạm vào, cảm giác đó còn khó chịu hơn cả giết chết họ!
Ý của Hạ Hiểu Lan, Lương Bỉnh An và Lưu Phương đều nghe ra.
Lưu Phương không chịu nổi kích động, "Ai thèm qua lại với nhà ngươi!"
Kiếm đâu ra đối tượng tốt vậy, nhiều khác thường! Càng là người đàn ông tốt, ngưỡng cửa nhà hắn càng cao, Lưu Phương nghĩ đến năm xưa mình quỳ cầu để gả vào Lương gia, mới thật sự là vất vả. Hạ Hiểu Lan lại không nhất định có vận may tốt như vậy, nàng cứ chờ xem Hạ Hiểu Lan nghèo túng thế nào, bây giờ nàng nhịn cục tức này, tương lai sẽ cười chê Hạ Hiểu Lan công dã tràng trút giỏ trúc xuống sông!
Lương Bỉnh An muốn bị bà vợ mình tức chết, lúc này mạnh miệng làm gì, nên nói lời ngon ngọt thì nên nói lời ngon ngọt!
Hạ Hiểu Lan lại không cho Lương Bỉnh An mặt dày có cơ hội sửa sai, lôi kéo Chu Thành liền đi.
Người nhà khách đối với căn phòng này tò mò muốn chết, vừa rồi mọi người đều nghe thấy tiếng súng, kết quả có một cán bộ bị mang đi, trong phòng còn có người nữa, muốn xem náo nhiệt cũng không được, ngoài cửa còn có hai người đàn ông mặc vest đen đứng đó, giống như thần giữ cửa, ai dám thò đầu ra nhìn trộm nha.
Chu Thành cùng Hạ Hiểu Lan cùng nhau đi ra, đám nữ phục vụ ghé vào cạnh Hồ Vĩnh Tài:
"Hồ chủ quản, ngài nói cô ta đây là..."
Hồ Vĩnh Tài ho khan hai tiếng, "Dù sao sẽ không ai truy cứu chuyện cô khóa cửa phòng, cô cứ thoải mái tinh thần đi."
Phàn Trấn Xuyên của Hà Đông huyện đã bị bắt đi, Hạ Hiểu Lan hoàn hảo không tổn hao gì tự mình rời phòng, dùng ngón chân nghĩ cũng biết bên nào thắng. Nữ phục vụ sửa sang lại quần áo, "Vậy một bàn đồ ăn kia, tôi tìm ai tính tiền đây?"
Hồ Vĩnh Tài chỉ lên gian phòng trên lầu, "Cô mau đi đi, không thì người ta muốn trốn nợ đó."
Khách ở nhà khách của thị ủy trốn nợ, có gì lạ đâu!
Nhưng hôm nay tại nhà khách thị ủy còn bắt được Phàn Trấn Xuyên đây, có chút trốn nợ cũng không có gì kỳ lạ. Nữ phục vụ xông vào phòng, ba người nhà Lương vẫn còn đang oán trách nhau.
Nói đúng hơn là Lương Bỉnh An và Lương Hoan đều oán trách Lưu Phương nói lung tung, Lưu Phương cũng nổi giận, nhặt lấy chiếc đĩa trên bàn đập vỡ hai cái.
Một bàn thức ăn ngon không ai động vào, canh trộn lẫn nhau, còn ăn được sao?
Nữ phục vụ vừa vào liền kêu lên, "Các đồng chí, sao các người có thể lãng phí đồ ăn như vậy, trên đời này còn có rất nhiều người không đủ ăn, các người đây là vứt bỏ tác phong cần kiệm gian khổ, mà vẫn còn là cán bộ nhân dân đó!"
Xã hội những năm 80 đúng là chân thật.
Thời đại thiếu thốn đồ ăn đã qua, nếu không phải khoán hộ đến ruộng đất, sẽ không thể nào có sản lượng lương thực tăng cao như vậy chỉ trong vài năm ngắn ngủi.
Ăn nhiều không ai chê cười, ăn thịt thỏa thích là giấc mơ cuộc sống phổ biến của quần chúng nhân dân. Nhưng lãng phí, tại nhà khách của thị ủy chưa bao giờ thấy lãng phí như vậy, dù là chiêu đãi lãnh đạo, món ăn phong phú, trọng lượng món ăn đều đã tính toán, sẽ không thừa lại quá nhiều! Huống chi hiện nay rất nhiều lãnh đạo cán bộ thật sự rất giản dị, tiêu chuẩn bốn món mặn một món canh đã là rất cao, một bàn đồ ăn ngon nói đập là đập, cho dù Thiệu Quang Vinh Đại bá cũng sẽ không làm như vậy tại nhà khách thị ủy.
Nữ phục vụ sợ gì, cán bộ trấn nhỏ, còn quản được nhà khách của thị ủy sao.
Cô ấy nghĩ gì nói nấy, lãng phí đồ ăn chính là đáng xấu hổ đó!
Lương Bỉnh An bị cô phục vụ trẻ tuổi kia trách mắng đến mức không dám ngẩng đầu lên, Lưu Phương vốn hùng hổ cũng bị dọa sợ hãi.
Cô ta cũng làm cái gì vậy, nơi này cũng không phải quê nhà nông thôn của cô ta, đây là nhà khách thị ủy.
"Vị nào là đồng chí Lưu Phương, cô thanh toán hết tiền đi, còn đền cả tiền làm hỏng bát đĩa nữa."
Không có áp lực phải bị lão già cường thú, Hạ Hiểu Lan quả thực thần thanh khí sảng.
Nàng cùng Chu Thành rời khỏi nhà khách thị ủy, Tiểu Vũ trốn ở một bên cũng không dám thở mạnh, sợ bị phát hiện. Cô ta là lén lút chạy đến Thương Đô, vốn định xem Hạ Hiểu Lan chê cười, đến nhà khách người ta hỏi cô ta tìm ai, Tiểu Vũ đã chột dạ, không dám vào cửa.
Lúc trước khi Chu Thành đi vào Tiểu Vũ đã nhìn thêm vài lần, nam thanh niên trẻ tuổi trông thật tinh thần.
Sau đó, là Phàn Trấn Xuyên bị người ta áp giải ra, trên mặt toàn là máu, bị ấn đầu đẩy lên xe, cùng bị mang đi còn có cả lái xe của Phàn Trấn Xuyên, hắn càng thêm chật vật, một ống quần bị máu ướt đẫm, trên mặt đất còn vệt máu, chân bị tật bị người nhét vào trong xe.
Dì Lý khóc lóc chạy theo phía sau, hỏi người khác tại sao muốn bắt con trai của bà ta.
Dì Lý là một người thật lợi hại, mỗi lần đến trong nhà, Tiểu Vũ đều không chịu được áp lực, muốn trốn tránh.
Một người có dáng vẻ đoan trang khí thế đến mấy, một khi hoảng sợ thì cũng chỉ là người bình thường thôi. Phàn Trấn Xuyên lợi hại, mẹ hắn lại càng có sức mạnh, mới là người Hà Đông huyện ai ai cũng muốn lấy lòng "Dì Lý", Phàn Trấn Xuyên bị bắt, thế giới của dì Lý coi như sụp đổ!
Tiểu Vũ gắt gao che miệng lại.
Sao người bị mang đi lại là Phàn Trấn Xuyên?
Tiểu Vũ vừa hoảng sợ vừa loạn, Phàn Trấn Xuyên cũng là chỗ dựa của cô ta, không có Phàn Trấn Xuyên, một người phụ nữ như cô ta phải sống thế nào?
Tiểu Vũ tâm hoảng ý loạn, nhớ lại trước kia Phàn Trấn Xuyên đã cho cô ta một vạn đồng, còn bố trí công việc cho cô ta… Tiểu Vũ chợt bình tĩnh lại, không thể vội vàng, Phàn Trấn Xuyên chưa chắc có chuyện gì, vừa rồi mấy người kia cũng không mặc đồng phục, cũng không phải công an.
Tiểu Vũ vẫn còn thiếu hiểu biết, cô ta không biết, đối với những người như Phàn Trấn Xuyên, bị những người không mặc đồng phục đến bắt, có khi còn đáng sợ hơn là bị công an có mặc đồng phục bắt đi.
Tiểu Vũ vẫn không biết nên đi đâu, lại thấy Chu Thành cùng Hạ Hiểu Lan thân mật dắt tay nhau đi ra.
Hạ Hiểu Lan còn đến nhà khách của thị ủy trước cả Phàn Trấn Xuyên, Tiểu Vũ hôm nay còn chưa đối mặt với cô ta, Hạ Hiểu Lan hôm nay ăn mặc rất khác, căn bản không giống như một cô gái nhà quê, ngược lại như là cô gái thời trang trên bìa tạp chí. Tiểu Vũ tự cảm thấy xấu hổ, trước đây cô ta còn lén nhìn nam thanh niên kia, hóa ra đó là đối tượng của Hạ Hiểu Lan sao?
Mọi người đều là người quê lên thành phố làm ăn, dựa vào cái gì Hạ Hiểu Lan lại có thể tự do tự tại, có thể có đối tượng là người đàn ông tương xứng tuổi tác, còn cô ta lại phải giao du với loại người như Phàn Trấn Xuyên… Chẳng lẽ vì Hạ Hiểu Lan xinh đẹp hơn cô ta sao! Tiểu Vũ vừa ghen tị vừa hận.
Nếu như cô ta lớn lên giống Hạ Hiểu Lan, không có Phàn Trấn Xuyên, cô ta cũng có thể tìm được người đàn ông tốt hơn!
Chu Thành cảm giác nhạy bén, ánh mắt liếc qua, liền phát hiện ra Tiểu Vũ đang ẩn mình.
"Chu tiên sinh?"
Tiểu Vũ trốn cũng có thể trốn được ai chứ, Lý Đống Lương và Cát Kiếm cũng rất nhạy bén.
Chu Thành lắc đầu, hắn đã xem qua tài liệu, người trốn là cô giúp việc nhỏ trong nhà Phàn Trấn Xuyên, người có quan hệ không đứng đắn với Phàn Trấn Xuyên, làm tức chết vợ chính thất của Phàn Trấn Xuyên, hắn có thể nhanh chóng có được những tư liệu bất lợi cho Phàn Trấn Xuyên cũng là có liên quan đến chuyện này.
Hạ trùng bất khả ngữ băng, đối với cô giúp việc nhỏ như vậy, Chu Thành lười tự mình truy cứu, cấp bậc của đối phương thật sự quá thấp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận