Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 478: Nam La Cổ hẻm xem phòng (length: 7832)

Hạ Hiểu Lan vẫn luôn muốn làm mảng bán lẻ.
Bởi vì toàn bộ những năm 80, nói riêng về ngành thời trang, kiếm tiền nhất không phải các xưởng sản xuất quần áo mà là thương nhân bán lẻ. Rất nhiều phú ông triệu phú của những năm 90 đều phất lên từ việc mở sạp hàng, mà quần áo là lựa chọn thích hợp nhất để bày bán.
Hạ Hiểu Lan sớm đã đăng ký nhãn hiệu "Lam Phượng Hoàng", chính là muốn xây dựng hình thức chuỗi bán lẻ này. Bước tiếp theo trong kế hoạch của nàng là mở một cửa hàng "Lam Phượng Hoàng" ở kinh thành, và mời mẹ đến trông coi.
Tạm thời lấy Thương Đô và kinh thành làm hai trung tâm, tỏa ra các vùng lân cận.
Thật sự muốn các thành phố lớn trên cả nước mọc lên như nấm, Hạ Hiểu Lan cũng không kham nổi về tài chính, vào những năm 80 khi mà thông tin liên lạc còn bất tiện thì việc quản lý cũng không dễ dàng. Nàng muốn từ từ từng bước xâm chiếm, "Lam Phượng Hoàng" trước mắt sẽ là chuỗi bán lẻ, sau đó có thể tự làm nhãn hiệu riêng... Chính là quần áo vẫn sẽ là từ nơi khác bán sỉ, rồi tìm xưởng dán mác của mình lên là xong.
Rất nhiều người làm vậy, vừa đơn giản lại thô bạo, ngay cả đội ngũ thiết kế cũng không cần nuôi, chỉ cần quản lý đại lý là được. Việc mở rộng mạng lưới bán lẻ này, đối với Hạ Hiểu Lan mà nói cũng là để chiếm địa bàn, còn tòa nhà lầu nhỏ có tranh chấp quyền tài sản chưa rõ ràng với Vu nãi nãi và xưởng quốc miên số 3, những cửa hàng hiện tại của Lam Phượng Hoàng, sau này Hạ Hiểu Lan sẽ có quyền thuê lại để mua lại trước.
Kinh doanh cửa hàng thực tế, cứ cho là 30 năm sau, một công ty niêm yết trên sàn chứng khoán, lợi nhuận hàng năm cũng không sánh bằng một bất động sản ở thành phố lớn hạng nhất. Hạ Hiểu Lan vừa phải kinh doanh, vừa không buông tay vào việc mua bán bất động sản, vốn dĩ đã là có mấy bước chuẩn bị.
Trần Tích Lương bỗng nhiên nổi hứng muốn làm nhãn hiệu thời trang của riêng mình, đề nghị này có chút đột ngột, nhưng Hạ Hiểu Lan cẩn thận nghĩ lại thì kỳ thực cũng không có gì khó — hiện tại vẫn chưa phải thời điểm ngành thời trang cạnh tranh khốc liệt, quần hùng giao chiến, vào năm 1984, ai mà nghĩ đến chuyện làm nhãn hiệu riêng?
Dùng phương thức oanh tạc quảng cáo dày đặc, chắc chắn sẽ nâng một nhãn hiệu thời trang lên được.
Hạ Hiểu Lan không nghi ngờ năng lực của Trần Tích Lương, Trần Tích Lương đồng chí vốn dĩ là "Thế hệ đổi mới", cũng tức là bây giờ còn đang ngây ngô, là do Hạ Hiểu Lan chỉ điểm cho hắn. Tại cái thời không kiếp trước, Hạ Hiểu Lan không có sự giác ngộ biết trước này, mười mấy năm trước cô vẫn chỉ là nhân viên kinh doanh thị trường tất bật, còn Trần lão bản có trong tay tài sản trăm triệu, cũng sẽ không để ý tới một nhân viên bán hàng nhỏ bé như cô.
Hạ Hiểu Lan do dự chính là liệu tinh lực và tài chính của mình có cho phép để nàng cùng Trần Tích Lương hùn vốn hay không.
Hạ Hiểu Lan nói ra những suy nghĩ của mình, Trần Tích Lương gấp cũng không có cách nào. May mà chuyện áo khoác len lông cừu đã xong, Trần Tích Lương vẫn có thể ở lại kinh thành thêm vài ngày. Mấy ngày nay hắn giao việc kinh doanh bán sỉ tạm thời cho bạn bè chăm sóc, bạn bè chắc chắn không thể tận tâm như chính hắn, nên hắn phải lo lắng công việc làm ăn, phải đợi Hạ Hiểu Lan trả lời.
Hạ Hiểu Lan có thể lấy ra bao nhiêu tiền? Cửa hàng vật liệu xây dựng tạm thời chưa thấy có lợi nhuận, mỗi tháng có thu nhập ổn định là từ "Lam Phượng Hoàng". Cộng thêm hơn mười vạn trong tay, tổng cộng là 163.000 tệ, mua 6000 tệ trái phiếu chính phủ, 15.000 tệ sách báo, trả lại cho Chu Thành 20.000 tệ, còn lại 122.000 tệ.
Mua nhà thế nào cũng tốn mấy vạn, có thể sử dụng cũng chỉ có mấy vạn tệ.
Hạ Hiểu Lan không từ chối thẳng thừng, là vì nghĩ đến những lời Chu Thành đã nói trong thư, sau khi kết thúc việc kinh doanh thuốc lá, sẽ có một khoản tiền lớn không dùng đến, hỏi Hạ Hiểu Lan có đề xuất gì không.
Nếu nàng không hợp tác với Trần Tích Lương, vậy có nên để Chu Thành rót tiền vào không?
Đầu tư vào bất động sản là không sai, nhưng không thể đem toàn bộ tiền đầu tư hết vào bất động sản ở kinh thành, đợi mấy năm nhà tăng giá trị, chẳng lẽ Chu Thành lại phải khổ sở dựa vào tiền lương để sống sao, Hạ Hiểu Lan cảm thấy hai phương thức đều phải có.
Hơn nữa, Chu Thành rót tiền vào, Trần Tích Lương quyết định khi nào thì không cẩn thận cũng không được.
Chu Thành và Trần Tích Lương chẳng có giao tình gì, Chu Thành không cậy thế hiếp người, Trần lão bản trong lòng cũng sẽ sợ hãi!
Hạ Hiểu Lan quyết định chủ nhật đi quân đội, bàn bạc với Chu Thành xem sao.
Chuyện lần trước đã qua hơn một tháng, Hạ Hiểu Lan vẫn chưa đến quân đội tìm Chu Thành, chuyện này cũng không thể cứ mãi trốn tránh được, chung quy cũng phải đối mặt. Hạ Hiểu Lan quyết định sẽ cùng Chu Thành vượt qua giai đoạn khó khăn hai năm này.
Chiều thứ sáu, bên chỗ Ngũ giám đốc đã có tin tức phản hồi trước.
Trong mấy ngày, Ngũ giám đốc có thể nói là đã phát huy các mối quan hệ của mình đến mức tối đa, người thân bạn bè, đồng nghiệp cũ, cả những khách hàng thường xuyên giao dịch với ngân hàng. Ngũ giám đốc đã lùng sục khắp kinh thành, cuối cùng cũng tìm được một vài chỗ nhà muốn bán cho Hạ Hiểu Lan.
Đây là muốn mời khách hàng lớn Hạ đồng học đến xem nhà.
"Đầu tiên là một căn nhà, ở bên Nam La Cổ Hẻm..."
Nhà còn chưa thấy mặt mũi, Hạ Hiểu Lan vừa nghe đến cái tên này đã thấy thích rồi. Nam La Cổ Hẻm, sau này là con phố thương mại du lịch của kinh thành nổi lên nhờ văn hóa ngõ nhỏ và kiến trúc Tứ Hợp Viện, nhà ở đây bây giờ đều chưa được chú ý, thật quá thiệt thòi cho Ngũ giám đốc.
Đương nhiên, Ngũ giám đốc cũng không biết chuyện sau này sẽ hình thành con phố thương mại du lịch, chủ yếu là ông thấy sân ở đây rất khí phái. Thời xưa, khu vực ngõ hẻm này là nơi ở của các quan lớn quyền quý, các phủ đệ cũng có thể dễ dàng nhìn thấy... Phủ đệ thì Ngũ giám đốc không lấy được, có chăng thì cũng là những di tích được bảo tồn, Hạ Hiểu Lan cũng không có khả năng với tới.
Nhưng ngoài phủ đệ ra, một vài tổ tiên từng nổi tiếng một thời, hiện giờ đều đã biến thành con cháu của giai cấp vô sản, chỉ cần giá cả thích hợp, họ đều bằng lòng bán đi cơ ngơi của tổ tiên.
Những cơ ngơi của tổ tiên này ban đầu đều là thuộc về quốc gia, mấy năm trước thì phù hợp chính sách nên đã trả lại, cùng hoàn cảnh của Vu nãi nãi cũng tương tự.
Ngũ giám đốc vừa đi vừa giới thiệu tình hình của chủ nhà:
"Không muốn ở trong nước, chi phí xuất ngoại lại không đủ, nên muốn bán nhà để đi ra nước ngoài gây dựng sự nghiệp..."
Biểu cảm của Hạ Hiểu Lan rất đặc sắc.
Đời trước nàng đã từng đọc được một mẩu tin, kể rằng vào những năm 80, có người đã bán một Tứ Hợp Viện ở gần Lầu Canh với giá 20 vạn tệ, mang theo 20 vạn ra nước ngoài bôn ba, rửa bát đĩa, làm chui đủ kiểu, nếm đủ đắng cay ngọt bùi, 30 năm sau cuối cùng cũng tích lũy được gia tài 2 triệu Euro, muốn rụng lá về cội hồi hương dưỡng già, sau khi trở về mới phát hiện sân mà mình đã bán đi năm xưa, qua nhiều lần giao dịch, hiện giờ đang treo biển với giá 80 triệu tệ!
Mẩu tin này là bịa đặt, nhưng tình hình thực tế là có thật.
Đối với những dũng sĩ như vậy, Hạ tổng chỉ có thể chúc phúc, lẽ nào nàng lại đi khuyên đối phương đừng bán sân, cứ ở kinh thành ngoan ngoãn, ra nước ngoài làm gì, chỉ cần im lặng chờ Tứ Hợp Viện tăng giá rồi hẵng tính... Người khác không chừng sẽ nghĩ nàng đang nói nhảm!
Hạ Hiểu Lan và Ngũ giám đốc mỗi người một chiếc xe đạp, nói chuyện cũng đã tới Nam La Cổ Hẻm.
Đến chỗ Ngũ giám đốc nói, cổng sân đã ồn ào cả lên.
"Mất lương tâm a, ngươi muốn bán nhà, rồi đuổi chúng ta đi sao? Nói cho ngươi biết là không có cửa đâu! Chúng ta sẽ không dời đi, đây là nhà nước đã phân cho chúng ta!"
"Đúng, ta xem ai dám mua căn nhà này!"
"Thật là cái đồ lòng dạ thối nát!"
Một người đàn ông ngoài 30 tuổi, bị một đám người bao vây, đã lùi sát vào tường rồi.
Khó trách muốn bán nhà.
Hóa ra là nhà được trả lại, nhưng lại không kham nổi đám "người thuê" bên trong...
Bạn cần đăng nhập để bình luận