Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 253: Hà Đông Phàn gia (length: 8301)

"Con gái nuôi có lẽ sẽ thường xuyên ra cửa hàng quần áo hỗ trợ, ngươi ngày mai đến cửa đi gặp một lần dì Lý, hẹn nàng đến tỉnh đi dạo phố, dì Lý gặp mặt người thật, việc này coi như là thành công."
Người muốn chọn con dâu là dì Lý, Lưu Phương mồm mép đều nói hỏng hết cả, khổ nỗi mẹ con Lưu Phân ở phương diện này lại là một khúc gỗ. Hạ Hiểu Lan cũng là cô nương nhỏ tuổi, còn luyến tiếc buông tay đối tượng, Lương Bỉnh An lười khuyên nữa, dứt khoát nhường người Phàn gia tự mình xem xét.
Người Phàn gia muốn chọn thì cho cưới, còn có cưới hay không cũng không đến lượt Hạ Hiểu Lan làm chủ.
Một đối tượng làm lính vứt bỏ thì có gì đáng tiếc chứ, bây giờ là tuổi trẻ không hiểu chuyện, sau này chỉ có cảm kích hắn người làm dượng này thôi.
Lưu Phương cùng Lương Bỉnh An nói thầm nửa ngày, đến Phàn gia nói thế nào, Lưu Phương cũng là nghĩ tới nghĩ lui.
Thân phận cán bộ của Lương Bỉnh An chỉ ở trước mặt nông dân thì ra vẻ, ở huyện Hà Đông, Lương gia cùng Phàn gia còn kém một bậc thang. Hà Đông là đại bản doanh của Phàn gia, mấy năm nay họ đã quản lý huyện Hà Đông vững chắc như cái thùng sắt, cho dù là huyện trưởng nơi khác đến cũng phải cúi chào bến Phàn gia, nếu không ở huyện Hà Đông sẽ rất khó triển khai công việc.
Mấy năm nay Lương Bỉnh An thăng chức cũng chỉ qua loa, hắn luôn cảm thấy mình kết hôn khi không nghĩ kỹ.
Nếu có thể kết thân với Phàn gia, Lương Bỉnh An trên con đường sự nghiệp sẽ không còn đơn độc nữa.
Lưu Phương và dì Lý vẫn luôn qua lại với nhau, dì Lý đặc biệt thích Lương Hoan, nếu không phải Lương Hoan tuổi còn quá nhỏ, Lương Bỉnh An chắc chắn đã gả Lương Hoan đến Phàn gia rồi. Lương Hoan một là còn nhỏ, hai là thi đậu đại học, còn có một tương lai rất tốt, Lương Bỉnh An luôn muốn lợi ích tối đa hóa. Còn con gái của hắn thì, đợi đến khi gả chồng nhất định sẽ chọn một người tốt hơn... Tính tình quá kém, trong nhà còn phải dạy dỗ thêm vài năm nữa.
Lưu Phương ghét bỏ mình nhận được lễ vật giống như người khác, nói là muốn đến nhà Phàn gia, Lưu Phương nghĩ một hồi, vẫn là mang theo hai hộp điểm tâm Đạo Hương Thôn cùng một con vịt nướng Toàn Tụ Đức. Phàn gia đâu có thiếu đồ ăn vặt, đến thăm cửa, cũng không thể tay không đến được. Điểm này đầu tư, hộp điểm tâm bằng sắt tây trông rất sang trọng, Lưu Phương đưa thì thấy thoải mái.
Sao lại không thể đưa chứ?
Điểm tâm cùng vịt nướng, chẳng phải lúc đó nàng dùng hai lọ sữa bột để đổi hay sao!
Đương nhiên, hôm nay nàng muốn xách theo hai lọ sữa dê đến Phàn gia còn nở mày nở mặt hơn, chỉ là Hạ Hiểu Lan không chủ động nói, Lưu Phương cũng sẽ không mặt dày mà đòi. Nhà dì Lý ở huyện Hà Đông có một cái nhà cũ, ngay cạnh thị trấn. Không chỉ dì Lý ở đó, còn có một vài người khác nữa. Con trai dì Lý lại không ở trong nhà cũ, trong huyện phân cho một căn nhà, đã sớm ra ở riêng.
Phàn gia đã bén rễ ở huyện Hà Đông rất nhiều năm, nhà cũ năm trước cũng rất rộng lớn, nói là ở cạnh thị trấn, nhưng con đường trước cửa lại vô cùng bằng phẳng.
Mỗi lần Lưu Phương đến nhà Phàn gia, đều sẽ ghét bỏ nhà của mình quá nhỏ.
Nhà Phàn gia một mình một sân, rõ ràng là ở ngay cạnh thị trấn, nhưng lại to hơn nhà của dân ở nông thôn. Nhà Phàn gia cũng không giống nhà ở nông thôn, tuy là bận tâm đến việc ảnh hưởng không tốt nên không xây nhà lầu tứ phía, nhưng nhà trệt của họ cũng khác biệt lắm thay! Vừa vào cửa đã thấy được, sân được chăm chút rất tỉ mỉ, trên đầu những cây to cổ thụ, vào mùa hè vô cùng mát mẻ. Trong sân còn có một cái ao nuôi cá vàng, nhìn cá, Lưu Phương mới biết được, thì ra có người nuôi cá không phải là để ăn.
Những con cá màu đỏ cam vàng bơi lội trong những chậu đá cuội, vào lúc trời nắng đẹp, cái ao này gợn sóng lung linh, nhìn thật là giàu có!
Con gái nuôi Hạ Hiểu Lan sẽ gả vào gia đình như vậy đó.
Cố tình là chị hai và con gái nuôi đều không biết cảm kích, Lưu Phương tức một bụng đầy khí.
Hạ Hiểu Lan lớn lên xinh đẹp như vậy, không nhân cơ hội gả vào nhà giàu có, chẳng lẽ muốn gả cho tên lính cục mịch kia sao? Đàn ông thì đi làm lính nơi khác, để Hạ Hiểu Lan ở nhà cày ruộng, da thịt mềm mại của phụ nữ nào chịu nổi mưa gió. Không ai rõ gả đúng người quan trọng thế nào bằng Lưu Phương, nếu như không phải bà ta lỡ gả cho Lương Bỉnh An, bây giờ chắc chắn vẫn đang ở nông thôn làm ruộng rồi.
Không chỉ trong sân nhà Phàn gia trang nhã, trong ngôi nhà cũ gạch xanh cũng cất giấu không ít điều bí ẩn.
Lưu Phương xách quà lên trước, dì Lý rất vui, mời nàng vào phòng chính nói chuyện. Phòng chính có đèn chùm kiểu mới, mặt đất được lát gạch hoa, còn có bày sô pha cùng bàn trà tròn. Dựa vào tường là một cái bàn cao, trên mặt bày một chiếc TV 17 inch. Bên trên chiếc TV còn phủ một tấm khăn ren trắng, thời buổi này, mọi người đều trân trọng đồ điện như thế, Phàn gia cũng không ngoại lệ.
Không phủ khăn ren làm sao được, đồ điện mà dính bụi sẽ mau hỏng lắm.
Phàn gia là một thế lực lớn ở huyện Hà Đông, nhưng người Phàn gia lại không hề làm kinh doanh buôn bán nhỏ, tiền nhà họ không phải muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu, so với nhà người khác thì có đặc quyền hơn. Không nói đâu xa, nếu như Hạ Hiểu Lan gả vào Phàn gia, một người có hộ khẩu nông thôn tốt nghiệp trung học cơ sở thì sao chứ, ngay lập tức có thể được sắp xếp cho một công việc thoải mái dễ coi!
Thời buổi này, cho dù có đưa nhiều tiền đi biếu, thì có thực dụng bằng sắp xếp được cho một công việc hay không?
Dì Lý đã hơn 60 tuổi, nhưng giữ gìn rất tốt, trông trẻ hơn tuổi thật không ít. Tóc cũng nhuộm hấp định kỳ, làn da trên mặt tương đối trắng, trông rất phúc hậu. Thời buổi này, muốn không gầy cũng khó, ngược lại là có thể béo lên được, người này ngoài quan hệ thể chất thì chắc chắn là do cuộc sống sung túc rồi. Dì Lý trên tay còn đeo một chiếc vòng ngọc xanh biếc, Lưu Phương vốn hay có lời ngon tiếng ngọt, dì Lý vừa thấy nàng đến liền rất vui vẻ:
"Đến là tốt rồi, còn mang đồ gì theo làm gì, lát nữa xách về hết đi."
"Người nhà thân thích ở kinh thành cho hai hộp điểm tâm, đây không phải là nghĩ muốn cho ngài nếm thử sao? Có đáng tiền gì đâu, ngài tuyệt đối đừng có kêu ta xách về, chồng tôi ở nhà thể nào cũng mắng tôi, nói là tôi không biết làm việc."
Lưu Phương lớn lên xinh đẹp, nói chuyện cũng hoạt bát, dì Lý lại có chung một thói quen với người nhà Phàn, thích người có bề ngoài xinh đẹp.
Lớn lên xinh đẹp, còn hay đến cửa nịnh nọt, dì Lý có thể không thích sao?
Nàng thích Lưu Phương, thích đến nỗi muốn đưa con gái của Lưu Phương vào nhà làm con dâu, con bé Hoan Hoan kia cũng lớn lên rất xinh xắn, chỉ là tuổi còn quá nhỏ, dì Lý nói với con trai, con trai bà lại không đồng ý.
Mới 16 tuổi, còn rất nhỏ.
Dì Lý không ngại chờ thêm hai năm, tốt nghiệp trung học cũng là một cô gái lớn rồi.
Đến lúc đó bà sẽ đích thân đến nói chuyện với Lưu Phương, Lưu Phương sẽ không còn phải gọi "dì" nữa, sửa lại cách xưng hô là được.
Chỉ là Lưu Phương trước kia đã nói, Lương Hoan tính tình trẻ con, gả vào Phàn gia căn bản không giúp được gì, đừng làm hỏng chuyện của Phàn gia. Ngược lại là bà có một người cháu gái lớn hơn Lương Hoan hai tuổi, người lớn lên vô cùng xinh đẹp, chỉ là hộ khẩu nông thôn thôi chứ người thì không chê được chỗ nào.
Nghe xong dì Lý liền động tâm.
Phàn gia ở huyện Hà Đông coi như đã đạt đến đỉnh cao, lại không mong nhờ vào việc liên hôn, nhà gái là hộ khẩu nông thôn thì sao chứ.
Dì Lý thích một cô con dâu vừa xinh đẹp lại nghe lời, còn về gia thế của cô gái bà thực sự không để ý. Nghe nói lớn hơn Lương Hoan hai tuổi, dì Lý rất vừa lòng, vậy thì năm nay cũng đã 19 tuổi, năm sau có thể kết hôn được rồi. Người khác kết hôn thì không để ý, con trai dì Lý không thể không đăng ký, có ảnh hưởng rất không tốt! Vừa hay có thể mang người về, dì Lý tự mình dạy dỗ.
Hôm nay Lưu Phương lại đến, chắc là đến vì chuyện này.
Quả nhiên Lưu Phương khen Hạ Hiểu Lan có trên trời dưới đất không có, cuối cùng mới nói một câu:
"Chỉ là con gái quê chưa biết nhiều sự đời, dì nói con cũng không thể nói chuyện rõ ràng quá, vừa hé chút ý thôi, nàng cùng chị tôi cũng không dám bám vào một mối hôn sự tốt như vậy đâu."
Dì Lý xoay chiếc vòng phỉ thúy trên tay:
"Núi không đến với ta thì ta đến với núi, nó ở đâu, ta sẽ tự mình đi xem, ngươi đừng có dọa người ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận