Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 334: Có lương tâm (thêm 4) (length: 8236)

Tôn hiệu trưởng cảm thấy bực dọc.
Bực dọc mà tức giận, Tiền lão già ở trường nhị trung Phụng Hiền chạy tới cũng thế, ông La ở trường nhất trung Phụng Hiền cũng chạy tới.
Ở huyện An Khánh, trường nhất trung chèn ép trường nhị trung rất gắt gao. Tại thị Phụng Hiền, trường nhất trung cùng trường nhị trung cạnh tranh thường xuyên bất phân thắng bại, Tiền hiệu trưởng cùng La hiệu trưởng đều muốn giành lấy Hạ Hiểu Lan, để mầm trạng nguyên tương lai tốt nghiệp từ trường của mình. Hai người hứa hẹn với nhau, tâng bốc trường mình lên tận mây xanh, nào là giáo viên kỳ cựu cấp tỉnh ưu tú, nào là có thầy giáo luyện thi giỏi, bếp ăn riêng, đãi ngộ đặc biệt, hai người nói hoa trời nở đất, Tôn hiệu trưởng nghe mà đau cả đầu.
Hạ Hiểu Lan không hề cố tình làm cao, nàng là không ngờ hai vị hiệu trưởng trường trung học Phụng Hiền lại liều như vậy.
Đời trước cũng từng nghe qua đãi ngộ đặc biệt dành cho học bá, vừa có kết quả thi thử, tên "Hạ Hiểu Lan" đã vang lên trong các trường học ở Phụng Hiền, thành món hàng bánh thơm ngon bán chạy.
Tiền hiệu trưởng cùng La hiệu trưởng nghĩ không sai, lực lượng giáo viên trường nhất trung huyện An Khánh không bằng hai trường cao trung này, mà Hạ Hiểu Lan lại là mầm có thể tranh chức trạng nguyên tỉnh, chôn chân ở trường nhất trung huyện An Khánh quá lãng phí tài năng của mình. Tiền hiệu trưởng không đơn thuần chỉ muốn hái quả ngon, cướp công của Tôn hiệu trưởng, ông ấy cũng tiếc của!
Hai vị hiệu trưởng ngươi một lời ta một tiếng, không cho Hạ Hiểu Lan cơ hội chen vào.
Tổng tuổi của hai người đã vượt qua 100, Hạ Hiểu Lan cảm thấy cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ rất bất lịch sự, liền tùy ý để họ nói.
Tôn hiệu trưởng đã hứa trước mặt lãnh đạo cục giáo dục, để Hạ Hiểu Lan tự lựa chọn, lúc này chỉ có thể nghẹn . Hạ Hiểu Lan không kêu dừng, Tôn hiệu trưởng liền cho rằng nàng thật sự muốn chuyển đến Phụng Hiền —— đúng là, hai trường ở Phụng Hiền không chỉ giáo viên mạnh, mà còn chưa từng có chuyện gì khiến Hạ Hiểu Lan phiền lòng.
Tôn hiệu trưởng ấm ức, vậy lúc ấy ông cũng là hảo tâm a, đâu có ngờ Hạ Tử Dục lại thâm hiểm như vậy, khiến cho lòng tốt của Tôn hiệu trưởng trở thành việc làm dở.
Hạ Đại Quân bị chém bị thương sau, đến nay vẫn không thấy bóng dáng tăm hơi, Tôn hiệu trưởng suy cho cùng vẫn có chút chột dạ.
Ông ngại giữ thể diện, vẫn cố giữ dáng vẻ hiệu trưởng, lại thường xuyên lén nhìn Hạ Hiểu Lan, muốn qua vẻ mặt của nàng để dò xét đôi chút. Hạ Hiểu Lan khi lắng nghe người khác nói chuyện rất nghiêm túc, Tôn hiệu trưởng cảm thấy tình hình không tốt lắm, một trái tim thực sự bất an.
Rõ ràng là trường nhất trung huyện của ông đã phát hiện ra mầm này.
Mở đường khai thông, cho Hạ Hiểu Lan đồng học rất nhiều quyền tự do.
Cả việc không đến trường lên lớp đều đồng ý.
Tiền lão già nói trường nhị trung Phụng Hiền sẽ cho Hạ Hiểu Lan thêm ưu đãi, chẳng lẽ trường nhất trung An Khánh của ông chưa từng cho đãi ngộ riêng hay sao? Mỗi lần Hạ Hiểu Lan đến trường học, các thầy cô đều quan tâm đến nàng, sợ nàng có vấn đề gì không làm được, có điểm kiến thức gì không hiểu! Đây cũng là ưu đãi mà, số giáo viên giỏi cấp tỉnh không bằng trường nhị trung Phụng Hiền nhiều, kia cũng đâu phải Tôn hiệu trưởng tự nguyện đâu. Sau khi khôi phục thi đại học đã có bốn, năm lứa tốt nghiệp, trong đó bao gồm cả sinh viên tốt nghiệp đại học sư phạm.
Chỉ tiếc sinh viên tốt nghiệp từ những trường đại học sư phạm tốt thường rất kén chọn nơi làm việc, nếu có sinh viên Đại học Sư phạm Kinh đô nguyện ý phân công đến Dự Nam, các trường học thành phố tỉnh sẽ tranh nhau đổ máu, sao có lượt các trường trung học thị trấn có được lợi lộc này.
Tôn Điềm là giáo viên mới được phân đến từ năm ngoái, mà Tôn Điềm cũng chỉ tốt nghiệp sư phạm trung cấp.
Tôn hiệu trưởng càng nghĩ, tâm tình càng thêm xuống dốc.
Hạ Hiểu Lan hoặc là sẽ đến trường nhị trung Phụng Hiền, hoặc là sẽ đến trường nhất trung Phụng Hiền, dù sao sẽ không ở lại trường nhất trung huyện An Khánh nữa.
Đây cũng là lý do Tôn hiệu trưởng không chịu dựng bảng thông báo quán quân thi thử, nếu bên này vừa dựng bảng thông báo lên, Hạ Hiểu Lan liền bị các trường Phụng Hiền cướp mất, chỉ sợ sẽ làm cho hiệu trưởng trường nhị trung An Khánh cười rụng răng hàm!
Tiền hiệu trưởng cùng La hiệu trưởng nói nửa ngày, cũng không có gì hay để nói, từng người đem điều kiện đặt lên mặt bàn, liền chờ Hạ Hiểu Lan lựa chọn.
Ba vị hiệu trưởng đều đang chờ đợi quyết định của Hạ Hiểu Lan.
"Là như vậy..."
Không khí trong văn phòng quá tĩnh lặng, ba cặp mắt đều tập trung lên người Hạ Hiểu Lan, nàng hắng giọng.
"Ta rất cảm kích sự ưu ái của hai vị hiệu trưởng, các điều kiện mà hai vị đưa ra thật sự rất hấp dẫn, vì một mình ta mà hai ngài đã cố ý từ Phụng Hiền chạy tới An Khánh, chỉ là ta... Không hề có ý định chuyển trường."
Chọn trường nhất trung Phụng Hiền, hay là nhị trung?
Hai người Tiền, La đều cảm thấy phần thắng của mình rất lớn.
Tôn hiệu trưởng cảm thấy phần thắng của mình rất nhỏ.
Giọng nói của Hạ Hiểu Lan rất dễ nghe, nhưng tại sao nội dung lại khiến cho họ nghe không hiểu nhỉ?!
Không phải là không nghe hiểu, là nghe được mà không dám tin!
Tôn hiệu trưởng mừng như điên, Tiền hiệu trưởng cau mày, "Hạ đồng học, em không cần có áp lực tâm lý, cho rằng đây là phản bội hay là có lỗi với ai. Một người thầy tốt, chỉ biết vui mừng khi học trò có tương lai tốt đẹp hơn!"
Ánh mắt Tôn hiệu trưởng tối sầm lại, lời nói của Tiền lão già khiến cho ông không có lời nào để phản bác.
Đương nhiên là ông không muốn Hạ Hiểu Lan rời trường nhất trung huyện, nhưng nếu Hạ Hiểu Lan đến trường học ở Phụng Hiền, trong hơn một tháng cuối cùng có thể tiến thêm một bước, Tôn hiệu trưởng cũng sẽ không trì hoãn tiền đồ của nàng.
Thi đại học giống như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc.
Mỗi một điểm số đều rất quan trọng, 565 điểm đã rất cao, không ai có thể cự tuyệt một điểm số cao hơn nữa!
"Hiểu Lan đồng học, nếu em ở lại trường nhất trung huyện thì..."
Đối với việc chiêu sinh sang năm của trường nhất trung huyện khẳng định là có lợi, đối với thành tích cá nhân của Tôn hiệu trưởng cũng có lợi, nhưng yêu cầu này có phải là quá ích kỷ hay không?
Tôn hiệu trưởng đã hết mừng như điên, ông rất khó xử, ông cũng là người có đạo đức nghề giáo.
Vì tiền đồ tốt hơn của Hạ Hiểu Lan, Tôn hiệu trưởng không những không thể giữ người lại, mà còn phải khuyên Hạ Hiểu Lan đến Phụng Hiền học. Hai người Tiền, La có tư tâm, nhưng Tôn hiệu trưởng thì có "đạo đức nghề giáo", hai vị này cũng thế.
Thái độ của Hạ Hiểu Lan lại hết sức kiên định:
"Chỉ còn hơn một tháng nữa, ta đã quen thuộc với thầy cô và bạn bè trường nhất trung, ta cũng không muốn thay đổi nơi ở, chỉ có thể phụ lòng ưu ái của hai vị hiệu trưởng. Thực sự xin lỗi, ta sẽ không chuyển trường."
Tôn hiệu trưởng mừng hụt, không biết làm sao.
Hạ Hiểu Lan không muốn đi thì ông có thể ép người ta đi được sao!
Tiền hiệu trưởng cùng La hiệu trưởng tốn rất nhiều công sức, đều không làm Hạ Hiểu Lan thay đổi ý định.
Tiền hiệu trưởng có chút tức giận, "Lão Tôn, ông đây là làm lỡ mầm tốt, quá ích kỷ!"
Ông còn muốn nói Hạ Hiểu Lan sẽ hối hận, nhưng chung quy là học sinh nữ, Tiền hiệu trưởng không tiện nói lời quá nặng. Hai vị hiệu trưởng tràn đầy tự tin đến An Khánh, nhưng lại thất vọng ra về. Tôn hiệu trưởng thì lại có tâm trạng khác, lúc này càng nhìn Hạ Hiểu Lan lại càng thuận mắt.
Hạ Hiểu Lan bị ánh mắt hiền từ của Tôn hiệu trưởng nhìn đến không được tự nhiên.
Nàng cũng không nói dối, nàng quả thực rất quen với trường nhất trung huyện, thầy cô cũng tốt, bạn học cũng tốt, chưa đến một năm thời gian, không ngày nào đến trường lên lớp, mà vẫn có thể hòa thuận được như vậy đã không tồi rồi. Chỉ còn hơn một tháng, nàng đổi trường làm gì! Muốn nói đến việc thêm ưu đãi, thì nàng tự học ở thư viện Thương Đại đã rất tốt, các học bá đều có mặt, lại còn kiên nhẫn và nhiệt tình với nàng nữa.
Để tránh Tôn hiệu trưởng quá cảm động, Hạ Hiểu Lan nhanh chóng chuyển chủ đề:
"Hiệu trưởng, không biết đồn công an đã định tính Triệu Cương thế nào rồi ạ?"
Đem Triệu Cương giao cho trưởng sở Lương, Hạ Hiểu Lan liền đi Dương Thành, từ Dương Thành đi một vòng trở về, về chuyện Triệu Cương cũng nên có kết quả xử lý rồi.
Tôn hiệu trưởng vừa nhắc đến lại thấy bực mình, "Trước kia còn xem Hạ Tử Dục nhân phẩm và học vấn đều ưu tú, không ngờ ngầm lại là một bộ mặt khác! Triệu Cương khai hết rồi, là do Hạ Tử Dục chỉ điểm, chỉ là không có chứng cứ xác thực, chỉ dựa vào miệng của Triệu Cương... Ai cũng không xử lý được Hạ Tử Dục."
Bạn cần đăng nhập để bình luận