Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1146: Lập trường bất đồng (length: 8555)

Đỗ Triệu Cơ nói bằng tấm lòng chân thành.
Ra trận cha con là binh, đánh hổ anh em ruột, người một nhà đấu đá nội bộ chỉ hao tổn sức lực, sao không cố gắng gầy dựng sự nghiệp lớn hơn?
Đỗ gia còn cách vị trí giàu nhất Hồng Kông một khoảng rất xa, cái vị trí người giàu nhất đó để làm mục tiêu phấn đấu cũng mất rất nhiều năm, thật sự không cần thiết vì gia sản mà đánh nhau đến đầu rơi máu chảy.
Đỗ Triệu Huy bị hắn làm cho buồn cười, thậm chí còn vỗ tay tán thưởng:
"Triệu Cơ à, quả nhiên là người đi du học nước ngoài, tầm nhìn cao xa, còn giỏi hơn Đại ca gấp trăm lần!"
Lập trường của hai người sao có thể giống nhau?
Đỗ Triệu Cơ là con của nhị di thái, mà trước khi sinh ra hắn thì đã có Đỗ Triệu Huy, sau này còn có càng ngày càng nhiều em trai em gái, việc chia đều gia sản có lẽ là ý nghĩ chân thật của hắn.
Nhưng đối với Đỗ Triệu Huy mà nói, mẹ hắn là chính thất, nếu không phải Đỗ Tranh Vinh cưới thêm tam phòng di thái thái thì hắn đã là con trai duy nhất của chính thất.
Tiền của Đỗ gia vốn tất cả đều là của hắn, hiện tại lại muốn hắn cùng rất nhiều người chia đều?
Vốn là tình thương trọn vẹn của cha, hắn bị san sẻ.
Hắn không thèm để ý chút ấy.
Nhưng gia sản của Đỗ gia hắn không chia, thà để cho tiếng tăm lừng lẫy trong nước, cũng không thể để cho tam phòng khác hưởng lợi... Cho nên việc hắn tự mình tố giác nhà mình làm ăn buôn lậu một chút cũng không hề do dự, nhưng muốn bảo hắn cùng Đỗ Triệu Cơ đám người chia đều, cùng nhau xử lý việc làm ăn độc nhất này? Không thể nào! Xã đoàn chỉ có thể có một bang phái Đại ca, người khác dù lợi hại đến đâu cũng phải nhìn sắc mặt Đại ca mà kiếm ăn.
Đỗ Triệu Huy muốn làm "Đại ca" không phải kiểu yêu thương anh em trai em gái mà là nói một là một, nói hai là hai, người khác phải nhìn vào tâm trạng của hắn mà sống kiểu đó!
Vừa nói là đã đồng ý ngay?
Đỗ Triệu Cơ cũng không ngốc, nghe ra ý châm biếm trong lời nói của Đại ca.
Đỗ Triệu Cơ thật là người có giáo dưỡng tốt, một đường làm con ngoan, lại cha mẹ song toàn, tính cách của hắn không có cực đoan như Đỗ Triệu Huy. Đối diện với cái giọng điệu kỳ quái âm dương của Đỗ Triệu Huy, hắn cũng không thèm nói nhiều nửa câu:
"Đại ca cứ nghỉ ngơi cho khỏe, em ở công ty vẫn còn chút việc cần giải quyết."
Cha vẫn còn khỏe mạnh, mấy phú hào ở Hồng Kông có người lớn tuổi vẫn còn đang làm việc kinh doanh, nếu muốn đổi ca e là mấy năm gần đây cũng không được.
Vài năm sau, những đứa con của mấy di thái khác cũng lớn lên, đến lúc đó Đỗ gia sẽ lại ra sao đây?
Đỗ Triệu Cơ lắc đầu, hắn và Đại ca tuổi tác đang chiếm ưu thế, vốn nên bắt tay giảng hòa, mỗi người dùng thực lực của mình mà nói chuyện với cha, thừa dịp mấy đứa em còn chưa lớn, nhiều cơ hội nắm lấy quyền hành của tập đoàn mới là... Đại ca vội vàng muốn chiếm phần lớn nhất, lại còn muốn đối mặt với mấy đứa em trai em gái khác muốn đuổi tận giết tuyệt, chuyện này và ý nghĩ của Đỗ Triệu Cơ có bản chất khác nhau.
Mẹ hắn tuy là nhị thái, mà việc gả cho cha trước đây pháp luật Hồng Kông đều thừa nhận là quan hệ hợp pháp, Đỗ Triệu Cơ cũng không cho rằng mình đáng thua thiệt so với Lão đại.
Lúc còn nhỏ hắn rất muốn chơi với Đại ca, khi đó Đỗ Triệu Huy vẫn còn chưa che giấu cảm xúc, đã từng đẩy ngã hắn xuống đất, còn nói muốn đuổi hắn cùng mẹ ra khỏi Đỗ gia.
Ý nghĩ của một người từ nhỏ đến lớn cũng không thay đổi, Đỗ Triệu Cơ bội phục Đại ca "Thủ vững", đồng thời cảm thấy Đại ca còn chưa trưởng thành, thủ đoạn còn quá ngây thơ.
"Nhị thiếu ——"
"Đi thôi, về công ty, Đại ca xem ra cũng không sao, ta ngày mai sẽ đến."
Đỗ Triệu Cơ nói một cách thản nhiên không có chuyện gì, những người đi theo bên cạnh lại liên tưởng ra rất nhiều hình ảnh đao kiếm chém giết.
Cẩu tử Hồng Kông lại càng hay tưởng tượng, Đỗ Triệu Cơ đi một chuyến bệnh viện liền bị theo dõi chụp lén.
Màn chắn giường bệnh không kéo lên, hình ảnh hai anh em cùng xuất hiện trong khung ảnh mờ ảo, còn thêm lời thoại vào.
Tờ báo nhỏ vừa ra lò vẫn còn mùi mực, Đỗ Triệu Cơ vứt tờ báo xuống, "Sau này không cần đưa, công ty là nơi làm việc, không cần mang chuyện gia đình tới bàn luận."
Trước khi tan việc Đỗ Triệu Cơ mới nhớ ra đã từng hỏi người.
Trợ lý cung kính báo cáo: "Là thư ký mới được phòng nhân sự tuyển, còn chưa qua thời gian thử việc, có muốn cho cô ta thanh toán tiền lương rồi rời đi không?"
Đỗ Triệu Cơ cũng không nói muốn gặp mặt, chỉ hỏi biểu hiện của đối phương sau khi nhận chức ra sao.
Trợ lý này lại ăn ngay nói thật, "Làm việc cẩn thận, không thích nói chuyện, giao thiệp với đồng nghiệp không nhiều."
"Biết tiếng Anh không?"
"Tiếng Anh lưu loát."
"Điều đến phòng thư ký làm việc đi."
Hả?
Không phải là khai trừ sao?!
Trợ lý từ đầu đến cuối không phải là người quản lý suy nghĩ, mà xét theo góc độ của Đỗ Triệu Cơ thì, một người làm việc cẩn thận tỉ mỉ, năng lực cơ bản không tệ lại chỉ lo làm không thích nhiều lời, chẳng phải rất thích hợp làm thư ký sao?
Không phải tất cả nhân viên đều phải phù hợp với sở thích của ông chủ, không hợp thì liền đuổi, lâu dần xung quanh chỉ còn lại một đám nịnh bợ.
Mỗi người khác nhau thì có tác dụng khác nhau, Đỗ Triệu Cơ chính là người có phong cách hành xử này.
Chỉ là tùy tiện kéo một người vào phòng thư ký, Đỗ Triệu Cơ cũng không để ý lắm, đợi đến ngày thứ hai đi làm, lướt qua một chút liền nhìn thấy một gương mặt mới ở phòng thư ký.
Trông cô ta có vẻ cố gắng trang điểm cho mình, nhưng vẫn có vẻ quê mùa.
Đỗ Triệu Cơ thuận miệng phân phó trợ lý: "Cậu bảo bên kế toán ứng trước hai tháng lương cho cô ta, không cần ăn mặc trang điểm lòe loẹt, cũng không được để cho người ngoài cảm thấy công ty không trả nổi lương."
Hắn thậm chí không dừng lại nói với Diệp Tiểu Quỳnh vài câu.
Một người mới nhỏ bé, chỉ gây ra cho Đỗ Triệu Cơ một chút chú ý, cũng không đáng để Đỗ nhị thiếu phải tốn thời gian.
Diệp Tiểu Quỳnh từ một tạp vụ nhỏ nhặt bỗng chốc được điều vào phòng thư ký, tuy rằng vẫn phải làm việc lặt vặt nhưng triển vọng nghề nghiệp đã tăng lên, Diệp Tiểu Quỳnh đương nhiên được mọi người chú ý.
Nhị thiếu đích thân lên tiếng... Diệp Tiểu Quỳnh ngay lập tức trở thành đối tượng bị phòng thư ký phòng bị và bài xích, quần áo quê mùa bị chế giễu, tiếng Quảng Đông không được chuẩn cũng bị chê bai.
Vào lúc này Diệp Tiểu Quỳnh nhận được thông báo của phòng kế toán, ứng trước hai tháng tiền lương cho cô.
Trợ lý của nhị thiếu giải thích, nói cô ta ăn mặc quá kém làm mất mặt công ty.
Diệp Tiểu Quỳnh đến Hồng Kông gặp không ít lời chê cười, mấy lời này không lọt tai, lại làm cô nghĩ đến ân nhân đã cứu cô trên xe lửa và còn cho cô mượn tiền.
Trên đời vẫn có người tốt, chẳng qua vận may của cô không biết đến khi nào.
Có người miệng lưỡi ngọt ngào, là để mưu tính.
Có người nói chuyện thẳng thừng, nhưng trong lòng lại tốt.
Sống đến hơn 20 tuổi mới hiểu được đạo lý này, có lẽ là còn chưa quá muộn chứ?
...
Tiềm năng của con người sẽ bộc phát mạnh mẽ khi ở dưới áp lực.
Tỉ như trước đây khi không thi đậu đại học, Hạ Tử Dục biết nếu không cố gắng thì cô chỉ có thể ở lại nông thôn làm nông phụ, vì thay đổi cái vận mệnh đó, cô chỉ có thể cắn răng học tập.
Nói cô yêu thích học tập sao?
Hoàn toàn không yêu, nhìn thấy sách vở chỉ muốn xé nát.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, cô không chỉ phải học mà còn muốn ở trường Nhất Trung An Khánh cố gắng phấn đấu để Tôn hiệu trưởng thích mình, mới có thể cùng người yêu của Vương Kiến Hoa, mới có thể rời khỏi cái thôn sông lớn nghèo khó.
Đến khi những mục tiêu đó hoàn thành, Hạ Tử Dục lại buông lỏng.
Bản tính của con người vốn lười biếng, cô và Vương Kiến Hoa sớm muộn gì cũng có ngày tốt, cho nên cô cũng không vội.
Sau này chứng minh một điều con người không thể lười biếng, cô không cố gắng vươn lên thì sẽ bị Hạ Hiểu Lan cho nghiền nát.
Hiện giờ, vì muốn rời khỏi Cửu Long Trại dơ bẩn, vì sống cuộc sống tốt đẹp hơn, vì trở về tìm Hạ Hiểu Lan báo thù, Hạ Tử Dục lại bắt đầu chăm chỉ. Cô học tiếng Anh, học khiêu vũ, theo kỹ nữ học công phu trên giường, so với năm xưa học vì thi đại học còn nghiêm túc hơn.
Hôm nay, cô cuối cùng cũng được phép rời khỏi Cửu Long Trại.
Ở Cửu Long Trại sẽ không gặp được người Đỗ gia mà cô cần, cô cần một môi trường sạch sẽ, cần một thân phận phù hợp.
Hạ Tử Dục không mang theo thứ gì.
Cửu Long Trại hoàn toàn không đáng để cô lưu luyến.
Cô muốn đến nơi làm việc mà Đỗ Triệu Huy cho người sắp xếp, trên sạp báo bên lề đường bày bán đủ các loại báo nhỏ, trong đó có tin tức về Đỗ Triệu Cơ đi bệnh viện thăm bệnh.
Trong ảnh chụp, Đỗ nhị thiếu mặc đồ rất chỉnh tề, nhị di thái của Đỗ Tranh Vinh hồi trẻ cũng rất xinh đẹp nên mới được cưới về nhà.
Nếu chỉ nói về ngoại hình, Đỗ Triệu Cơ quả thật xuất chúng hơn Đỗ Triệu Huy.
Hạ Tử Dục cầm tờ báo lên, nhìn ảnh chụp Đỗ Triệu Cơ trong chốc lát xuất thần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận