Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 944: Khi nào khả năng cầm chứng vào cương vị (length: 8057)

Chuyện của Nhiếp Vệ Quốc này không có gì dễ nói.
Nói hai ba câu có thể giải thích được, Nhiếp Vệ Quốc làm sơ một thì Hạ Hiểu Lan đáp lễ đối phương làm mười lăm mà thôi.
Cho dù Chu Thành không thiên vị, Hạ Hiểu Lan cũng có thể giải quyết được, bất quá là phí chút trắc trở.
"Mục tiêu của hắn cũng không phải ta, có thể là có thù cũ gì với Ninh lão gia tử, lần này chủ yếu nhắm vào Ninh lão, ta chỉ là nắm bắt thời cơ."
Hạ Hiểu Lan nói nhẹ nhàng như không, Chu Thành lại cười lạnh:
"Muốn công kích Ninh Ngạn Phàm, có thể từ cô bạn học Ninh Tuyết kia mà bắt đầu, đó là cháu gái ruột của Ninh Ngạn Phàm. Bỏ Ninh Tuyết không đụng tới, chỉ làm phiền đến ngươi, nghĩ ngươi dễ bắt nạt sao!"
Hạ Hiểu Lan cười lớn: "Cho nên hắn sai rồi, ta là người có thù tất báo, mặc kệ mục tiêu cuối cùng của hắn là ai, hắn làm khó dễ vẫn là ta."
Hạ Hiểu Lan mà bị Nhiếp Vệ Quốc xác nhận đi cửa sau tham gia hội thảo nghiên cứu, cái danh này thật khó nghe.
Không ai sẽ nghe nàng giải thích.
Đến tham gia hội thảo nghiên cứu đều là lực lượng trung kiên của giới kiến trúc Hoa Quốc, Hạ Hiểu Lan còn muốn kết hợp sự nghiệp và chuyên ngành của mình, cái này vừa xuất đầu mà danh tiếng liền bị đạp hư hoàn toàn, công việc sau này chắc chắn sẽ gặp cản trở.
Nhiếp Vệ Quốc có một câu không sai, nếu nàng ở hội thảo nghiên cứu mà bị chứng thực là hàng giả thì thật là liên lụy đến hệ kiến trúc Hoa Thanh cùng mất mặt theo.
Nhắc đến Hạ Hiểu Lan, liền sẽ nói học sinh hệ kiến trúc Hoa Thanh lừa đảo.
Hạ Hiểu Lan sự nghiệp học hành không thành, còn có đường lui kinh doanh, không phải nói là trông cậy vào mỗi việc học đại học là con đường duy nhất.
Nhưng Nhiếp Vệ Quốc không biết a.
Hắn không có lòng tốt, đổi lại một học sinh bình thường vào vị trí của Hạ Hiểu Lan, không chết cũng phải lột da.
Cho nên Hạ Hiểu Lan lấy đạo của người trả cho người, cũng làm cho Nhiếp Vệ Quốc nếm thử mùi vị này.
Chu Thành nhíu mày, "Chuyện này, nếu ta không đến, có phải ngươi định làm như chưa từng xảy ra, sẽ không nói cho ta biết? Phát tờ rơi giống như dán cáo thị tự tố giác, sau khi bị bắt chắc chắn không dễ dàng gì, là ai giúp ngươi làm?"
Tuy là chạng vạng tối, đại học Giang Thành vẫn người đến người đi nói chuyện của Nhiếp Vệ Quốc, cả hai đều nói nhỏ.
Hạ Hiểu Lan nói tên, Chu Thành lắc đầu: "Không nghe rõ, ngươi lại gần một chút, nhắc lại lần nữa."
Hạ Hiểu Lan căn bản không tin.
Nhưng Chu Thành cứ yên lặng nhìn nàng như vậy, trong mắt toàn là ý cười, bộ dạng như thể đang mở mắt nói dối cũng không sợ hãi.
Sao người này lại vô lại như vậy?
Hình ảnh Chu Thành luôn luôn là lưu manh chợt thoáng qua trong đầu Hạ Hiểu Lan, dường như nàng lại nhìn thấy Chu Thành chạy theo sau lưng, đi Thương Đô bán trứng gà, lươn.
Tình nhân với nhau, chẳng lẽ lại phải cãi nhau mới có thể tìm lại sự ngây thơ ngọt ngào thuở ban đầu?
Hạ Hiểu Lan ghé vào bên tai hắn, miệng đối diện tai hắn nói chuyện, hơi thở nóng bỏng phả vào tai Chu Thành, tai Chu Thành lập tức liền đỏ.
Một chút lửa nhỏ, đốt cả người hắn.
Hắn còn chưa kịp nói, đầu óc đã ong ong mơ màng, lúc này hắn thật sự không nghe Hạ Hiểu Lan nói gì.
Hạ Hiểu Lan đùa dai được như ý, lập tức đứng dậy khỏi ghế:
"Đi thôi, về khách sạn rồi nói tiếp, mặt trời xuống núi rồi hai ta không thể cứ đứng ở đại học Giang Thành này cho muỗi đốt được."
Hạ Hiểu Lan muốn kéo Chu Thành đứng lên, mông Chu Thành cứ như dính vào ghế băng.
"Chờ một chút..."
Chờ cái gì?
Chờ cho ngọn lửa dục kia của hắn dịu đi chứ sao, bây giờ mà đứng lên là không giấu được mà phải mất mặt. Chu Thành mất tự nhiên khom lưng, rõ ràng là tự mình trêu vào trước, thì ra là không chịu nổi Hiểu Lan phản đòn.
Cho nên, khi nào hắn và vợ mình mới có thể có danh phận?
...
Lưu Phân nhìn thấy Chu Thành, rất vui vẻ.
Lưu Phân đã rất lâu rồi không thấy Chu Thành, nếu không phải Chu Thành vẫn còn gọi điện thoại về nhà thì Quan Tuệ Nga đã có mặt tại cửa hàng quần áo rồi, Lưu Phân cũng hoài nghi Chu Thành và con gái mình có phải chia tay rồi không. Chu Thành vừa xuất hiện, Lưu Phân mới coi như yên tâm.
Nàng cũng không cảm thấy gia đình hiện tại đã khá giả mà Hạ Hiểu Lan nên đổi người yêu tốt hơn.
Những ngày gia đình còn khó khăn thì Chu Thành cũng đâu có chê bai gia cảnh của Hiểu Lan!
Hai người trẻ tuổi thích nhau còn hơn tất cả.
Lưu Phân trước đây sợ mình thành gánh nặng của con gái, bây giờ sự nghiệp cửa hàng quần áo lên tay, con người cũng tự tin hẳn.
Tuy rằng bà không so được với Quan Tuệ Nga, Chu Quốc Bân, không cho con gái được gia thế tốt.
Nhưng về kinh tế, bà có thể giúp được một tay.
Chuyện cửa hàng quần áo, Hiểu Lan luôn bảo muốn thuê người quản lý, bảo bà không cần khổ cực như vậy. Sao Lưu Phân có thể yên tâm giao cửa hàng cho người khác, người được thuê có dùng tâm đến đâu cũng không phải cách kinh doanh của gia đình, cửa hàng quần áo kiếm được nhiều tiền một chút, áp lực trả nợ của Hiểu Lan sẽ nhẹ bớt đi.
Lần này, nếu không phải muốn cùng Hiểu Lan đón sinh nhật tuổi 20, Lưu Phân tuyệt đối sẽ không đi chơi ở ngoài lâu như vậy.
Nghĩ đến sinh nhật của Hiểu Lan, Lưu Phân lập tức hiểu ra:
"Có phải là con chạy đến để đón sinh nhật Hiểu Lan?"
Chỉ có người trẻ tuổi mới có sự kinh ngạc và lãng mạn, Lưu Phân không hiểu, nhưng Chu Thành có thể chạy một chuyến như thế, Lưu Phân cũng rất vui.
Có bận rộn đến đâu, người yêu nhau còn có thể cứ không gặp mặt hay sao?
Viết 100 lá thư, gọi 100 cuộc điện thoại cũng không bằng mặt đối mặt ở bên nhau một giờ.
Chu Thành rất ngượng ngùng: "Dì, con cũng muốn ở bên Hiểu Lan nhiều hơn, lần này con xin mấy ngày nghỉ, ở bên cô ấy hết sinh nhật, cô ấy muốn đi đâu chơi, con đều đi cùng."
Mấy ngày nghỉ?
Hạ Hiểu Lan còn tưởng Chu Thành nhiều nhất ngày mai là phải đi rồi.
Nói là thất vọng cũng không phải, ngay cả Lưu Phân cũng vui vẻ:
"Vậy thì tốt quá, cửa hàng ở Kinh Thành cũng cần có người trông, dì ngày mai sẽ về, con và Hiểu Lan ở đây dì cũng yên tâm."
Lưu Phân định ở khách sạn làm bữa cơm cho con gái ăn, nhưng ở đây rất bất tiện, nhà bếp của khách sạn phải chuẩn bị đồ ăn cho khách, không thể mượn bếp cho Lưu Phân bày vẽ.
Hạ Hiểu Lan lắc cánh tay mẹ:
"Vậy thì cho con một bát mì đi, dưới đáy tô có quả trứng luộc là được rồi, con thèm mì."
Rầm rộ nấu cơm, Hạ Hiểu Lan còn sợ mẹ mình nóng chết mất, trời Giang Thành nóng bức, trong bếp còn như lồng hấp.
Nấu mì thì dễ, khách sạn không mượn bếp được, kiếm cái bếp nhỏ và nồi là có thể nấu mì.
Lưu Phân hỏi vậy buổi tối thì sao?
"Tối nay chúng ta ra ngoài ăn đi, dì xem con khó lắm mới xin được nghỉ, dì cho con cơ hội biểu hiện đi chứ. Hiểu Lan đối tốt với người nhà con như vậy, con mời dì một bữa cơm không được sao?"
Dù sao buổi tối không thể ở chung một chỗ được.
Chu Thành không phải loại không biết chuyện, mà nỡ bỏ qua Lưu Phân mà làm lơ bà ấy, như vậy thật chẳng ra sao cả.
Cung Dương liên tục từ chối, Chu Thành vẫn gọi anh ta theo:
"Đều là người nhà, con còn muốn cảm ơn anh, đã giúp Hiểu Lan và cậu làm nhiều chuyện."
Chu Thành nói lời này rất thoải mái, Cung Dương chẳng qua chỉ là làm công ăn lương mà thôi, có gì đâu, nhưng nghe Chu Thành nói như vậy, trong lòng thấy vui vẻ quá!
"Vậy chuyện Nhiếp Vệ Quốc bên kia, không cần phải để ý sao?"
Nói chuyện này thật mất hứng, nhưng buổi chiều có nghe tin đồn công an đến bắt Hạ Hiểu Lan đi, Cung Dương sợ đang ăn cơm, công an lại đột nhiên xông tới, một bữa cơm ăn có mà nháo tâm.
Chu Thành nhếch mép cười khẩy:
"Không cần quản, hắn chỉ là Phó viện trưởng của viện thiết kế, quá coi mình là một món ngon. Anh không phải người trong giới kiến trúc, không cần nể mặt ai hết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận