Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 417: Nhạc mẫu nhìn con rể (length: 8502)

Không kiêng dè gì, Lưu Tử Đào lúc này nhắc tới "tỷ phu" của mình, Trần Vượng Đạt cũng không tiện giả vờ không biết, nhân cơ hội cũng giúp cháu trai tìm hiểu một chút tình hình đối tượng của Hạ Hiểu Lan.
"Hiểu Lan và đối tượng bận lắm à? Đào Đào muốn đi, con cứ dẫn nó đi xem, mẹ con với mấy người kia đều gặp rồi mà, đến kinh thành cũng nên tụ tập, không cần quan tâm ta với Trần Khánh, chiều mọi người cứ tách ra đi chơi."
Mặt mũi lớn thật, hắn còn có thể theo đi xem đối tượng của Hạ Hiểu Lan sao?
Trần Vượng Đạt có tự mình biết mình, hắn cũng không phải là ông ngoại của Hạ Hiểu Lan!
Hạ Hiểu Lan tôn trọng hắn là vì trước đây hắn đã giúp, chút tình cảm kia không thể nào dùng mãi một đời được, huống chi sau này Hạ Hiểu Lan đã nhường lại việc kinh doanh béo bở cho nhà họ Trần. Năm ngoái mùa đông đến năm nay mùa hè, nhờ việc kinh doanh này cũng kiếm lời được mấy nghìn tệ! Về sau có thể làm lâu dài bao nhiêu thì khó nói, nhưng đổi lại nhân tình lớn với phương pháp kiếm tiền mấy nghìn trên vạn thì Trần gia đã chiếm tiện nghi rồi. Hạ Hiểu Lan hiện tại không nợ nhà họ Trần cái gì, cũng không nợ người trong thôn cái gì, cho dù không thành đôi với Trần Khánh, Trần Vượng Đạt vẫn trông cậy vào nàng sau này có thể quan tâm đến thôn Thất Tỉnh, không thể đắc tội nàng được.
Hạ Hiểu Lan cũng không giấu giếm, nhưng nàng không nói chi tiết chức vụ và gia thế của Chu Thành, chỉ nói là ở trong quân đội.
"Không xa nơi này lắm, lúc ở Thương Đô thì đã gặp mẹ con rồi."
Trần Vượng Đạt gật gật đầu: "Làm lính tốt, có trách nhiệm! Về sau tình cảm ổn định, thì mang về thôn cho mọi người nhìn mặt."
Trần Vượng Đạt nói chuyện không có vấn đề gì, vừa nhắc đến Chu Thành thì Hạ Hiểu Lan thấy sắc mặt Trần Khánh tối sầm lại, nhưng rồi lại bình thường, người nhà họ Trần biết điều phải trái, Hạ Hiểu Lan cũng hy vọng cả hai bên đều giữ tình nghĩa.
"Ngày mai hãy nói chuyện đi thăm anh ấy, hôm nay con sẽ cùng chú đi dạo chơi, kinh thành con từng đến hai lần, mấy chỗ ăn chơi con quen lắm."
Hạ Hiểu Lan là một hướng dẫn viên du lịch nửa mùa, nàng không hiểu biết nhiều về kinh thành năm 84, nhưng những địa điểm du lịch này vẫn có thể nói ra được vài phần.
Chu Thành không thể xin phép ra ngoài, Hạ Hiểu Lan đến kinh thành chắc chắn muốn đi thăm anh.
Sau khi khai giảng phải thích nghi với môi trường mới, các loại việc vặt sẽ bận lên mấy ngày, vậy thì trước khi khai giảng hãy đi đi, tranh thủ lúc mẹ và mợ Lý Phượng Mai đều ở đây. Lưu Tử Đào la hét đòi gặp tỷ phu, Lưu Phân kỳ thật cũng rất nhớ Chu Thành, Chu Thành dẫn Hạ Hiểu Lan về nhà, người nhà họ Chu không phản đối hai người giao du, thái độ của Lưu Phân với Chu Thành chắc chắn sẽ được nâng lên một bậc.
Nói chuyện cưới gả còn chưa tới lúc, Chu Thành và Hiểu Lan cũng đã thông báo với gia đình hai bên, không phải là kiểu lén lút quen nhau mà là quang minh chính đại hẹn hò.
Lưu Phân đi Dương Thành, còn tới đặc khu, ở đó cái gì cũng có bán, bản thân cô cũng có tiền lương từ cửa hàng quần áo, căn bản không cần xin tiền của Hạ Hiểu Lan, còn dùng tiền của mình mua cho Chu Thành hai chiếc thắt lưng xịn.
Hạ Hiểu Lan nói quân đội sẽ phát quần áo, mũ, giày bao gồm cả thắt lưng các thứ, Lưu Phân cũng mặc kệ: "Quân đội phát, với ta mua không giống nhau."
Một là sự quan tâm của quốc gia đối với Chu Thành, một cái là sự quan tâm của cô đối với Chu Thành, sao có thể giống nhau được!
Thức ăn quân đội chắc chắn là no, nhưng có thể tùy tiện thích gì ăn nấy sao? Lưu Phân nghĩ đến lúc ăn Tết, Chu Thành đã gửi về rất nhiều thứ, không biết tiền lương của Chu Thành có đủ dùng không. Chưa nói đến những thứ khác, Chu Thành còn cho người đưa đến nhà bà Vu hai con chó, vừa nghe lời vừa giữ nhà, từ khi có chó tối ngủ cũng vững tâm hơn, trong gầm giường cất mấy vạn tiền kinh doanh mà Lưu Phân vẫn có thể yên tâm ngủ. Chó thì tốt đấy, nhưng ăn cũng nhiều, Chu Thành thường xuyên gọi người đến nhà cho thịt. Hai con chó toàn ăn thịt vụn thừa, mỗi con cũng phải một phần, có khi còn là nguyên cả một miếng sườn cừu mang đến tận nhà, đó chẳng phải là đang trợ cấp thức ăn cho nhà cô sao?
Lưu Phân cứ lo tiền lương của Chu Thành không đủ tiêu.
Chuyện Chu Thành và Khang Vĩ chuyển thuốc lá thì cô không hề hay biết.
Ngoài việc mua thắt lưng cho Chu Thành, Lưu Phân còn chuẩn bị lén đưa tiền cho anh.
Tiền của Lưu Phân không chỉ có tiền lương, mà còn có tiền thưởng của Hạ Hiểu Lan vì đỗ đại học với vị trí Trạng Nguyên, từ tỉnh, thành phố, huyện cho đến trường học cộng lại cũng được 2000 tệ. Tiền này vừa là khen thưởng, vừa là để đảm bảo trạng nguyên tỉnh sẽ thuận lợi học hết Hoa Thanh đại học.
Đại học tuy rằng không cần học phí, nhưng sách vở vẫn cần tiền để mua chứ?
Gia cảnh không tốt, nhưng nếu thành tích học tập tốt thì mỗi tháng đại học còn phát tiền trợ cấp, thậm chí còn có thể được học bổng.
Đối với học bá mà nói, bốn năm đại học không phải là tiêu tiền, mà là kiếm tiền!
Với chính sách như vậy, vẫn có những học sinh nhà nghèo đỗ đại học nhưng không đi học, vì khi chưa nhận được học bổng và trợ cấp, thì đến cả cuộc sống sinh hoạt cơ bản của họ cũng không đảm bảo, trong nhà lại thiếu đi một lao động chính thì gia đình lập tức sẽ sụp đổ. Chỉ có thể mang theo sự tuyệt vọng xé đi giấy báo nhập học, từ bỏ giấc mơ đại học... Nếu chẳng may Hạ Hiểu Lan cũng gặp phải chuyện này thì tiếc quá còn gì?
Một năm tỉnh Dự Nam mới có mấy người đỗ vào Hoa Thanh và Kinh Đại thôi đó!
Lúc đó Hạ Hiểu Lan đã đưa hết số tiền này cho Lưu Phân dùng, "Con gái cô đi học kiếm tiền đấy, dùng thì sẽ thấy khác ngay."
Chả phải thế thì là gì, giống như trường Nhất Trung của huyện An Khánh trước đây cũng phát 200 tệ tiền học bổng vậy.
Tiền của Lưu Phân trong tay đều là như vậy mà có, các loại nguồn phát khác nhau. Lưu Phân muốn tiêu tiền thế nào, Hạ Hiểu Lan không quản, dù sao không thể tiết kiệm tiền của mình để người khác xài được, Hạ Hiểu Lan hy vọng Lưu Phân có thể ích kỷ hơn chút, không cần vô tư cống hiến như vậy. Khi đã bảo đảm điều kiện cuộc sống của bản thân tốt, muốn tặng "hồng bao" cho Chu Thành thì Hạ Hiểu Lan cũng bó tay. Bản thân Chu Thành có tiền, đối xử với người cũng không keo kiệt, Lưu Phân cũng không phải là đồ trắng mắt.
Buổi tối Hạ Hiểu Lan vẫn ở lại nhà khách với mọi người, nàng thật ra có thể sớm làm thủ tục nhập học rồi chuyển vào ký túc xá. Nhưng sau này ở ký túc xá còn dài hơn, có thể ở với mọi người trong nhà nhiều hơn một chút cũng tốt; Hạ Hiểu Lan không vội chuyển đi. Thiệu Quang Vinh đã cho mượn chiếc xe tải lớn hai ngày vừa hay, Hạ Hiểu Lan tiện thể chở người nhà đi quân đội.
Lần trước hình như là bị Phương Sĩ Trung và Cao Phỉ tố lên trên, nói Hạ Hiểu Lan tác phong quá xa hoa lãng phí, đưa 6 con dê đến quân đội mang đến ảnh hưởng xấu, Hạ Hiểu Lan cũng không dám làm càn. Một lần tặng dê là tình nghĩa, tặng dê nhiều lần, nàng cũng không phải lắm tiền không có chỗ tiêu.
Cứ mua chút thịt khô, thịt lợn, đồ hộp thịt các loại đồ ăn vặt và cũng không ít thịt tươi, mấy thứ này vừa để được lâu vừa ăn được lâu, Chu Thành tự ăn thì được rất lâu, chia cho người khác ăn cũng được. Lưu Phân còn bảo mấy thứ này mua tốt; cứ kêu Hạ Hiểu Lan mua thêm nhiều. Khi Hạ Hiểu Lan mua thịt, nhớ tới biểu cảm lúc Chu Thành ăn bánh bao mè đường, lại mua thêm cho Chu Thành không ít hoa quả.
Năm nay dưa hấu đặc biệt rẻ, một cân dưa hấu chỉ có 1 hào rưỡi, một quả dưa hấu to 10 cân cũng chưa tới 3 tệ.
Khi Hạ Hiểu Lan ra khỏi thành, gặp được một người đẩy xe tay bán dưa hấu, trên xe còn lại 37 quả, tổng cộng không tới 500 cân, nên mua hết chất lên xe, tính tiền còn chưa bằng một con cừu.
Phương Sĩ Trung và Cao Phỉ có ý kiến, thì ba đại đội bộ đội không muốn ăn, cứ để đại đội 1 ăn. Hơn ba trăm người, 37 quả dưa hấu cũng vừa đủ. 37 quả dưa hấu, thêm đồ ăn hộp mang cho Chu Thành, cốp xe và ghế sau chất đầy, may mà Thiệu Quang Vinh cho mượn xe khá lớn!
Hạ Hiểu Lan cũng không phải lần đầu đến quân đội, trong đơn vị danh tiếng của nàng không nhỏ đâu.
Dừng xe ở cửa, lính gác ở cửa đã nhận ra nàng: "Thím tốt! Cô đến tìm Chu doanh trưởng à, xin cô đăng ký một chút!"
Hạ Hiểu Lan xuống xe, còn ném cho người gác một quả dưa hấu: "Các anh đổi ca thì ăn!"
Đám lính gác ngập ngừng một chút, đồng loạt chào Hạ Hiểu Lan một cái:
"Cảm ơn thím!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận