Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 419: Dưa hấu dẫn phát xung đột (length: 9222)

Dưa hấu được ướp lạnh bằng nước giếng.
Mũi dao vừa mới chạm vào vỏ dưa hấu, thì quả dưa liền vỡ tan ra.
Không phải dưa hỏng, mà là dưa hấu đã chín!
Vỏ mỏng hạt ít, ruột dưa nửa giòn nửa cát, cắn một miếng, nước dưa hấu theo cằm chảy xuống, miệng ngậm một miếng thịt dưa lớn, vội vàng nuốt xuống, cuối cùng phát ra cảm thán:
"Ngọt!"
Ăn dưa hấu ngấu nghiến cũng có, mà chậm rãi nhấm nháp cũng có, mặc kệ là kiểu ăn nào, vị ngọt của dưa hấu đều tràn ngập trong không khí.
Một nhóm lính ngồi xổm dưới bóng cây, mười người túm năm tụm ba, cùng nhau xơi một quả dưa hấu hơn 10 cân. Ngày nắng to mà được ăn một miếng thứ này, không kém gì ăn thịt heo, hai thứ này là hai trải nghiệm vị giác khác nhau. Người ăn thì thích thú, không có dưa hấu ăn thì đứng nhìn, căn bản không kìm được mà nuốt nước bọt.
"Vì sao chúng ta không có?"
"Do đối tượng của một vị đại đội trưởng mua..."
"Lần trước ăn thịt cừu cũng có mà!"
"Người ta dựa vào cái gì mà hết lần này đến lần khác mua cho các ngươi... Hơn nữa, các ngươi không biết?"
Mấy cái đầu liền xúm lại với nhau, không biết cái gì?
Người này thông tin rất nhanh nhảu, liền kể chuyện Hạ Hiểu Lan mang cừu đến, chuyện Chu Thành bị người nặc danh tố giác ra, rất sống động, cứ như tận mắt thấy Phương Sĩ Trung đi tố cáo vậy.
Chuyện này mới là lạ.
Đối tượng của một đại đội trưởng thì không chắc đã lần nào cũng mang đồ đến cho mọi người, vốn là có cơ hội, giờ lại bị loại ra ngoài, mọi người đều căm ghét Phương Sĩ Trung đến tận xương tủy. Lần trước có thịt cừu hầm, Phương Sĩ Trung cũng uống mà, ăn thịt cừu người khác bỏ tiền ra mua, còn đi tố cáo người ta, thật là không biết xấu hổ!
Hại cả đám không được ăn!
Một đại đội thật ra cũng đang thảo luận:
"Các ngươi nói cô em vợ ta làm nghề gì mà hào phóng thế?"
"Lần trước là thịt cừu, lần này là dưa hấu, không biết lần sau mang cái gì đến... Ái chà, sao ngươi lại đánh đầu ta?"
"Câm miệng đi, cô em vợ đáng lẽ nên 'thiếp' ngươi đó, lần nào cũng mang nhiều đồ như thế, vạn nguyên hộ cũng không đủ tiêu xài đâu!"
Vậy là thật sự ngậm miệng, dưa hấu thì ngọt thật đấy, nhưng cũng không thể để cho cô em vợ nghèo đi được? Hay là sau khi ăn hết dưa hấu, cứ phản hồi lại tâm tư của quần chúng với đại đội trưởng, để cô em vợ lần sau đừng có lãng phí.
Bọn họ biết Hạ Hiểu Lan có thành tích đặc biệt tốt; đứng đầu tỉnh, vào đại học Hoa Thanh, những điều này mọi người cũng đang âm thầm bàn tán.
Có người nói Hạ Hiểu Lan là người nhà quê ở tỉnh khác.
Đương nhiên tin này trên cơ bản không ai tin.
Làm lính thì cũng có không ít đứa con nhà quê, đời sống thôn quê như thế nào, mọi người trong lòng chẳng rõ?
Làm lính là vinh quang, được làm lính cũng cho nhà chút tiền, đến cả quần áo cũng là quân đội lo liệu, mỗi tháng còn được phát tiền trợ cấp.
Tuyển công nhân không được, có thể chất đủ tiêu chuẩn nhập ngũ thì các chàng trai đương nhiên muốn đi lính thôi!
Hai năm nay sau khi thực hiện khoán hộ, đời sống nông thôn đã khấm khá hơn, nhưng mà người nhà quê ở đâu cũng chẳng có ai mà lại hào nhoáng như Hạ Hiểu Lan cả. Ai mà nói nàng là người nhà quê, mấy ông lính này tuyệt đối không tin. Mặt mũi cô em vợ đẹp như vẽ, người bình thường khó mà có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, da lại trắng trẻo non nớt, làm việc nhà nông hằng ngày thì làm sao có thể nuôi dưỡng được như vậy.
Huống chi, hôm nay cô em vợ kia lại mang đồ đến.
Lưu Phân và Lý Phượng Mai so với lúc mới vào thành đã thay đổi hoàn toàn, Lưu Phân thật sự cũng khá đẹp, Hạ Hiểu Lan là người thừa hưởng những nét đẹp nổi bật của nhà họ Lưu.
Hai mẹ con có ngũ quan tương tự, Lưu Phân vốn có làn da ngăm đen, sau khi dùng các loại kem dưỡng da và kem chống nắng thì đã trắng lên mấy tông rồi. Hiện tại cô cũng chưa thể gọi là trắng nõn được, nhưng cũng là làn da màu thường, người Hoa hầu hết đều là da vàng, da đặc biệt trắng thì rất hiếm, phần lớn người cho dù có trắng thì cũng có hơi vàng.
Trên mặt bôi chút kem dưỡng da thì đúng là không còn một chút sắc vàng nào.
Lại thêm quần áo được chăm chút lựa chọn, ai dám bảo Lưu Phân là phụ nữ nhà quê?
Lý Phượng Mai thì khỏi nói rồi, vốn dĩ hơi đầy đặn, làm chủ tiệm ở cửa hàng quần áo mấy tháng, lại giao tiếp nhiều người, làm gì cũng không hề luống cuống.
Cho dù là Lưu Tử Đào, cũng rất sạch sẽ, ai mà nói chuyện với cậu bé, cậu cũng sẽ lễ phép chào hỏi. Nhìn thấy chính ủy còn chào hỏi kính lễ, chính ủy bị cậu nhóc con nịnh hót cho mấy câu là liền đồng ý cho Chu Thành dẫn cậu đi xả bia!
Tập bắn súng có là gì.
Đạn để trong kho thì cũng phải dùng, nếu không bắn bia thì bắn chim, bây giờ việc quản lý đạn dược cũng không nghiêm ngặt như vậy.
Đến cả học sinh đi quân sự, quân đội cũng cho dùng súng thật, phát đạn tùy thích đi nhắm bắn.
Lưu Tử Đào thì không chịu được sức giật của súng, Chu Thành chỉ cần bắn hai phát thôi là cậu đã kích động đến nỗi sờ đi sờ lại cái khẩu súng thật kia rồi. Nhìn Hạ Hiểu Lan ba người ngồi nói chuyện phiếm dưới bóng cây, Lưu Tử Đào liền xỏ xiên anh rể:
"Anh rể, anh Trần Khánh kia cũng muốn học ở kinh thành, có phải anh ta hay đi tìm chị Hiểu Lan không?"
Chu Thành liếc nhìn hắn một cái, tiểu tử này xem ra cũng thật biết điều đấy.
"Được được được, ngươi nói rõ hơn cho ta nghe xem nào."
Trần Khánh à, Chu Thành vốn dĩ không quá để ý. Bất quá Thiệu Vinh Quang đi đón, ngầm ý bảo cái tên tiểu tử kia có dã tâm, có bản lĩnh!
Tuy rằng chỉ là cháu trai của thôn trưởng, ai mà biết được tiểu tử này ngày nào đó sẽ nổi lên? Còn có ý với Hiểu Lan, nếu không cũng chẳng đuổi tới kinh thành làm gì, còn cố ý học kinh tế. Hắn một thằng nhóc con nhà quê, có biết "Kinh tế" là cái gì không?
Học kinh tế là để tiếp cận Hiểu Lan đấy.
Muốn có chủ đề chung với Hiểu Lan đó mà.
Chu Thành không dám xem nhẹ chuyện này, nam nữ ở chung một chỗ, ngoài việc hấp dẫn nhau từ vẻ bề ngoài thì không phải còn phải xem có hợp nhau không hay sao?
Giống như hắn đối với Hiểu Lan, cái nhìn đầu tiên đã thích rồi, đó là nhất kiến chung tình. Càng hiểu rõ lại càng thích, thích cái sự tự tin cùng cố gắng của nàng.
Nếu như Trần Khánh chuyên đi học những thứ mà Hiểu Lan cảm thấy hứng thú, có khi còn thật sự có thể bắt chuyện được với Hiểu Lan ấy chứ.
Thiệu Vinh Quang thấy vấn đề cũng không coi là quá nghiêm trọng, đến cả Đào Đào một cậu học sinh tiểu học còn cảm nhận được rồi đến báo cho anh rể, Chu Thành tò mò, không biết khi nào mới gặp mặt được cái tên tiểu tử kia đây?
… Những lời bàn tán về dưa hấu lọt vào tai Cao Phỉ và Phương Sĩ Trung, những lời ca ngợi dành cho Chu Thành và Hiểu Lan, với bọn họ thì chắc chắn không phải là lời hay ho gì rồi.
Cao Phỉ và Phương Sĩ Trung hai người đã trở thành hình mẫu của vai phản diện, không biết cái người nào đó không có đạo đức nói Phương Sĩ Trung là Phương Hán Gian, danh tiếng này nếu mà lan xa thì lãnh đạo sẽ nhìn nhận như thế nào? Cao Phỉ không dám đến đơn vị quân đội làm ầm ĩ, chẳng khác gì tự thừa nhận cái danh đó à!
Nàng muốn đi tìm cái kẻ đầu xỏ gây ra chuyện này mà làm ầm ĩ.
Phương Sĩ Trung cũng không kéo được nàng lại, Cao Phỉ trực tiếp lao ra sân tập.
Nàng không giận dữ với Hạ Hiểu Lan, mà nghiến răng nghiến lợi trào phúng với Lưu Phân: "Người tỉnh lẻ đúng là không có gia giáo, thi đỗ đại học Hoa Thanh là đã coi trời bằng vung? Học đại học 4 năm xong, con gái của bà chắc gì đã có thể ở lại thành phố này, chả biết dựa vào đâu mà trở nên giàu có, phô trương cho có được hả, phô trương mình có tiền? Các người nghĩ mình là cái gì chứ--"
Lưu Phân hoàn toàn bị làm cho rối trí.
Nàng hoàn toàn không biết Cao Phỉ.
Nàng cũng chẳng hề biết mình đã đắc tội với người ta chỗ nào!
Không, chưa chắc đã là đắc tội, có người thì vốn tính xấu xa như thế mà, như những người nhà họ Hạ trước đây ấy.
Hạ Hiểu Lan kéo Lưu Phân và Lý Phượng Mai ra sau lưng, "Hai người tránh ra một chút."
Phương Sĩ Trung thong thả bước lại đây, đoán chừng là cãi cọ của mấy người đàn bà, làm ầm ĩ trong đơn vị cũng không ai để ý.
Hạ Hiểu Lan cười khẩy, "Cao Phỉ, cô mà nói ai cũng chẳng ra gì thì vậy cô thì tính là cái gì? Cô có làm thế nào thì Chu Thành cũng không thích cô."
Mặt Cao Phỉ đỏ lên, Phương Sĩ Trung thẹn quá hóa giận, Hạ Hiểu Lan đây chẳng phải là đang nói Cao Phỉ đang bị cắm sừng sao? Phương Sĩ Trung giơ tay lên, Chu Thành đã nhanh chóng chạy tới rồi.
Bốp!
Tay của hai người đàn ông đập vào nhau, Cao Phỉ hét lên rồi lao tới can ngăn, Phương Sĩ Trung giật nảy lên muốn đánh Chu Thành, Chu Thành bắt lấy tay hắn, Phương Sĩ Trung ra sức đẩy tay Chu Thành ra, tay Chu Thành thu về không kịp, trong lúc hỗn loạn đánh vào mặt Cao Phỉ.
Sức của đàn ông thì mạnh cỡ nào chứ? Anh vốn dĩ định nhắm vào Phương Sĩ Trung, ai ngờ vô tình tát trúng Cao Phỉ làm cô ngã xuống đất.
Phương Sĩ Trung hoàn toàn ngây ra, ngay lập tức chỉ vào Chu Thành mắng như tát nước: "Mẹ nó ngươi dám đánh vợ ta? Ngay cả đàn bà ngươi cũng đánh?"
Chu Thành chính mình còn ngẩn người, lập tức nhíu mày nói: "Ta bình thường không đánh đàn bà, nhưng đánh chó điên thì ta cũng không hối hận, mà nói thật chuyện gì xảy ra, ngươi còn rõ hơn bất kỳ ai!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận