Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 586: Từ kết phường đổi thành hợp tác (length: 8312)

Thang Hoành Ân ăn bữa cơm này rất thoải mái.
Đồ ăn không nhất định phải quá cầu kỳ, Thang Hoành Ân sau phẫu thuật vốn mỗi bữa cơm cũng chỉ ăn bảy phần no.
Nhưng bầu không khí ăn cơm kiểu này thật hiếm có, đơn thuần chỉ là ăn cơm, không phải xã giao, cũng không phải yến tiệc.
Hạ Hiểu Lan cũng không phải người ngốc, biểu hiện của Vu nãi nãi quá rõ ràng, đợi Thang Hoành Ân vừa đi, mượn cớ rửa chén, nàng liền khiêm tốn hỏi Vu nãi nãi.
Vu nãi nãi cười ha ha:
"Cháu thật sự không nhìn ra sao?"
Nhìn ra nên mới khó tin chứ!
Hạ Hiểu Lan vắt óc suy nghĩ, số lần Thang Hoành Ân tiếp xúc với mẹ cô cũng không nhiều, tại sao có thể có ý này chứ?
Hạ Hiểu Lan không cảm thấy Lưu Phân không xứng được người thích, Lưu Phân tốt thế nào; Hạ Hiểu Lan còn rõ hơn ai hết.
"Ôm đùi" là một chuyện, nhưng cái "đùi" này muốn "đảo khách thành chủ" thì Hạ Hiểu Lan có chút không quen. Nếu mẹ cô có thể bắt đầu một tình cảm mới, Hạ Hiểu Lan sẽ rất vui mừng, con cái có bạn khác với bạn đời, Hạ Hiểu Lan có cuộc sống riêng của mình, cô không thể lúc nào cũng lấy ý nghĩ của mẹ mình làm trung tâm được—— chỉ là "đào hoa" đầu tiên này xuất hiện có chút ngoài dự kiến của Hạ Hiểu Lan.
Nhân phẩm của Thang Hoành Ân, Hạ Hiểu Lan vẫn tương đối tin tưởng.
Đây là người có nguyên tắc, đổi người bình thường ở vị trí của Thang Hoành Ân, mới không thèm quản nhà đầu tư người Hồng Kông có bối cảnh gì, tài cán tạo ra lợi ích kinh tế cho Bằng Thành, đấy là chiến tích của Thang Hoành Ân, nhắm mắt làm ngơ thì "ai nấy đều vui vẻ".
Đương nhiên, Thang Hoành Ân cũng không phải hoàn toàn là "Thánh nhân", trong phạm vi năng lực của mình, hắn cũng không quá cứng nhắc —— sau khi qua lại thân thiết với Hạ Hiểu Lan, Thang Hoành Ân cho 'Viễn Huy' cơ hội đấu thầu. Cơ duyên xảo hợp 'Viễn Huy' phát huy siêu trình độ, giành hết toàn bộ công trình trang hoàng nhà khách của chính phủ, chuyện này cũng nằm ngoài dự kiến của Thang Hoành Ân.
'Viễn Huy' không làm Thang Hoành Ân mất mặt, hai bên đương nhiên có thể tiếp tục đi lại.
Người khác nói Thang Hoành Ân là chỗ dựa của 'Viễn Huy', Thang Hoành Ân cũng không giải thích. Hạ Hiểu Lan là một trong những người trong cuộc đương nhiên hiểu rõ, 'Viễn Huy' và Thang Hoành Ân tuyệt đối không có bất cứ dính dáng gì về kinh tế.
Thang Hoành Ân không để ý người khác có hiểu lầm hay không, bởi vì hắn có thực lực mạnh mẽ và sự tự tin, cũng như tự hạn chế bản thân rất nghiêm khắc.
Bản thân không tham không nhận hối lộ, vậy thì không sợ người khác nói gì.
Xét về điểm đó, bản thân Thang Hoành Ân rất "an toàn".
Dù sự nghiệp có gặp trắc trở, ít nhất sẽ không có tai họa tù ngục!
"Trời mưa thì mẹ phải gả chồng, ta đều không quản được."
Chuyện chưa đâu vào đâu, lo nghĩ làm gì. Hạ Hiểu Lan cảm thấy tình hình hiện tại là Thang thúc có chút quý mến mẹ cô, người ta cũng đâu có nói rõ, cô là người trẻ lo lắng làm gì? Nhân phẩm Thang Hoành Ân đáng tin, cũng sẽ không làm chuyện gì tổn thương mẹ cô, những chuyện khác cứ thuận theo tự nhiên, vạn sự tùy duyên!
Vu nãi nãi nghĩ ngợi, vậy mà hoàn toàn đồng ý với quan điểm của Hạ Hiểu Lan:
"Cháu ngược lại là nghĩ thông suốt, đúng là cái lý đó."
Bản thân Lưu Phân còn ngây thơ không biết, bà già lo lắng mù quáng có ích gì đâu?
Hạ Hiểu Lan đã nghĩ thoáng rồi, cứ để tùy duyên, hiện tại thế này, còn chưa đâu vào đâu cả, Vu nãi nãi phát hiện mình đúng là lo lắng thái quá —— bà cụ ấy buồn bực a, những ngày thanh thản không vui, hễ liên quan đến chuyện Lưu Phân là không thể dừng được.
Dựa vào cái gì chứ, bà cũng đâu phải mẹ ruột của Lưu Phân!
Vậy mà bị mẹ con này bất tri bất giác làm cho mụ mị đầu óc. Vu nãi nãi ném cái khăn lau trong tay, mặt đen như vừa bị hun than:
"Tự mình đi mà rửa!"
"Ôi, vốn dĩ không định để ngài làm, ngài cứ nghỉ ngơi đi..."
Bà cụ lại hờn dỗi, Hạ Hiểu Lan coi như bà là trẻ con hờn dỗi thôi. Đợi Thang Hoành Ân đi rồi, Hạ Hiểu Lan cũng không nói gì trước mặt Lưu Phân, bản thân Lưu Phân cũng không nhận ra gì, buổi chiều còn cùng Hạ Hiểu Lan chạy đến Tây Đan xem mặt bằng cửa hàng.
Tây Đan bây giờ đã rất náo nhiệt, giao thông cũng thuận tiện, gần thì có xe đạp, xa hơn một chút thì đi phương tiện công cộng.
Ở Tây Đan có không ít cửa hàng náo nhiệt, cũng có cửa hàng trống không.
Lưu Phân hỏi nên chọn chỗ nào, Hạ Hiểu Lan liền phân tích ưu nhược điểm cho bà nghe.
Tóm lại, các cô chọn phạm vi rất rộng, vào cuối năm 84, làm tiệm chuyên doanh quần áo vốn dĩ không có nhiều đối thủ cạnh tranh.
Mấy người buôn quần áo tư nhân vẫn còn đang bày sạp hàng thôi.
Bày sạp hàng đương nhiên rất có lợi nhuận, Hạ Hiểu Lan cũng dựa vào đó mà kiếm được món tiền đầu tiên. Nhưng bày sạp hàng cũng có nhiều hạn chế, lúc trời gió mưa thì không thể khiêng hàng ra ngoài bày được, thêm vào đó có Đinh Ái Trân uy h·i·ế·p, Hạ Hiểu Lan sớm đã chuyển sạp hàng thành cửa hàng kinh doanh rồi... Chi phí tăng lên nhưng đẳng cấp bán hàng cũng đi lên, lợi nhuận còn lớn hơn nữa.
Đi trước người khác một bước, chẳng phải là bước bước đi lên trước hay sao?
Hạ Hiểu Lan vốn muốn tập trung học mấy năm đại học, từ từ phát triển việc làm ăn, nào ngờ bị chuyện của Quý gia đánh một đòn, trong lòng cô cũng bực bội lắm chứ!
Người khác cho rằng cô không được, Hạ Hiểu Lan sẽ chứng minh cho bọn họ xem.
Khi người ta muốn so cao thấp với mình, mới có động lực để tiến bộ hơn. Cả buổi chiều, Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân từ từ xem hết một vòng Tây Đan.
"Chỗ này cách nhà chúng ta cũng không xa, sau này mẹ mở tiệm ở đây, mỗi ngày cũng rất tiện."
Chưa đến 10km, ở cái chỗ kinh thành này tính là gì xa, sau này đi làm ở kinh thành, mà ở tại Ký Bắc, mỗi ngày tốn thời gian trên đường đi làm mới khiến người ta suy sụp. Lưu Phân biết Hạ Hiểu Lan mua nhà rồi, tiền trong tay không nhiều:
"Tiền của chúng ta còn đủ không?"
"Vẫn được, đợi mặt bằng cửa hàng xác định xong, tiệm bên Thương Đô cũng nên chia hoa hồng... Mẹ, con muốn mở hai tiệm, để tiện quản lý. Tiệm ở Thương Đô thì để cho mợ, bên đó làm ăn cũng đã vào guồng rồi, mợ một mình có thể kinh doanh được, còn mẹ thì đến kinh thành khai phá thị trường mới."
'Lam Phượng Hoàng' ở Thương Đô đáng giá bao nhiêu tiền?
Nếu tính theo giá thị trường, thì thật khó nói.
Người Thương Đô công nhận cái cửa hàng quần áo này, về sau nó còn có thể liên tục kiếm tiền được. Quyền kinh doanh một cái cửa hàng quần áo thì Hạ Hiểu Lan cũng không quá coi trọng, nhường lại cho mợ Lý Phượng Mai, Hạ Hiểu Lan có thể bắt đầu lại từ con số không ở kinh thành.
Lưu Phân cũng không nỡ, bà chỉ thắc mắc:
"Vậy hai chúng ta không chung vốn sao?"
"Không chung vốn, nhưng chúng ta vẫn hợp tác, cùng nhau kinh doanh nhãn hiệu bán lẻ 'Lam Phượng Hoàng' này."
Mỗi người mở cửa tiệm riêng, tự chịu trách nhiệm lỗ lãi.
Về mặt chiến lược là hợp tác, còn cụ thể hai cửa hàng làm ăn thế nào thì tách riêng ra. Hạ Hiểu Lan lúc đó lôi kéo Lý Phượng Mai cùng nhau làm cửa hàng quần áo, cũng là muốn gia đình cậu có cuộc sống tốt hơn một chút, sau một năm phát triển, 'Lam Phượng Hoàng' cũng tính là đã đi vào quỹ đạo, Lý Phượng Mai có thể tự kinh doanh, Hạ Hiểu Lan cũng không cần tiếp tục gộp chung hai cơ sở làm ăn nữa.
Đợi Lưu Phân vừa đến kinh thành, hai mẹ con về cơ bản không thể đóng góp gì vào cửa hàng quần áo ở Thương Đô nữa mà vẫn lấy 60% lợi nhuận, Hạ Hiểu Lan cũng thấy ngại.
Người thân thiết với nhau cũng không nên quá mập mờ, ai chiếm tiện nghi của ai quá cũng đều không tốt, mợ Lý Phượng Mai kinh doanh cửa hàng quần áo ở Thương Đô, cậu thì mở công ty trang hoàng riêng, nhìn xem, mức thu nhập của cả nhà, đều là "treo lên đánh" so với đại đa số các gia đình khác.
Định nghĩa "Hợp tác" không giống với "Hùn hạp", Lưu Phân nghe một hồi, cảm thấy con gái nói cũng có lý.
Bất quá bà vẫn lặp lại để xác nhận:
"Tiệm ở Thương Đô mà gặp phiền phức, chúng ta vẫn phải quản chứ?"
Hạ Hiểu Lan gật đầu, lòng Lưu Phân mới yên ổn, ý là tiền kiếm được từ cửa hàng quần áo ở Thương Đô thì thuộc về Lý Phượng Mai, còn tiền kiếm được từ cửa hàng quần áo ở kinh thành thì thuộc về hai mẹ con cô.
Tiền thua lỗ cũng là mỗi người tự chịu trách nhiệm, Lưu Phân cảm nhận được một áp lực nặng trịch...
Bạn cần đăng nhập để bình luận