Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 629: Thăng cấp tiền 20 cường mới được (length: 8007)

Hạ Hiểu Lan biết cuộc thi tiếng Anh sinh viên toàn quốc, vòng loại được tổ chức vào tháng 4 hàng năm.
Dù là vòng loại hay bán kết, đều được tổ chức tại các trường đại học địa phương.
Còn việc Hạ Hiểu Lan hiện tại tham gia cuộc thi lại tốn công tốn của như vậy, mời các tuyển thủ từ khắp nơi vào vòng chung kết đến kinh thành, có thể thấy Bộ Giáo Dục coi trọng đến mức nào.
"Nói rõ các ngươi đều đang gánh vác sứ mệnh trên vai, cuộc thi lần đầu có sức ảnh hưởng lớn, về sau hàng năm đều có thể tổ chức."
Theo Hạ Hiểu Lan nghĩ, là do năm ngoái "Tiếng Anh" chính thức được đưa vào làm môn thi đại học, không phân biệt môn nghệ thuật đều là môn thi chính, Bộ Giáo Dục tổ chức cuộc thi tiếng Anh sinh viên toàn quốc là vì tuyên truyền mặt tốt, điều động tính tích cực học tiếng Anh của đông đảo thí sinh.
Giáo viên khoa ngoại ngữ dẫn đội nhắc nhở mọi người cảnh giác với đối thủ cạnh tranh đến từ học viện ngoại ngữ kinh thành, trường này xét về thực lực tổng hợp chắc chắn không bằng Hoa Thanh, Kinh Đại, nhưng nói về mảng ngôn ngữ thì đứng đầu toàn quốc.
Chuyên nghiệp đè bẹp một đám không chuyên nghiệp thì có gì lạ, học viện ngoại ngữ chỉ có 3 người lọt vào chung kết.
"Vì sinh viên chuyên ngành tiếng Anh của học viện ngoại ngữ đều không đăng ký tham gia, đó là ý kiến của Từ lão."
Giọng nói của Lâm lão sư nhẹ nhàng, cô cũng rất tôn trọng Từ lão.
Hiện tại, học viện ngoại ngữ kinh thành đang mở 28 loại ngôn ngữ, tiếng Anh chỉ là một trong số đó, ngoài tiếng Anh ra, ba tuyển thủ lọt vào chung kết đều đang học những ngôn ngữ khác -- quá giỏi, quá mạnh, đúng là vị thế của người đứng đầu chuyên ngành.
Hai sinh viên khoa ngoại ngữ của đại học Hoa Thanh sắc mặt đều thay đổi.
Hạ Hiểu Lan ngược lại thấy không có gì, mỗi người đều có sở trường riêng, vốn dĩ là trường đại học chuyên về ngôn ngữ, nếu như sinh viên chuyên ngành tiếng Anh cũng tham gia thi, những trường đại học khác còn chơi gì nữa?
Cũng là cuộc thi lần đầu, chưa có kinh nghiệm.
Về sau, cuộc thi tiếng Anh sinh viên toàn quốc sẽ được chia thành bốn loại A, B, C, D, loại A là dành cho nghiên cứu sinh, loại B dành cho sinh viên chuyên ngành tiếng Anh, sinh viên cao đẳng, loại C dành cho sinh viên không chuyên ngành tiếng Anh, sinh viên cao đẳng, còn loại D thì là sinh viên các ngành thể dục và y học.
Cứ chuyên ngành so với chuyên ngành, nghiệp dư so với nghiệp dư mới công bằng.
Bây giờ thì, các loại quy chế còn chưa hoàn thiện, đến năm 81 mới có thể thi Toefl, phải đến năm 85, cái loại "tra tấn" đám sinh viên bằng kì thi tiếng Anh cấp 4, cấp 6 còn chưa ra đời đâu!
Lần chung kết này được tổ chức tại học viện ngoại ngữ kinh thành, học viện ngoại ngữ nằm ở vành đai ba phía tây, cách sư phạm kinh thành không quá 3 km, Hạ Hiểu Lan không kìm được hỏi Lâm lão sư:
"Thưa cô, cô có biết năm nay trường sư phạm kinh thành có sinh viên nào vào được chung kết không?"
Lâm lão sư nghĩ ngợi một lát, không chắc lắm:
"Hình như có 1 người... À, thầy Hạ, sư phạm kinh thành có phải có 1 sinh viên vào chung kết không?"
Hạ lão sư chính là người được giao trọng trách kèm cặp đặc biệt cho bốn người Hạ Hiểu Lan.
Ông ta chậm rãi lấy ra một tờ giấy trong túi, mở ra xem, "Có 1 người, sao đột nhiên hỏi đến sư phạm kinh thành?"
Với đối thủ này, Hạ giáo thụ căn bản không thèm để vào mắt.
Chỉ có một người, chắc không phải Hạ Tử Dục và Vương Kiến Hoa, Hạ Hiểu Lan nhớ thành tích tiếng Anh của hai người này đều không đặc biệt tốt. Hai người này khi thi đại học năm 83 thì thành tích môn tiếng Anh vẫn chưa hoàn toàn được đưa vào tổng điểm.
"Không có gì, em có người đồng hương ở sư phạm kinh thành."
Hạ Hiểu Lan ngại ngùng cười với Hạ giáo thụ, Quý Giang Nguyên đang nhắm mắt dưỡng thần, đầu óc lại đang hoạt động với tốc độ cao. Hạ Hiểu Lan hỏi về sư phạm kinh thành, hẳn là đang lo cho tương lai của người anh rể đáng ghét, là cái gã thanh niên đến Hoa Thanh lần trước, tên Vương Kiến Hoa kia.
Vương Kiến Hoa là con trai của Vương phó cục trưởng bên cục giáo dục cấp cao, Vương cục trưởng trước đó còn đến đại học Hoa Thanh.
Nhà họ Vương bị đánh giá không tốt lắm, chuyện lớp học thêm lần trước, người kinh thành biết rõ hết cả rồi.
Hắn ngược lại muốn nói một câu với Hạ Hiểu Lan, sự tình xảy ra liên tiếp, hiện tại Hạ Hiểu Lan thật sự đã "phân rõ giới hạn" với hắn. Quý Giang Nguyên muốn nói cũng không thể nói.
Nếu như là Vương Kiến Hoa đó, thì đúng là đáng ghét.
Quý Giang Nguyên cũng không hiểu, Hạ Hiểu Lan và người yêu của Chu Thành thế nào lại quen nhau, Vương Kiến Hoa còn dám tìm đến gây sự, huấn luyện viên Chu nhìn có vẻ không phải dễ bị bắt nạt. Quý Giang Nguyên không thích dùng "đặc quyền" và "giai cấp" để chia người ra làm ba bảy loại, nhưng có người thích vậy, hắn cũng đành phải nhập gia tùy tục. Mà xét theo quốc tình ở Hoa Quốc, nhà họ Vương không bằng nhà họ Chu, bản thân Quý Giang Nguyên cũng tràn đầy cảm xúc.
Quý Giang Nguyên muốn lên tiếng, lại ý thức được rằng trong mắt các bạn học của Hạ Hiểu Lan hiện tại, có lẽ hắn cũng đáng ghét như Vương Kiến Hoa, hắn bèn tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ.
Theo Hạ Hiểu Lan thì Quý Giang Nguyên đang suy nghĩ quá nhiều.
Người nàng thực sự chán ghét vẫn là Quý Nhã, Quý Giang Nguyên chỉ là bị vạ lây, chắc chắn bị xếp sau cả Vương Kiến Hoa.
Mà Vương Kiến Hoa lại xếp sau cả Hạ Tử Dục, ai là "hung thủ giết người", ai mới là kẻ không thể tha thứ. Xe đưa đón lắc lư, đến học viện ngoại ngữ kinh thành, vẫn chưa tới tám giờ sáng.
Hạ Hiểu Lan cùng Lâm lão sư và những người khác ăn điểm tâm cùng nhau.
Những thứ này đều không cần tự bỏ tiền, tất cả đều do trường chịu trách nhiệm. Nghĩ mà xem, nếu bắt sinh viên ở những nơi khác cố ý đến kinh thành tham gia trận chung kết mà còn phải tự bỏ tiền túi, riêng việc mua vé xe đã dọa cho một đám người rút lui rồi, ra ngoài còn phải ăn uống, chỗ ở, sinh viên bình thường nào mà chịu nổi!
"Từ 9:00 đến 10:30 là thi viết, thi xong viết mới đến thi nói. Thi nói thế nào thì bình thường đã luyện tập hết rồi, các em cứ dựa theo trình độ bình thường mà phát huy là được."
Thi nói cũng đã luyện qua rất lâu.
Cũng không phức tạp, chia làm ba phần, đầu tiên là tự thuật bằng tiếng Anh, chính là dùng tiếng Anh giới thiệu bản thân, nói tại sao thích tiếng Anh các kiểu, thời gian được khống chế trong vòng 3 phút.
Thứ hai là kể lại câu chuyện, đầu tiên nghe một đoạn ghi âm ngắn, nghe xong có 1 phút để sắp xếp lại ngôn ngữ và ý tưởng, sau đó dùng cách của mình kể lại câu chuyện này, thời gian cần khống chế trong vòng 5 phút.
Thứ ba là bốc một chủ đề, trình bày quan điểm của mình xoay quanh chủ đề đó, giống như lần thi vòng hai của Hạ Hiểu Lan là chủ đề bảo vệ môi trường, loại chủ đề này xuất hiện với tần suất rất cao, lần này cũng là 5 phút.
Một thí sinh thi phần nói thôi đã mất khoảng 15 phút, cả nước 200 sinh viên, chẳng phải sẽ mất 3000 phút, đổi ra là 50 tiếng?
Bộ Giáo Dục hiển nhiên đã có sự chuẩn bị từ trước, bài thi viết kết thúc lúc 10:30, sau khi thu bài thi thì tiến hành chấm thi ngay.
Cuối cùng có thể đi đến vòng thi nói cũng chỉ là 20 thí sinh.
180 thí sinh bị loại đều là những người đạt "giải ba" trong cuộc thi tiếng Anh lần này.
Còn 20 thí sinh còn lại, đài truyền hình sẽ đến ghi hình, biên tập lại những màn thể hiện đặc sắc để phát trên TV, Hạ Hiểu Lan thấy có mánh lới nhưng quá trình cạnh tranh khá tàn khốc.
Nàng cảm thấy 180 người bị loại "giải ba" cơ bản không có cơ hội đi du học trao đổi.
Dù sao, cũng phải vào được vòng thi nói.
Hạ Hiểu Lan giãn các ngón tay một chút, mức độ khó của bài thi viết rốt cuộc đến đâu, trong lòng nàng cũng không chắc, hồi còn học đại học nàng chỉ mới tham gia thi cấp 4, sau này tự học tiếng Anh chủ yếu để phục vụ công việc, hoàn toàn chưa từng thi IELTS hay nhờ phúc gì, nên không biết trình độ của mình đang ở đâu.
Điểm tối đa môn tiếng Anh khi thi đại học không tính, với Hạ Hiểu Lan mà nói thì quá đơn giản...
Bạn cần đăng nhập để bình luận