Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 964: Tỷ đệ tranh chấp (length: 8078)

Thứ đáng giá nhất là đầu óc?
Không, thứ đáng giá nhất là tri thức trong não bộ.
Tri thức là thứ có giá trị nhất, nó giúp nàng nhìn ra sai lầm, mà nàng lại đặc biệt giỏi toán.
Chỉ cần nhìn thoáng qua con số sai, nàng liền có thể nhận ra điểm khác thường ngay.
Nàng theo Lý Đống Lương chạy tới chạy lui, học mọi thứ đặc biệt nhanh, được đối phương tán thưởng, không phải do nàng thực sự thông minh hơn người, mà là do nàng từ nhỏ đã nỗ lực học tập, có thể vượt qua kỳ thi đại học rồi lại học tiếp thì cũng không quá khó khăn – tri thức tích lũy là một quá trình lượng đổi dần dần dẫn đến sự biến đổi về chất, giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết võ hiệp được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, việc tích lũy tri thức còn giúp cho phương pháp học tập được suy ra một cách logic!
Dương Vĩnh Hồng rời khỏi phòng tài vụ, vẻ mặt thất thần, hồn vía lên mây.
Dương Kiệt kéo nàng đến một bên, "Chị à, gửi tiền lương của em về nhà là được rồi, còn tiền lương của chị thì cứ giữ lại."
Có phải là chị hai lãnh được ít tiền không?
Dương Kiệt cũng không tiện khích bác chị gái.
Dù sao chị ấy là sinh viên giỏi nhất cả nhà, được người khác tôn trọng, không giống công nhân trang trí, chị hai sau này sẽ được phân công việc, chắc chắn không phải ở cái công trường xây dựng lộn xộn.
Tương lai chị hai sẽ được ngồi văn phòng, là người đầu tiên trong nhà Dương này thành người thành phố!
Lời của Dương Kiệt làm Dương Vĩnh Hồng như người đang trong cơn mơ bỗng tỉnh lại.
Nàng đưa lá thư trên tay cho em trai, "Gom lại gửi về cho ba mẹ, khoan đã, mình giữ lại 20 đồng, gom 400 đồng gửi về cho ba mẹ."
Vậy là, chị hai nhận được 200 đồng tiền?
Dương Kiệt mừng thay cho chị hai.
Dương Vĩnh Hồng nhìn em trai mà nước mắt lại chực trào ra.
Công nhân trang trí lương cao như thế, là đổi bằng công sức vất vả của Dương Kiệt tháng này gom góp được cái gì a!
So ra, tuy rằng nàng theo Lý Đống Lương chạy ngược chạy xuôi, tính chất công việc vẫn thoải mái hơn nhiều.
Không vất vả như Dương Kiệt, mà tiền lương lại cao hơn Dương Kiệt... Dương Vĩnh Hồng nắm bắt được mấu chốt nhất, nàng kéo tay Dương Kiệt không buông: "Hứa với chị, chờ gom đủ tiền sính lễ, em đừng vội kết hôn, em học lại một năm đi, năm sau thi lại, năm sau thi không đậu thì năm sau nữa! Năm ngoái em chỉ là phát huy thất thường thôi, bình thường thì thành tích của em hoàn toàn có thể vào được hệ chính quy. A Kiệt, nhất định phải học đại học, còn phải học đại học tốt!"
Lời của Dương Vĩnh Hồng đều là lời tâm huyết.
Vừa rồi ở phòng tài vụ, Lưu Dũng nói bản thân rất muốn tìm sinh viên có năng lực tới giúp quản lý.
Không sợ sinh viên đòi lương cao, chỉ sợ không mời được thôi.
Dương Vĩnh Hồng lần này tiếp xúc được với xã hội thực tế, có văn hóa và không có học thức là sự đãi ngộ hoàn toàn khác nhau. Mà vận mệnh của nàng và em trai Dương Kiệt, tương lai cũng sẽ khác nhau một trời một vực.
A Kiệt đâu có ngốc, học lại một năm nhất định có thể thi đậu hệ chính quy.
Dương Kiệt cúi đầu im lặng không nói lời nào.
Dương Vĩnh Hồng nóng nảy muốn đánh hắn:
"Em nhất định phải học lại cho chị, nếu không chị cũng không học nữa! Tiền em đừng lo, mình làm ở Viễn Huy hai tháng, trước đưa tiền sính lễ cho nhà người ta, còn lại thì em cầm đi học lại, nếu không đủ, chị còn có học bổng và tiền trợ cấp, chị cực khổ mấy nữa cũng sẽ lo cho em học, em nghe lời chị, chỉ cần khổ thêm mấy năm nữa thôi, sau này cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn!"
Bình thường Dương Kiệt đều nghe lời Dương Vĩnh Hồng, chỉ có chuyện học lại thi đại học, Dương Vĩnh Hồng nói như vậy mà Dương Kiệt vẫn không đồng ý.
Không phải là hắn không muốn học, không phải là không biết sinh viên có tiền đồ, là do tình cảnh trong nhà...
Nhìn Dương Kiệt im lặng chống đối mềm yếu, Dương Vĩnh Hồng luôn luôn sống vô tư mà cũng phải tức phát khóc.
Hạ Hiểu Lan nhìn thấy thì thấy mắt Dương Vĩnh Hồng vừa sưng vừa đỏ.
"Lão đại, chị sao vậy, hôm nay không phải phát lương sao?"
Chẳng lẽ tính sai tiền lương?
Không thể nào, Dương Vĩnh Hồng đặc biệt rộng lượng và hiểu chuyện, Lưu Dũng chỉ có đưa thêm chứ sẽ không keo kiệt với Dương Vĩnh Hồng chút tiền này.
Bản thân Dương Vĩnh Hồng cũng chắc chắn hiểu rõ điều đó.
Vậy vì sao mà khóc?
Hạ Hiểu Lan không sợ cùng người khác xé mặt cãi nhau, chỉ sợ nhất là gặp người khác khóc.
Đương nhiên, mà làm cho kẻ cực phẩm phải khóc, thì Hạ Hiểu Lan sẽ vô cùng cao hứng. Vấn đề là, Dương Vĩnh Hồng là bạn cùng phòng tốt mà nàng quan tâm a!
"Hiểu Lan, em đừng hiểu lầm, chị không hề chịu ấm ức. Hôm nay lúc chú Lưu phát lương đã nói cho chị biết một tháng có thể được 400 đồng, chị đặc biệt vui. Chú Lưu nói chị lương cao là vì chị có văn hóa, đầu óc thông minh… Sau khi tốt nghiệp đại học quốc gia sẽ phân công tác, đơn vị sẽ có nhà ở, hộ khẩu còn có thể đổi thành hộ khẩu thành thị, những thứ này đều là tương lai của chị. Còn tương lai của Dương Kiệt thì sao? Nó đâu có ngốc hơn chị, học lại một năm hoàn toàn có thể thi vào hệ chính quy, chị không muốn nó ở quê kết hôn sinh con sớm, về sau chỉ có thể làm nông dân! Nhưng mà chị khuyên nó đi học lại, nó cứ như quả bí ngô bị bịt miệng ấy, mặc kệ chị nói cái gì, nó cứ im lặng chống cự!"
Dương Vĩnh Hồng nói trong xót xa.
Một người như nàng, vốn không bao giờ vì mình mà khóc.
Có thể khiến nàng khóc tự nhiên chỉ có người nhà.
Hạ Hiểu Lan nghe vậy mà trầm mặc.
"Lão đại, Dương Kiệt không đồng ý chắc chắn có lý do của cậu ấy. Em nghe mấy anh công nhân trang trí nói, Dương Kiệt học hỏi mọi thứ rất nhanh, em cũng tin tưởng là nếu cậu ấy học lại một năm thì có thể thi đậu hệ chính quy. Thực ra, cho dù là hệ cao đẳng, vẫn tốt hơn tốt nghiệp cấp ba."
Việc làm ăn mà làm được như Lưu Dũng, dù có học vấn tiểu học cũng không sao.
Nhưng không phải ai cũng là Lưu Dũng, Hạ Hiểu Lan cũng sẽ không gặp ai cũng kéo vào buôn bán.
Chuyện này còn tùy vào ý nguyện của từng người, phải xem tính cách, quan trọng hơn là phải xem thời cơ.
Có những người thật sự là làm gì cũng thất bại, chẳng có đạo lý gì mà nói.
Đối với người bình thường mà nói, con đường thay đổi vận mệnh bằng con đường học vấn là sự lựa chọn có rủi ro thấp nhất và chi phí ít nhất.
Nhưng Dương Kiệt, vì sao lại không đồng ý học lại?
Kinh tế gia đình Dương gia đúng là một vấn đề lớn.
Nhưng chắc chắn không chỉ là mỗi vấn đề này.
Dương Kiệt đã biết công nhân trang trí lương cao, một tháng cũng được 300 tệ, cậu ta cứ ở lại Bằng Thành làm một năm, gom góp được 3000 tệ, như vậy cũng đủ học lại và chi phí cho mấy năm đại học. Giống như Dương Vĩnh Hồng lên đại học vậy, không chỉ không tiêu tiền của gia đình, còn có thể gửi tiền về cho nhà… Rốt cuộc Dương Kiệt còn điều gì lo lắng?
Dương Vĩnh Hồng thần sắc trở nên quyết liệt, ra sức dụi mắt:
"Dù sao thì chị cũng không đồng ý cho A Kiệt từ bỏ cơ hội tiến thân, chị dù mỗi ngày đều lải nhải bên tai nó, nhất định cũng phải làm cho nó thay đổi ý định. Đúng rồi, Hiểu Lan em tìm chị có phải có việc gì không?"
Hạ Hiểu Lan không biết có nên nói không.
Chu Thành đúng lúc cũng đang ở Bằng Thành.
Biết nàng có đối tượng là "Huấn luyện viên Chu", mấy người phòng 307 luôn miệng kêu Chu Thành phải mời khách.
Mấy người đó nói mời khách là trêu đùa cho vui là chính, nhưng Dương Vĩnh Hồng không chỉ là bạn cùng phòng, còn là bạn bè, Hạ Hiểu Lan nhất định phải trịnh trọng giới thiệu Chu Thành cho Dương Vĩnh Hồng biết. Không phải là thân phận "Huấn luyện viên Chu", mà là thân phận bạn trai của Hạ Hiểu Lan!
"Em muốn nói là, Chu Thành đến để chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm."
Dương Vĩnh Hồng nấc cục một cái, vội vàng lấy tay che miệng lại.
"Ngại quá, em có chút bất ngờ thôi. Từ lúc quân huấn xong, em giấu huấn luyện viên Chu kín quá, giờ mới chịu cho người ta một cái danh phận?"
Chu Thành cao to tuấn tú, gia cảnh lại tốt, cá nhân lại ưu tú.
Đối tượng tốt như vậy, Dương Vĩnh Hồng tuyệt đối không hề ghen tị.
Hiểu Lan đã là cô gái xuất sắc nhất mà Dương Vĩnh Hồng từng gặp, ngay cả Ninh Tuyết còn có chỗ không bằng, đương nhiên là phải tìm một đối tượng như Chu Thành rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận